Quốc Sắc Thiên Hương

Chương 129: A Ly à A Ly, em cũng thật biết cách điều khiển trái tim của sư ca

Edited by Cigar.     

Bầu không khí trong phòng họp giống như đọng lại, làm cho Mặc Lý cảm thấy có chút bị đè nén.

Ở bên Yến Lẫm lâu như vậy rồi, cậu còn chưa bao giờ thật sự tự hỏi nếu quan hệ của hai người bị bạn bè thân thích biết thì phải làm gì bây giờ.

Có lẽ là vì bầu không khí của cái vòng luẩn quẩn mà cậu đang ở này, từ trước tới nay vẫn luôn tiếp xúc với các loại ghép đôi thật thật giả giả bị truyền bá ở trên mạng, vô luận là đồng tính hay dị tính, ngược lại tạo ra lỗi giác được đối xử bình đẳng. Cậu cơ hồ muốn quên luôn trong cuộc sống bình thường, đây vốn là một sự kiện không bình thường cỡ nào.

Ánh mắt Lý Thiếu Thiên nhìn cậu làm cho Mặc Lý có chút không dám đối mặt.

“Em…” Cậu xoa xoa hai má, ở dưới tầm mắt không rõ nghĩa của Lý Thiếu Thiên, rõ ràng không thèm nể mặt, cao giọng la lối: “Liên quan gì đến anh?! Cái gì Yến Thâm Yến Thiển, anh cũng rảnh quá mới tới làm phiền em.”

“Cho nên là Yến Lẫm?” Lý Thiếu Thiên lạnh lùng nói.

“…”

Khứu giác có cần thính đến thế không vậy.

Kì thật phủ định một câu rất đơn giản, dựa vào công lực càn quấy của cậu, Lý Thiếu Thiên từ trước đến nay vẫn luôn là không có cách nào với cậu.

Chỉ cần nói một câu “Không phải”, cậu có thể thoát khỏi sự dây dưa của Lý Thiếu Thiên.

Nhưng mà, câu “Không phải” kia, cậu lại có chút khó nói thành lời.

Giống như chỉ cần nói, quan hệ của cậu và Yến Lẫm sẽ bị một tầng bóng ma bịt kín. Có lẽ bởi vì quá mức quý trọng, cho nên không muốn dùng lời nói dối làm bẩn nó.

“Không muốn nói chuyện với anh nữa, nếu anh không có chuyện gì quan trọng thì em đi đây!” Mặc Lý đứng dậy muốn quay người bước ra khỏi phòng, lại bị Lý Thiếu Thiên giữ lại.

“Đứng lại. A Ly, chuyện lớn như vậy, hôm nay em cũng đừng nghĩ đến chuyện đánh trống lảng cho qua!”

“Buông!” Mặc Lý vừa đá vừa đấm Lý Thiếu Thiên, dùng sức chạy tới cạnh cửa, Lý Thiếu Thiên nhất thời có chút chật vật.

Hà Mân đứng ở ngoài cửa nghe được động tĩnh bên trong, có chút lo lắng bổ nhào vào cạnh cửa, áp lỗ tai lắng nghe.

Đây là đang làm gì? Sẽ không náo loạn ra vụ án hình sự nào đó chứ?

Hà Mân gõ gõ cửa, không đợi cô mở miệng, giọng ẩn chứa tức giận của Lý Thiếu Thiên xuyên qua ván cửa ập lên mặt cô.

“Đừng gõ, không có việc gì hết! Đây là chuyện nhà của hai anh em chúng tôi!”

Trong phòng, Mặc Lý bị bịt miệng hung hăng cắn một cái vào tay của Lý Thiếu Thiên, một đôi mắt sáng như sao hung ác trừng hắn.

Lấy sức lực bình thường của Mặc Lý là có thể cắn đến mức xương cốt vang răng rắc, Lý Thiếu Thiên thế nhưng nhịn xuống, cắn chặt răng không rên một tiếng, mặt âm trầm nhìn Mặc Lý.

