Rơi Vào Ôn Nhu

Chương 5: Trần Uy yêu thích Tiếng Anh

“Cậu… cậu không để ý sao?” Tâm của Trần Uy như là muốn rớt ra bã.

“Mình biết hôm nay là ngày cá tháng tư, cũng biết cậu bị Quách Hằng Hàng trêu đùa, cho nên mình không đả kích cậu thêm nữa.” Câu nói này thật sự là nghĩ cho cậu ấy.

Nhưng cậu ấy lại không nghĩ như vậy.

“Thật ra…” Cậu ấy muốn giải thích, nhưng cuối cùng lại không nói ra.

Dù sao ngày cá tháng tư nói ra, người khác chỉ có thể nghĩ rằng mình bị người chơi đùa.

“Ừm?” Thật ra trong lòng Đường Tích luôn hy vọng cậu ấy phản đối.

Chỉ cần cậu ấy đi về trước một bước, chín mươi chín bước còn lại cô sẽ đi về phía cậu ấy.

“Thật ra… cậu nói đúng, mình bị đùa giỡn đấy.” Trần Uy căn bản không có dũng khí mà nói tiếp, cậu sợ mình nói ra quan hệ cơ bản giữa hai người bọn họ sẽ không tồn tại nữa.

Người yêu sau khi chia tay có thể quay về làm bạn bè cũng không nhiều, mà cuối cùng bạn bè trở thành người yêu thiếu càng thêm thiếu.

Cửa sổ chỉ còn một tầng giấy, đâm thủng nó với ai cũng không tốt, còn không bằng cứ thế này, trong tim mình có cậu, mình biết là được rồi, cậu luôn luôn ở trong tim mình.

Cuối cùng ba người cùng đi vào lớp học.

Vào chỗ ngồi, Tô Mỹ ngồi ở phía trước Đường Tích, dường như cả tiết này đều không chú ý, cô ấy vẫn chuyên chú xem sách ngữ văn như cũ.

Còn nhỏ giọng nói thầm: “Hạng tích hiên, cựu nam các tử dã, thất cận phương trượng…”

Đường Tích ngồi ở phía sau bị âm thanh nho nhỏ của cô ấy làm cho mơ mơ màng màng.

Nhưng giáo viên trên bục giảng vẫn giảng một cách hừng hực khí thế.

“Khụ khụ, hai tháng cuối cùng, các bạn học đều lấy lại tinh thần đi, nghiêm túc học tập, đừng lười biếng, cũng đừng khôn lỏi, các em ở phía dưới làm gì, cô đều có thể rõ ràng nhìn thấy.”

Tô Mỹ ở dưới bục giảng gập sách lại.

“Bạn học khôn lỏi, âm thanh của em nhỏ đi một chút, đừng quấy nhiễu đến bạn học ngủ gà ngủ gật ở phía dưới.”

Nói xong, Đường Tích lập tức lấy lại tinh thần. Nhanh chóng ngồi dậy, giống như người ngủ gà ngủ gật không phải cô.

“Các em nhìn xem, bạn học Trần Uy nỗ lực học tập vô cùng, tinh thần này xứng đáng để chúng ta noi theo.” Nói xong bắt đầu vỗ tay.

“Cô Miểu, em nghĩ rằng tiết của cô sinh động hình tượng vô cùng, nên mới có động lực học tập.” Trần Uy nói.

“Bạn học Trần, em thật sự đã nói đúng chỗ rồi, về sau cô sẽ gọi em lên trả lời các vấn đề.” Những lời này thật sự đã nói đúng tâm khảm của Miểu Tú.

“Ặc, cô giáo à, cô cho chúng em một đường sống đi. Chúng em cũng muốn đạt điểm cao trong môn Tiếng Anh.” Một học bá cực kỳ yêu quý môn Tiếng Anh phát ra tiếng kêu của học bá.

“Vẫn còn tốt, các bạn học yêu thích Tiếng Anh như vậy đương nhiên là rất tốt.” Tiết học này giống như có ma lực, cô Miểu thu hoạch được một đám fans Tiếng Anh.

Sau khi tan học, cô giáo dạy Tiếng Anh hưng phấn đi ra khỏi phòng học, muốn trở về văn phòng khoe với mọi người.

Mà bạn học Trần Uy nghiêm túc học một tiết học, trong đầu lại nghĩ là: Vì sao lại có môn học Tiếng Anh này.

Tiếng Anh ngược với chúng ta trăm nghìn lần, chúng ta lại đối với Tiếng Anh như tình đầu?

Nghĩ đến đây, cậu ấy theo bản năng nhìn thoáng qua về phía trước, chỉ thấy Đường Tích ghé vào trên mặt bàn, hình như là ngủ rồi, trên bàn lại bày ra sách Ngữ văn.

Tô Mỹ ngồi phía trước “gặm” sách ngữ văn, “gặm” còn rất hăng say.

“Ai da, người đẹp, mình thật sự không thuộc nổi nữa rồi.” Đường Tích đều đã sắp phát điên.

“Hy Hy, hai chúng ta ngày mai cùng nhau tìm thầy giáo đọc thuộc đi, có được hay không?” Tô Mỹ dường như không nghe được tiếng kêu của Đường Tích.

“Cậu học thuộc chưa?” Đường Tích biết Tô Mỹ không đọc nhanh được như vậy. Cô ấy từ trước đến nay đều không có tình cảm với môn Ngữ văn.

“… Sắp rồi.”

Thật ra cô ấy vừa đọc thuộc được đoạn đầu tiên.

“Ngày mai mình có thể không đọc thuộc hay không?” Đường Tích giãy giụa lần cuối cùng.

“Ừm… chắc là không được rồi. Thật ra, ba người, thầy Trần sẽ không chọn tất cả đọc thuộc, có khi cậu với Trần Uy cùng đọc thuộc đấy, cũng không phải không có khả năng, nghĩ thoáng ra một chút.” Người nói vô tình, người nghe có ý.

Khi Tô Mỹ nói chuyện, Đường Tích quay đầu nhìn Trần Uy một cái.

Chỉ thấy Trần Uy đang đắm chìm trong sách Ngữ văn, miệng còn hơi hơi rung động, dường như đang học thuộc.