Lý Ân Vỹ nhận được thông báo Lý Dịch Nguyên vừa từ Bắc Kinh về, trong điện thoại ông nói muốn gặp anh, lập tức cho xe quay trở về dinh thự.
Thư phòng cửa không khóa, anh đi vào, đi đến sofa đối mặt Lý Dịch Nguyên.
- Ba, ba nói có chuyện muốn gặp con, không biết là chuyện gì vậy ba?
Lý Dịch Nguyên gật đầu, ông điềm tĩnh nhìn anh.
- Nào, ngồi xuống rồi nói.
- Dạ được!
Lý Ân Vỹ gật đầu, anh ngồi xuống, nghi hoặc hỏi:
- Ba, là chuyện gì vậy?
- Jin, con có biết tại sao ba lại gọi con trở về Việt Nam không?
Lý Dịch Nguyên nghiêm giọng.
Lý Ân Vỹ trả lời:
- Con biết, ba muốn con trở về là muốn còn phụ quản lý tập đoàn của gia đình, chia sẻ bớt gánh nặng cho anh hai. Nhưng mà ba có biết, đó không phải là công việc mà con yêu thích không? Để chọn con đường mà ba đã chỉ đạo, ba có biết con đã đánh đổi thế nào không?
Kỳ thật nghề nghiệp Lý Ân Vỹ yêu thích là âm nhạc, lúc trước anh vì kỳ vọng của ông đã đi học thiết kế, nhưng mà anh thật sự không tài nào làm được, so với Lý Ân Hạo anh không thể sánh bằng.
Nói đến Lý Ân Tinh lại khác, từ nhỏ anh ấy đã vô cùng ưu tú, cho dù là nghề nghiệp, sở thích cá nhân, thậm chí là tình cảm đều do một mình Lý Ân Tinh quyết định, kể cả quyền lợi ở bên cạnh Huỳnh Tiểu Như.
Trừ anh ra, bọn họ đều vô cũng xuất sắc!
Lý Dịch Nguyên miễn cưỡng ừ một tiếng, ông đứng dậy, xoay người đi đến bàn làm việc, hai tay di chuyển vào túi quần.
- Con biết như vậy tại sao còn làm trái lời ba theo đuổi ngành âm nhạc? Rốt cuộc đam mê có kiếm được ra tiền không?
Lập tức, Lý Ân Vỹ đứng dậy.
- Ba, tiền mất có thể kiếm lại được, nhưng mà nếu không có đam mê, con người chúng ta sẽ vô cùng tẻ nhạt. Từ nhỏ con đã quen nghe theo sự sắp xếp của ba, nhưng bây giờ con lớn rồi, ba có thể đừng dùng dáng vẻ một người cha độc tài, ra lệnh cho con phải làm thế nào mới tốt có được không?
- Vậy như thế này mới tốt sao? Tại sao con lại hoang đàng đến như vậy?
Lý Dịch Nguyên quay lại gắt, tiện thể ném một xấp hình ảnh gì đó về phía Lý Ân Vỹ.
Lý Ân Vỹ không nhìn nhầm, đó là...
Đến đây, lông mày Lý Ân Vỹ co lại, cơ mặt anh cứng đờ.
Lý Dịch Nguyên nén giận, hạ thấp giọng:
- Ba có thể không giận khi con quyết định theo đuổi đam mê riêng của mình, nhưng mà thanh danh của nhà họ Lý bao đời nay không thể bị hủy trong tay con. Những cô gái làng chơi này, những trò lố bịch này, ba không thể chấp nhận được.
Lý Ân Vỹ cảm thấy đầu óc anh trống rỗng, đồng tử anh đỏ hoe.
- Hậu quả của chuyện này con có gánh được hay không? Con mau trả lời cho ba biết đi, con có gánh được hay không?
Lý Ân Vỹ xiết chặt hai nắm tay, ngước mắt nhìn về phía người đàn ông ưu tú, anh nghiến chặt răng lợi.
- Ba, tại sao ba cho người theo dõi con? Ba làm như vậy thật sự rất quá đáng, ba có biết đó là cuộc sống cá nhân của con không?
- Theo dõi con là ba không nên sao? Con nên nhớ ba là ba của con, dù có quá đáng cũng là vì ba muốn tốt cho con, con xem thái độ bây giờ của con, là thái độ của một người con nên đối với người đã sinh ra mình hay sao?
- Ba không phải, bởi vì ba là hung thủ giết người, mẹ con là do chính ba hại, ba dựa vào đâu đứng đây dạy con thế nào chứ? Con hoan lạc, đều là học từ ba thôi!
Lý Ân Vỹ quát lớn, thanh âm chua chát lan tỏa khắp căn phòng tráng lệ.
***
- Thiếu gia, tiểu thư, hai người đã về rồi!
Phương Vũ Nguyệt từ trong bếp bước ra nói, sau đó vươn tay nhận lấy balô từ tay Lý Ân Tinh.
- Dì đem lên phòng giúp con bé, tôi đưa Tiểu Như đi gặp ba tôi trước.
- Được!
Nói xong, bà xoay người, đi lên lầu.
Huỳnh Tiểu Như nghe hắn nhắc đến ba, lấy làm kinh ngạc nắm tay hắn.
- Ba về rồi sao? Sao anh không nói trước cho tôi biết chứ?
Lý Ân Tinh quay đầu, bất ngờ ôm lấy Huỳnh Tiểu Như vào lòng, sau đó chủ động ghé sát tai nó nói:
- Tiểu yêu tinh em gọi ba nghe thân mật quá đấy, nhưng mà cũng không phải không tốt, sớm muộn gì em cũng là của tôi, gọi sớm sau này em sẽ không bỡ ngỡ.
- Không thèm, ai là người của anh chứ, tôi không chấp nhận một người xấu xa như anh đâu.
- Vậy sao? Nhưng mà chúng ta hôn cũng đã hôn rồi, hơn nữa còn trong phòng tắm...
- Thả ra! Đừng nói nữa!
Càng cựa quậy, càng bị hắn xiết chặt.
Lý Ân Tinh cố định ôm lấy eo thon nhỏ, nham hiểm cười.
- Bảo bối, tôi nhất định sẽ không kết hôn với người khác, em là của tôi, em đừng hòng gả cho nam nhân khác. Nếu như một ngày nào đó tôi biết được em đem lòng yêu người khác phản bội tôi, tôi nhất định sẽ lấy lại từ chỗ em cả vốn lẫn lời, em cứ chờ mà xem.
Cùng lúc này, từ trên lầu vang lên tiếng đổ bể lẫn cả tiếng cãi nhau dữ dội...