Mặc Lý cùng hắn giằng co một lát, thật sự là đấu không lại Lý Thiếu Thiên đang bất chấp, chỉ có thể ngượng ngùng nhả miệng ra.

“Xem như anh lợi hại.” Mặc Lý nhìn dấu răng sưng đỏ đáng sợ trên tay đối phương do bị cậu cắn, oán hận buông một câu.

“Hết giận? Có thể nói chuyện đàng hoàng được chưa?” Lý Thiếu Thiên băng bó tay, sắc mặt nặng nề nhìn cậu.

Hắn cực hiếm xuất ra uy nghiêm của sư huynh, từ nhỏ đến lớn đều đặt Mặc Lý ở trong lòng bàn tay nâng niu che chở, Lý Thiếu Thiên như hiện tại ở trong mắt Mặc Lý có một chút xa lạ.

“Là Yến Lẫm, có phải không?” Câu hỏi lại quay trở về vấn đề kia.

“Đúng vậy!” Mặc Lý không hề lảng tránh, rõ ràng ngẩng cao đầu đúng lý hợp tình.

Trong mắt của Lý Thiếu Thiên giống như lộ ra một tia đau xót.

“A Ly! Em có biết em đang làm gì không?!”

“Em đương nhiên là biết, em đang yêu đương.”

“Hoang đường, em quả thật là không biết điều!” Sự phẫn nộ của Lý Thiếu Thiên sau khi Mặc Lý quyết đoán thừa nhận giống như miệng núi lửa đã ẩn nhẫn thật lâu ra sức phun trào.

“Ở trong cái vòng luẩn quẩn này lâu quá rồi cho nên em phân không rõ đâu là trên mạng đâu là thực tế?! Em cho là những người trên mạng cứ luôn ghép đôi em với một người đàn ông thì thế giới này liền thật sự kì quái như vậy?! A Ly, em căn bản không phải loại người này, đừng bị những lời nói xằng nói bậy này mê hoặc!”

Lý Thiếu Thiên chưa bao giờ thống hận truyền thông và mấy cư dân mạng lung tung ồn ào như lúc này đến thế.

Mặc Lý còn rất trẻ, rất dễ dàng bị ngoại giới ảnh hưởng. Hắn và Mặc Lý cùng nhau lớn lên, Mặc Lý là người như thế nào hắn biết rõ, cậu căn bản không phải là trời sinh thích đàn ông! Nếu không phải bị mấy cái thứ bất lương này ảnh hưởng thì sao cậu có thể nghĩ đến chuyện cùng một người đàn ông yêu nhau!

“Em bị cái gì mê hoặc hả, em chỉ là thích Yến Lẫm!” Mặc Lý vỗ cái bàn phản bác. “Em thích ai chẳng lẽ bản thân em không biết? Em không thích ai thần tiên cũng không mê hoặc được em. Bằng không tại sao em không thích anh, tại sao em không thích Chu Phi. Em chính là thích Yến Lẫm, em thực xác định, em thích anh ấy! Mặc kệ anh ấy là nam hay nữ, em chỉ thích anh ấy!”

Một tiếng “thích” liên tục phát ra kia, giống như một chậu lửa nóng bừng bừng bốc cháy, đổ vào giữa đống lửa giận mãnh liệt của hắn. Cũng giống như một lưỡi dao nhọn hoắc tẩm độc chí mạng, hung hăng cứa vào trái tim của Lý Thiếu Thiên.

Là giận là đau hay là hận, hắn dĩ nhiên phân không rõ.

Tiểu sư đệ mà hắn từ nhỏ vẫn luôn cẩn thận nghiêm mật che chở ở dưới cánh chim, nay ở trước mặt hắn chẳng biết xấu hổ cao giọng la lối cậu yêu một người đàn ông.

Bởi vì Mặc Lý từ nhỏ đã sở hữu dung mạo xinh đẹp, hắn luôn chán ghét những ánh mắt háo sắc dán lên người sư đệ, từ nhỏ đã không để cậu bại lộ trong tầm nhìn của những ánh mắt vô sỉ tham lam kia.

