Quốc Sắc Thiên Hương

Chương 130: Cái gì? Lão công?

Edited by Cigar.  

Lý Thiếu Thiên lảo đảo một cái, té ngã trên mặt đất. Mặc Lý nhân cơ hội giãy khỏi hắn, không có lấy một chút do dự hay chần chờ, thậm chí không cả cho hắn một ánh mắt, hoan hô một tiếng nhào về phía người tới.

“Lẫm ca! Anh đến rồi!”

Cái gì? Lão công? Còn làm trò trước mặt hắn kêu như vậy? Lý Thiếu Thiên cảm thấy lý trí không còn dư lại nhiều lắm của hắn trong nháy mắt bị thiêu đốt thành một đống tro tàn.

“A Ly, sao em có thể không biết xấu hổ đến mức này!” Hắn chống bàn đứng lên, lau nửa bên mặt bị đánh bỏng rát, chỉ tay vào Mặc Lý đang tránh ở phía sau Yến Lẫm. “Em lại đây cho anh!”

Mặc Lý liên tục lắc đầu, cậu mà đi qua đó thì chính là đồ ngu, đại sư ca sợ là bị điên mất rồi.

Cậu và Yến Lẫm trong trong sạch sạch, yêu đương thuần khiết, sao có thể gọi là “không biết xấu hổ”.

Trên mặt Yến Lẫm phủ một tầng sương tuyết, ngữ điệu cũng là lạnh lẽo: “Lý Thiếu Thiên, anh xác định muốn náo loạn ở chỗ này?”

“Yến Lẫm, mày là đồ cầm thú, súc sinh! Mày ở đó giả vờ giả vịt cái gì!” Lý Thiếu Thiên đẩy mạnh cửa ra, Hà Mân đang gác ở ngoài cửa hoảng sợ.

“Tốt, náo thì náo, náo đến khi thiên hạ rõ ràng thì thôi! Nhìn xem là tao Lý Thiếu Thiên không hay ho, hay là họ Yến mày vạn kiếp bất phục! Yến Lẫm, mày thì tính cái gì? Mày có cái gì hả?! Mày cho là mày họ Yến thì tài trí hơn người? Trong giới này ai chẳng biết thái tử gia của tập đoàn Thâm Không chỉ được có mỗi cái mặt! Chẳng những không được nhúng tay vào nghiệp vụ của tập đoàn, mà còn không bằng cả mấy cấp dưới dày dặn kinh nghiệm trong công ty. Yến Lẫm, mày như vậy, ba mẹ mày cũng không vui gặp mày, mày dựa vào đâu mà lừa sư đệ của tao? Dựa vào cái khuôn mặt trai bao của mày sao?!”

Hà Mân đứng ở ngoài cửa nghe được toàn bộ, nhất thời khiếp sợ nhìn về phía Mặc Lý.

Cái tên không thể bớt lo này, cùng người đàn ông này truyền scandal, cùng người đàn ông kia ghép thành đôi, cuối cùng thế nhưng thật sự đang cặp với đàn ông?! Hơn nữa không phải Lý Thiếu Thiên, không phải Yến Thâm, dĩ nhiên lại là Yến Lẫm không có tên tuổi?!

Không phải khứu giác của cô không đủ nhạy, mà chính là vì cô cực kì thính, nhìn ra được Mặc Lý rõ ràng vẫn là con gà giò, cho nên cô mới không nghĩ theo hướng kia. Với dung mạo kia của Mặc Lý, làm gì có kim chủ nào bao dưỡng cậu mà chỉ nhìn không xơi?! Làm sao có thể để cậu vẫn cứ ngây ngô mơ hồ như vậy.

Chính là chuyện này cứ như vậy mà đã xảy ra, Hà Mân oán hận trừng mắt với người con trai không dựa theo lẽ thường mà ra bài này, giậm chân đạp giày cao gót ra ngoài hành lang canh chừng cho bọn họ.

Đôi mắt của Yến Lẫm trở nên âm trầm, không nói một câu, Mặc Lý lại nghe không nổi nữa.

“Lý Thiếu Thiên! Anh im miệng! Anh căn bản gì cũng không biết! Anh mới chẳng là gì cả! Anh mới là người bị người ta không vui gặp, cả gánh hát Mặc gia cũng không vui gặp anh!” Cậu tránh ở phía sau Yến Lẫm cả giận hét.

