Sang Phòng Tôi, Ngủ Với Tôi

C23: Cuộc Gặp Gỡ Không Báo Trước

- Vậy được, vậy thì tôi sẽ biến mất khỏi mắt ông!

Nói rồi anh nhanh chóng bỏ đi, ra đến cửa liền bị hắn chặn lại.

Lý Ân Vỹ nhìn hắn, bất mãn quát:

- Anh đừng cản em nữa, ông ấy thật sự rất quá đáng, nếu em còn ở lại em nhất định sẽ phát điên mất!

Lý Ân Tinh rụt tay lại, hắn cong môi một cái.

- Tùy em!

Lời hắn vừa dứt, Lý Ân Vỹ bỏ đi.

Tiểu Như giương mắt nhìn theo Lý Ân Vỹ, phỏng đoán lúc nãy anh cùng daddy đã xảy ra tranh chấp, khẩn trương quay lại nắm lấy cánh tay hắn.

Huỳnh Tiểu Như sốt ruột, nói:

- Ahn, bọn họ xảy ra chuyện gì vậy? Tim của ba không được tốt, chúng ta mau vào xem ông ấy có sao có được không?

- Chuyện này không phải việc của em, mau về phòng làm bài tập của mình đi.

Hắn xoay cổ nhìn Tiểu Như, lạnh lẽo đáp.

Lập tức, Huỳnh Tiểu Như lắc đầu:

- Nhưng mà ba, ông ấy vốn dĩ...

- Tôi nói là em đi về phòng, em không nghe rõ sao?

Hắn quát, Huỳnh Tiểu Như giật mình buông vội tay hắn ra, xoay người chạy xuống nhà, đuổi theo Lý Ân Vỹ.

***

Lý Ân Tinh đẩy cửa, đi vào phòng, đi qua sofa, đi đến đối diện Lý Dịch Nguyên.

Lý Dịch Nguyên ngồi dưới sàn phòng ôm lấy ngực, nhìn thấy có người đến, theo quán tính ngẩng mặt.

Nhận ra là con trai, ông cười, trong lúc đó Lý Ân Tinh đã kịp cúi xuống đỡ Lý Dịch Nguyên đứng dậy.

Ông vui mừng khôn xiết nói:

- Ahn, mừng vì con vẫn còn quan tâm ba, ba thật sự chờ ngày này lâu rồi.

Lý Ân Tinh lạnh lẽo nhìn thẳng Lý Dịch Nguyên, không chút lay động đáp:

- Có lẽ ông đã ngộ nhận rồi, tôi đơn thuần chỉ vì suy nghĩ cho Tiểu Như, bất đắc dĩ biết ông trở về nơi này để con bé gặp ông. Nhưng mà xem ra, bây giờ sức khỏe của ông không được tốt thì phải? Tôi không muốn Tiểu Như nhìn thấy ông trong bộ dạng như thế này, không khéo con bé lại thương xót một người xấu xa giống như ông.

Lời lẽ vừa vặn bóp chết Lý Dịch Nguyên, ông chua xót lắc đầu:

- Ahn, con đừng tỏ ra bản thân con rất tàn nhẫn được hay không? Bởi vì khi con càng nói mình tàn nhẫn, ba lại cho rằng con với ba căn bản dành rất nhiều tình cảm. Chúng ta là cha con, con nghĩ ba không thể nhìn ra sao?

- Ông Lý Dịch Nguyên thân mến, khiến ông thất vọng rồi, tôi chỉ đơn thuần là đến quan tâm một bệnh nhân mà thôi, xin ông đừng suy nghĩ quá nhiều. Ở đây không còn thuốc, tôi đưa ông đến bệnh viện!

- Con vẫn còn quan tâm đến ba? Vậy nghĩa là...

- Tôi là bác sĩ, tôi không muốn thấy ông chết trước mặt tôi giống như mẹ của tôi!

- Con...