Hiện giờ, tiểu sư đệ mà hắn bảo vệ như vậy lại ở dưới mí mắt của hắn, lợi dụng sự áy náy của hắn, công khai cùng một người đàn ông ở chung.

Hai mắt trợn trừng của Lý Thiếu Thiên bị lửa giận vạch ra tơ máu, thái dương giống như cũng banh ra gân xanh, biểu cảm cơ hồ trở nên cực kì dữ tợn.

Mặc Lý nhìn thấy một Lý Thiếu Thiên như vậy, đáy lòng bỗng nhiên dâng lên một tia e ngại.

Cậu không nghĩ tới, sư ca thế nhưng sẽ giận thành như vậy.

Cậu tự cho là bản thân cũng gọi là hiểu rõ con người của Lý Thiếu Thiên, nhìn ra được hắn cũng không phải là đại sư huynh khiêm tốn công chính, hắn là một người có mục đích tính rất mạnh, là người vì đạt được mục đích có thể kiên nhẫn vô địch, hơn nữa sẽ không để tình cảm ảnh hưởng. Thời điểm hắn vứt bỏ gánh hát Mặc gia, lợi dụng sư phụ và trưởng bối của hắn là thái độ không hề do dự, Mặc Lý vẫn luôn cảm thấy trong lòng Lý Thiếu Thiên hẳn là có sự xa cách với gánh hát Mặc gia và bọn họ, có thể còn không thân bằng cả người đại diện của hắn, dù sao hai người đó có cùng một mục tiêu.

Chính là Lý Thiếu Thiên lúc này, có điểm quá mức cảm tính.

“A Ly, sư ca hỏi em, lúc dịp Tết em khắc khẩu với anh, nói anh có lỗi với gánh hát Mặc gia, nói anh làm em thất vọng, chính là vì muốn làm anh mất đi lập trường quản thúc em? Em làm anh áy náy, làm anh không thể quản em, như vậy là em có thể tự do tự tại chuyển vào sống trong nhà của Yến Lẫm, có thể cùng anh ta song túc song phi?!”

Ngữ điệu của Lý Thiếu Thiên so với vẻ mặt đáng sợ của hắn có chút quá mức bình tĩnh.

Mặc Lý không chút nghĩ ngợi nghe theo trực giác lắc đầu: “Không có, em không phải!”

Cậu có một loại trực giác, nếu cậu dám gật đầu, thậm chí có một chút do dự, nhất định sẽ hóa thành một đốm lửa, nháy mắt kíp nổ lửa giận của Lý Thiếu Thiên….

Huống chi, cậu khi đó chính là vạn phần thất vọng với Lý Thiếu Thiên, trái tim băng giá vì sự bạc tình của Lý Thiếu Thiên đối với gánh hát Mặc gia, lại có Yến Lẫm nguyện ý cung cấp chỗ ở, cậu và Chu Phi mới có thể chuyển vào ở trong nhà của Yến Lẫm.

Nhưng Lý Thiếu Thiên lại hiển nhiên không tin.

“Em mắng anh công kích anh, làm anh áy náy, sau đó công khai lợi dụng sự áy náy của anh. A Ly à A Ly, em cũng thật biết cách điều khiển trái tim của sư ca.” Hắn cười lạnh, ngón tay liên tục chỉ vào Mặc Lý.

“Anh thật sự là suy nghĩ nhiều, sư ca. Em, em có thể đi được chưa?”

Mặc Lý thật rất muốn tông cửa xông ra, chính là lại có chút kiêng kỵ Lý Thiếu Thiên.

“Đi? Em muốn đi chỗ nào? Quay về nhà của Yến Lẫm? Anh không cho phép.”

“Anh lấy quyền gì mà không cho phép em?!” Mặc Lý bối rối. “Em phải về nhà! Anh dựa vào đâu mà cấm em?!”

“Chỉ bằng anh là sư ca của em!” Lý Thiếu Thiên một phen túm lấy Mặc Lý đang định rời đi, đẩy mạnh cậu ngồi vào ghế.