Về ngăn cách giữa Yến Lẫm và ba mẹ hắn, Yến Thâm đã kể hết cho cậu. Đây là vết thương vĩnh viễn không thể khép lại trong lòng Yến Lẫm. Lý Thiếu Thiên không nên dùng chuyện này để công kích Yến Lẫm, cho dù hắn không biết cũng không thể tha thứ.

Lý Thiếu Thiên nhìn về phía Mặc Lý, đau xót trong ánh mắt không chút nào che lấp.

“A Ly, em nói anh, chẳng là gì cả?” Hắn chỉ vào chính mình, như khóc như cười: “Cả gánh hát Mặc gia không vui gặp anh?! Ha ha, A Ly, em rốt cuộc cũng nói ra miệng rồi, đây là lời thật lòng của em?!”

Mặc Lý nhìn Lý Thiếu Thiên, có chút hối hận bản thân lỡ nói năng không giữ lễ.

Cậu đau lòng Yến Lẫm, đau lòng hắn bị Lý Thiếu Thiên xát muối vào vết thương, đau lòng hắn không được ba mẹ tha thứ, đau lòng hắn từ nhỏ đã phải ép buộc bản thân trưởng thành, không dám tùy hứng, không dám làm một đứa trẻ con.

Cho nên cậu vội vã giữ gìn Yến Lẫm. Trước kia không có ai để ý đến cảm thụ của hắn, về sau vĩnh viễn có cậu đứng ở phía sau.

Ừm… Cậu hiện tại đích xác đang đứng ở phía sau Yến Lẫm.

Lý Thiếu Thiên bước về phía trước một bước, tựa hồ còn muốn tới gần Mặc Lý. Yến Lẫm bước lên, dáng người cao lớn ngăn ở trung gian hai người.

“Lý Thiếu Thiên, đừng làm cho bản thân quá khó coi.” Yến Lẫm nói: “Sau khi làm ra những chuyện đó với gánh hát Mặc gia, anh cảm thấy bọn họ nên đối đãi anh như thế nào? Đừng nói anh cảm thấy bản thân vẫn là đại sư huynh mà tất cả những thành viên trong gánh hát Mặc gia dựa vào chứ?”

Nghiêm khắc tính, Lý Thiếu Thiên không có làm ra chuyện thương thiên hại lý gì đối với gánh hát Mặc gia. Cuộc sống không phải một bộ phim truyền hình, không có nhiều biến chuyển khổ đại cừu thâm như vậy. Nhưng chính là vì sự đối đãi khinh nhẹ, lợi dụng hờ hững, khinh thường không chút để ý hết lần này đến lần khác đã đủ để mài mòn tình cảm sâu nặng mười mấy năm, lúc gặp lại chỉ có xa lạ và bất hòa.

Ngoài mặt thân thiết mà trong lòng lạnh lùng, thật sự rất tổn thương lòng người.

“Cút ngay.” Lý Thiếu Thiên trừng hai mắt đỏ lên, nắm tay siết chặt làm các đốt ngón tay vang lên răng rắc.

“A Ly hôm nay phải đi theo tao.”

Mặc Lý có chút khẩn trương, Lý Thiếu Thiên bị cơn phẫn nộ lấn át lý trí, tựa hồ không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua, song thực tế nếu bọn họ thật sự động chân động tay ở nơi này thì cũng có đạt được kết quả tốt gì đâu?

Yến Lẫm không để ý đến bầu không khí càng phát ra giương cung bạt kiếm, chỉ hơi quay đầu nghiêng tai lắng nghe một lát, nhìn về phía Lý Thiếu Thiên.

“Người đại diện của anh sắp tới, còn có đoàn đội của đạo diễn Phương tới đây tuyển chọn vai diễn đang ở trên lầu. Lý Thiếu Thiên, anh xác định phải ở nơi này náo loạn?”

Yến Lẫm vừa dứt lời, từ phía cuối hành lang đã ẩn ẩn truyền đến tiếng bước chân và tiếng người huyên náo.

Cơn phẫn nộ của Lý Thiếu Thiên theo động tác của hắn đồng loạt dừng hình.

Hắn nhìn Mặc Lý, Mặc Lý cũng nhìn lại hắn, tầm mắt của họ đan xen sự phức tạp giống nhau.

