Rằng Tôi Tích Một Cậu Bạn (Hoàn)

Chương 2 - Những ngày đầu ở Huế

Cuối cùng tôi và ba cũng đến nơi, xa lạ!

Lúc xuống xe, tôi và ba có ghé sang quán cơm để lót dạ, nói thật lúc đó tôi rất đói nhưng không tài nào ăn nổi, nghĩ lại tiếc dĩa cơm 30k quá, tiếc cả miếng cá ba tôi gắp từ dĩa ba sang cho tôi, coi như trưa đó ba ăn cơm với canh rau, haizzz.....

Tôi hơi thất vọng khi thấy ngôi trường tôi chọn, vì nó hơi heo hút. Ba tôi hỏi:

- mày chọn trường gì lạ vậy bé?

- con đâu biết, thấy nó chụp khác mà.

Tôi vẫn phải bật cười vì ngôi trường. Nhưng không sao, tôi thì chỉ cần ba mẹ gửi tiền, còn thế giới cứ để con lo 😂.

Tôi và ba ở một nhà nghỉ gần đó, vì đối với tôi và ba, nơi này quá lạ. Bây giờ là công đoạn khó khăn, tìm trọ. Trời nắng gắt, lạ đường, hành lý nhiều, nhưng ba tôi vẫn đỡ cho tôi cả. Tôi thấy với cái tuổi gần 18 nhưng vẫn còn nhỏ chán. Tự tìm trọ, rồi nhờ anh chị ở trường, cuối cùng tôi cũng tìm ra một nơi.

Trọ này tuy cũ. K gạch men ốp tường, k vị trí địa lý nhưng tôi thấy ok. Giá rẻ, ok. Chiều đó, tôi và ba đi tìm đồ ăn Huế, món đầu tiên tôi ăn khi đến Huế là Bánh canh cá lóc. Haiz, tôi không ăn được... Không phải dở hay gì mà nó lạ với khẩu vị của tôi. Khổ à!

Ngày 23/8 tôi " dọn nhà" , tạm biệt nhà nghỉ, tạm biệt wifi chùa. Trưa đó dọn xong, tôi mua mì ăn liền, gạo,... Cũng không trưa lắm.

- chiều đi nhận lớp nha con, giờ ba ra đón xe về chứ không ở lại được. Tiền học bao nhiêu, rồi tiền ăn nữa, cầm trước một ít. Nhớ giữ kĩ, rồi coi nấu mì ăn đi chiều đi học. Ba đi về, ở học đi.

"Ba à, phải nói sao đây, không đậu nguyện vọng 1 con thấy có lỗi lắm, nhỏ lớn giờ ba ít khi tình cảm, nói chuyện cũng không như mẹ, cũng không gần gũi con cái, nhưng mà ba lo từng chút, ba dạy con nấu ăn, ba dạy con quy củ, nề nếp,.... Lúc ấy con chưa hiểu được cái chuyện xa nhà là như thế nào, con cũng không hiểu được cảm giác của ba mẹ.... "

Tôi tiễn ba tôi ra trước ngõ thì ba kêu tôi vào đi, tôi không biết tại sao nhưng sau này khi về nhà, rồi lại đi, tôi cũng được biết. Ba tôi khóc khi thấy tôi đi! Ba khóc như con nít vậy.

Nhờ chú chủ trọ đưa ba ra bến xe, tôi cũng yên tâm vì đoạn đường rất dài.

Tôi đi chợ, nấu ăn. Ba tôi có gọi hỏi, rồi ba nói ba lên xe ba về, bảo tôi cố gắng học hành. Tôi vẫn còn ngu ngơ lắm, nghĩ mình được tự do rồi. Đi học xa nhà, tự lập, đại học,...là một loại cảm giác tàn nhẫn. Trưởng thành hơn, tôi mới kịp nhận ra...