Lý Dịch Nguyên run rẩy, ngược lại Lý Ân Tinh vô cùng điềm tĩnh nói:

- Tôi đưa ông đến bệnh viện, chuyện này để sau đi.

***

Lý Ân Vỹ lái xe rời khỏi gara ra cổng chính, Huỳnh Tiểu Như lúc này cũng từ trong dinh thự chạy ra, nhìn thấy Lý Ân Vỹ trong xe, Huỳnh Tiểu Như hét lớn:

- Lý Ân Vỹ, đợi đã!

Dứt lời, nó chạy đi, chạy đến chắn ngang đầu xe Lý Ân Vỹ.

Lý Ân Vỹ bất ngờ cho xe dừng lại kịp, trong xe nhìn ra ngoài, mặt mũi anh tuấn đen một khoảng.

Huỳnh Tiểu Như dang rộng hai cánh tay, sợ hãi nhắm mắt lại.

Lý Ân Vỹ mở cửa xe bước xuống, cáu kỉnh đi đến đối diện Huỳnh Tiểu Như.

- Huỳnh Tiểu Như, em rốt cuộc muốn tôi tức chết mới chịu sao? Ngang nhiên chạy ra đây chặn xe, em chán sống rồi sao?

Huỳnh Tiểu Như thở phào, mở mắt, thu tay về, ngây thơ nói:

- Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng mà tôi biết được ba anh thật sự rất thương anh, anh đừng vì một lúc nóng giận mà gây ra chuyện không thể bù đắp được có được không? Ông ấy là ba anh, hai người không thể ngồi lại cùng nhau nói chuyện một chút sao?

Nếu như Lý Dịch Nguyên thương anh ông ấy đã không có con riêng ở bên ngoài, càng không khiến mẹ anh tự dẫn, biến bọn anh trở thành một đứa trẻ không mẹ, khiến bọn anh phải căm hận ông ấy!

Huỳnh Tiểu Như căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra với anh trong suốt gần ấy năm vừa qua, con bé không bao giờ hiểu được!

Lý Ân Vỹ cười tự giễu một cái, chua xót nhìn Tiểu Như.

- Ông ấy thương tôi sao?

Đến đây, Lý Ân Vỹ quay mặt về phía khác, đồng tử anh đỏ hoe.

- Thương tôi mà ép buộc tôi, thương tôi mà cho người lén lút điều tra cuộc sống riêng tư của tôi sao? Tiểu Như, em đừng bị nét mặt nhân từ của ông ấy lừa gạt nữa, ông ấy đang lừa gạt em thôi, ông ấy không vị tha như em đã nghĩ đâu.

- Nhưng ông ấy là ba anh!

- Ba tôi thì đã sao? Tôi mãi mãi không bao giờ tha thứ cho ông ấy, em tốt nhất đừng cản đường tôi nữa, nếu không em đừng trách tôi sao không nể mặt nhị ca. Giờ thì biến đi, nghe rõ chưa?

Lý Ân Vỹ quay lại, anh hét, sau đó tức giận bước vào xe, cố ý khởi động xe thật lớn để Tiểu Như tránh đường.

Huỳnh Tiểu Như nghĩ đến càng ép sẽ khiến Lý Ân Vỹ nổi giận, tạm thời nên để anh một mình, biết đâu anh ta sẽ thông suốt.

Tiểu Như tránh đường, Lý Ân Vỹ sau đó liền cho xe chạy đi.

Lý Ân Vỹ rời đi không lâu, từ chiều ngược lại có một chiếc xe Lamborghini màu trắng đang tiến về dinh thự.

Huỳnh Tiểu Như nghe tiếng xe dừng lại, lập tức quay đầu nhìn.

Thông qua cửa xe bắt gặp đối phương đang nghe một cuộc gọi, Huỳnh Tiểu Như hiểu bước tiếp theo nên triển khai thế nào, nhếch mép cười một cái.