“Sư ca, đừng náo loạn, được không? Cơ hội này cũng rất quan trọng với em.” Mặc Lý lên tiếng khẩn cầu.

Lý Thiếu Thiên không nói gì. Yến Lẫm không nhìn hắn, nắm lấy tay của Mặc Lý.

“Chúng ta đi thôi.”

Mặc Lý quay đầu lại nhìn Lý Thiếu Thiên một cái, hắn lẳng lặng đứng ở tại chỗ, trơ mắt nhìn Yến Lẫm dẫn cậu rời đi. Hắn vẫn phẫn nộ như cũ, nhưng không biết thứ kéo lại lý trí của hắn là khẩn cầu của Mặc Lý, hay là tiếng người dần dần tiếp cận.

Mặc Lý thẳng đến khi ngồi vào trong xe của Yến Lẫm vẫn còn có chút ngơ ngác kinh ngạc. Yến Lẫm thắt dây an toàn cho cậu, lái xe rời khỏi hầm đỗ xe của khách sạn.

Ánh mặt trời sáng ngời chiếu vào cửa sổ xe làm cho Mặc Lý giật mình hoàn hồn, cậu quay đầu nhìn về phía Yến Lẫm: “Sao anh lại tới đây?” Còn đến đúng lúc như thế.

“Anh vốn là đến đón em.” Giọng của Yến Lẫm ôn hòa, giống như sợ sẽ kinh sợ đến cậu.

Hắn chung quy vẫn lo lắng thái độ của Lý Thiếu Thiên sẽ làm Mặc Lý cảm thấy tổn thương.

Mặc Lý lại tựa hồ không có để trong lòng, vỗ vỗ ngực nói: “Hoàn hảo hoàn hảo, cũng may anh thực rảnh. Làm em sợ muốn chết, sư ca điên rồi.”

Yến Lẫm: “….”

Hắn thực rảnh sao? Hắn ở trong mắt Mặc Lý là hình tượng này? Điều này còn cứa tim hắn hơn cả Lý Thiếu Thiên…

“Rất nhanh sẽ không thế nữa.”

“Cái gì?” Mặc Lý không có nghe hiểu được câu nói không đầu không đuôi của Yến Lẫm.

Yến Lẫm lại ngậm miệng không nói.

“Rất nhanh sẽ không gì cơ?”

“Không có gì.”

“Rõ ràng có, anh hoặc là đừng nói, hoặc là nói cho hết câu. Ghét nhất nói một nửa!”

“….”

Bốp.

Phương Lâm vứt mạnh túi lên bàn, gương mặt lạnh lẽo trước nay chưa từng có đối diện với Lý Thiếu Thiên.

Lý Thiếu Thiên bày ra vẻ mặt suy sụp ngồi ở sofa, cũng không để cô vào mắt.

Phương Lâm ngồi vào vị trí đối diện hắn, lấy điếu thuốc và bật lửa ra, bực bội châm thuốc hung hăng rít mấy ngụm, phun ra mấy đám sương khói, mới có thể ép buộc bản thân trấn tĩnh lại.

“Thiếu Thiên a Thiếu Thiên, giờ tôi nói gì với cậu thì mới tốt. Vì để cậu có thể được đóng phim của đạo diễn Phương, cậu có biết tôi tốn bao nhiêu công sức không?! Nếu cậu không muốn cơ hội này cứ việc nói thẳng!”

Ngón tay kẹp điếu thuốc chỉ thẳng vào Lý Thiếu Thiên, bị Lý Thiếu Thiên hất ra.

“Đừng có lấy tay chỉ vào người tôi.”

“Tốt, tốt, cậu lợi hại, đại minh tinh, cậu thì giỏi ném sắc mặt với mấy người theo hầu cậu như tôi. Tôi nói cho cậu, Thiếu Thiên, cậu có thể có điểm tiền đồ hơn được không?! Đúng vậy, gánh hát Mặc gia nuôi lớn cậu, nhưng cậu cũng đã hoàn thành hết nghĩa vụ phụng dưỡng họ rồi còn gì! Mấy năm nay cậu gửi bao nhiêu tiền về cho sư phụ của cậu? Đủ cho ông ta sống lâu trăm tuổi. Mặc Lý con trai ruột của ông ta có gửi về nhiều bằng cậu không?! Cậu không nợ gánh hát Mặc gia gì hết, có thể đừng có vừa nghe thấy họ Mặc cậu liền tự động lùn đi một nửa được hay không! Thật vất vả mới tẩy sạch được ô danh, cậu cũng đừng có cùng Mặc Lý liên lụy không rõ nữa! Cậu còn ngại phiền phức cậu ta mang đến không đủ nhiều sao?!”