“Hôm nay em đâu cũng không được đi! Về sau không cho phép em gặp lại cái tên họ Yến đó!” Lý Thiếu Thiên một tay rút điện thoại di động ra, một tay chỉ vào Mặc Lý. “Ngoan ngoãn nghe lời, anh gọi điện kêu xe lại đây, cùng sư ca trở về!”

Mặc Lý bất chấp chuyện sau lưng đau đớn do bị va mạnh vào ghế, cũng vội vàng lấy điện thoại di động ra.

Lý Thiếu Thiên gọi điện thoại được, cậu cũng gọi được.

Cậu tìm được tên của Yến Lẫm, tay trượt một cái muốn thực hiện cuộc gọi.

Tuy rằng Yến Lẫm ngoại trừ thuở đầu khi dễ gánh hát Mặc gia còn có bộ dáng uy thế, sau lại bị các loại treo lên đánh, giống như không có tác dụng gì, nhưng hiện tại Mặc Lý vẫn muốn Yến Lẫm có mặt ở đây.

Còn chưa kịp nhấn gọi đã bị Lý Thiếu Thiên một phen đoạt lấy, Mặc Lý bổ nhào qua muốn cướp lại điện thoại.

“Trả lại cho em! Sư ca, anh đừng có mà quá đáng!”

Lý Thiếu Thiên nhìn thấy hai chữ “Lão công” trên màn hình điện thoại, hai chữ vô cùng đơn giản này lại giống như trong nháy mắt triển khai thành vô số hình ảnh thân mật không biết liêm sỉ, cực kì khó coi —— Trong lòng phẫn hận cơ hồ phải nhỏ ra máu.

Yến Lẫm lừa A Ly ở tại nhà hắn đã lâu lắm rồi, vô luận hắn muốn làm chuyện gì, sớm đã không biết làm mấy trăm ngàn lần.

Hắn cảm thấy đã quá trễ.

Một cơn vô lực và nôn nóng càng lúc càng lan tràn, Lý Thiếu Thiên nhìn thấy sư đệ đang vội vã cướp lại điện thoại, nhìn thấy xưng hô chẳng biết xấu hổ kia trên màn hình, trong nháy mắt, sự tàn nhẫn cơ hồ chiếm trọn trái tim của hắn.

“A Ly.” Hắn vươn tay, vẫn bình tĩnh khắc chế như cũ, chính là sức lực ngón tay kia lại hệt như kìm sắt nặng nghìn cân.

“Anh không cho phép em gặp lại Yến Lẫm, theo anh trở về. A Ly, đừng có không hiểu chuyện như vậy, ngẫm lại ba em, ngẫm lại ông Lỗ, ngẫm lại các sư huynh sư đệ của em, cộng tất cả bọn họ lại, chẳng lẽ so ra kém một cái Yến Lẫm sao?”

Mặc Lý đang gấp gáp né tránh đột nhiên dừng lại, cậu nghe ra sự uy hiếp ẩn trong lời nói của Lý Thiếu Thiên.

“Không cho phép anh nói cho ba của em!” Mặc Lý cả giận hét.

Cậu còn chưa nghĩ tốt phải đối mặt với các trưởng bối ở Mặc Huyền như thế nào, mặc dù nhất định phải báo cho bọn họ thì cũng phải từ cậu nghĩ cách chậm rãi cho bọn họ thấy, nỗ lực để đạt được sự đồng ý và chúc phúc của bọn họ.

Chứ không phải để Lý Thiếu Thiên mang theo thành kiến trở về như cáo trạng mà tố giác cậu.

Lý Thiếu Thiên cười, thanh âm ôn hòa nói: “Vậy thì A Ly liền ngoan ngoãn nghe lời sư ca.”

Hắn vừa nói, vừa mở ra cửa phòng đang đóng chặt.

Đồng thời lại có một nguồn lực từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào, Lý Thiếu Thiên còn chưa kịp thấy rõ người đứng ngoài cửa là ai, bóng dáng kia đã muốn một cước rảo bước vào phòng, giơ lên nắm đấm, hung hăng nện vào gương mặt hắn.