Phương Lâm nói một hồi lâu, nước miếng cũng cạn hết, Lý Thiếu Thiên chỉ là vẻ mặt hờ hững tựa vào sofa, nhìn vào không trung xuất thần. Cô tận tình khuyên bảo một hồi cũng chỉ là uổng phí công phu.

“Quên đi, tôi không quản được cậu. Lần này nếu cậu bởi vì con thiêu thân Mặc gia này mà bị đạo diễn Phương gạch tên, lão nương cũng không quản! Muốn làm gì thì làm đó đi! Dù sao tiền đồ là của cậu không phải là của tôi!”

Thẳng đến khi kết quả cuối cùng được công bố, tên của Lý Thiếu Thiên và Mặc Lý được ghi trên danh sách, phân biệt rõ ràng hai vai sư huynh sư đệ, Phương Lâm cũng không biết là nên vui hay nên buồn.

Cô biết, Lý Thiếu Thiên và Mặc Lý giờ là hoàn toàn phân không được.

Quả nhiên, danh sách diễn viên bộ phim điện ảnh mới nhất <Cuối thời> của Phương đại đạo diễn vừa được tung ra, các fan liền lâm vào điên cuồng. Fan CP sư ca sư đệ bình thường vẫn mang theo cái đuôi lúc này đều nhảy ra hãnh diện, hơn nữa còn có fan only của riêng mỗi người lăn thành một đoàn, các đề tài bất đồng thay nhau đứng đầu hot search mỗi ngày, điện ảnh thậm chí còn chưa chính thức bắt đầu tuyên truyền, hiệu ứng về phim đã rất náo nhiệt.

Bộ phận tuyên truyền của phim điện ảnh đối với độ hot như này đương nhiên là thích nghe ngóng, nhưng Phương đại đạo diễn đặt nặng nhân cách liêm chính không quen nhìn những thứ lung tung như này.

“Thói đời ngày sau, không thể nói lý. Chính là bởi vì cái xu hướng này mà hiện giờ nhân tài không đặt trái tim lên chính tác phẩm!” Phương đạo bày ra vẻ mặt khinh thường. “Khán giả thời nay rất không ra gì, sở dĩ có mấy bộ điện ảnh rác rưởi tồn tại đều là do khán giả nuông chiều ra!”

Nhân viên đoàn làm phim ngồi ở bên cạnh nghe đạo diễn phát biểu đều lau mồ hôi trán.

Ặc ặc, lời này thật sự là hết cứu, nếu như bị truyền ra ngoài sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng gì, Phương đạo chẳng lẽ còn không biết rõ?

Cũng may Phương đạo lập tức chuyển đề tài.

“Không phải là hai diễn viên kia làm ra ba cái linh tinh này để tăng độ hot đúng không?” Ông hỏi: “Mấy cái gièm pha đồng tính như này, bộ phim của chúng ta tuyệt đối không cần!”

“Không không, tuyệt đối không phải là bọn họ làm, tôi lấy nhân cách của mình ra đảm bảo.” Phó đạo diễn liên tục lắc đầu. “Hai diễn viên này đều là người khá thành thật, không phải là loại người loạn sao tác.”

“Hừ, vậy là tốt rồi.”

Công việc quay phim được tiến hành đâu vào đấy, thử trang phục, chụp ảnh sân khấu, gia nhập đoàn làm phim quay chụp, ở dưới sự an bài như sấm chớp của đạo diễn, hết thảy đều tiến triển nhanh chóng.

Đoàn làm phim tiến vào khu vực quay phim. Mặc Lý và Lý Thiếu Thiên tuy ở chung đoàn làm phim, ở tại cùng một khách sạn, nhưng vì hai người được phân vào hai nhóm khác nhau để quay, Mặc Lý lại cố tình trốn tránh Lý Thiếu Thiên, bởi vậy dù phim đã quay được mười ngày, hai người vẫn còn chưa gặp mặt.