Đêm hôm ấy là ngày tôi không thể quên được trong cuộc đời mình(cả đời này cũng không quên được đêm ấy). Một đêm kinh hoàng!
Đêm thứ 6 ngày 13, ở trong ngôi nhà nhỏ gồm 4 người… …………………ĐÙNG………………………………………………………
…..choang choang………………….. Âm thanh lớn là tôi hoảng sợ tỉnh dậy, làn khói lan rộng khắp trong phòng khiến tôi mơ hồ, choáng váng té sập xuống. Trong cơn mê tôi chỉ nghe đc rằng
- Lũ trẻ sẽ ổn chứ?
- Sẽ ổn thôi!
- Liệu con bé và thằng bé có hận chúng ta ko?
- Ko tụi nhỏ sẽ hiểu cho chúng ta
Bất giác 1 vòng tay ấm áp nhẹ nhàng vỗ tôi dậy.
-Dương Dương! Dậy đi con – Người đàn ông có giọng nói trầm trầm khẽ lay tôi dậy
-Cha ơi! Có chuyện j vậy? – Tôi dụi dụi mắt
- Chúng ta ko có thời gian nên Nghe ba nói này, ba sẽ đứa con ra ngoài…
-Ngoài đâu ạ?- Cha tôi mỉm cười vuốt mái tóc tôi
- Hãy đưa cái xấp giấy tờ này cho bn của ba nhé-_cô Kiều với chú Vân ý. Đc ko nào?
- Dạ đc
- H ba sẽ bế con vs Lạc Lạc ra ngoài nhé
- Uhm uhm- tôi gật gù
Cảm giác nóng nóng lan xung quanh tôi khiến tôi phải mở mắt. Trc mắt tôi người cha giang hai tay rộng tránh cho chúng tôi bị đóm lửa rớt vào người
- Chaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa- tôi hét lên trong tuyệt vọng. Cha tôi im lặng, giọng trầm trầm, đôi mắt trìu mến nhìn tôi. Nở 1 nụ cười dịu dàng…
- Ta đã bao h ns là ta yêu con chưa nhỉ. Ta chả còn nhớ nx, nhưng ta bt chắc rằng đây sẽ là lần cuối cùng ta nói điều này “ Ta và mẹ con rất yêu con, con gái của ta”- khuôn mặt tôi vẫn ko thể hoàng hồn đc, sự sợ hãi xen vào trong tâm chí tôi
- Hãy bảo vệ e con …n..hé. M..ọi…………chuyện…r..ồi ..sẽ… ổ………n…………..thôi – Mặc dù bị lửa nóng thiêu nhưng ông ấy vẫn mang theo tình yêu của 1 người cha gửi gắm cho chúng tôi
- KHÔNGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGG- tôi hoảng loạn, bế em trai tôi chạy nhanh. Nhưng ý thức của tôi một lần nữa rơi vào trạng thái mơ hồ. Rồi bản thân tôi ngất lịm lúc nào ko hay
Khi tôi tỉnh lại, tôi đã ở trong căn phòng ngủ màu hồng. Một người trung niên bước vào phòng. Đây chính xác là bạn của bố mẹ tôi
- Con ổn chứ
- Tôi ko trả lời- Mặc dù tôi bt đây ko phải là phép lịch sự mà bố mẹ tôi dạy. Nhưng sao trách tôi đc, tôi đã quá sợ hãi, sợ đến nổi ko dám thốt lên thành lời
- Lạc Lạc bên phòng kia rồi? Con có muốn qua đó 1 lát ko?
Tôi vẫn ko thốt lên câu nào, chạy thật nhanh sang phòng kế bên. Nhìn thằng bé tôi vừa run vừa sợ, run vì ko bt ns sao với thằng bé, sợ vì khi thằng bé bt sẽ đau lòng. Tach…………………………….tách…………………………………………..hai hàng mi bổng rơi từng hạt lệ, theo bản năng tôi lấy 2 tay bịt miệng lại để Lạc Lạc không nghe thấy tiếng nấc của tôi mà thức giấc. Trc khi sự kiềm nén nảy h trở thành vô vọng thì tôi đã vội vã chạy ra ngoài phòng, hàm răng tôi cắn mạng vào đôi bàn tai nhỏ nhắn, ngăn cho tiếng nấc vang to, sau đó cơn đau đầu lại ập tới. Gần như tôi ko còn có thể làm chủ bản thân – 1 tay tôi ôm đầu, tay còn lại đấm thật mạnh vào bức tường cứng cáp phía trc. Tôi ko cảm thấy đau. Phải chăng sự tổn thương về linh hồn đã khiến cho thể xác tôi tê dại? Tôi lại nghiến chặt hàm răng của mk lại. Máu theo hàng tuôn ra. Cốp…………………………………………..cốp Tiếng bước chân từ đàng xa vọng lại. Tôi đứng hình 1 lúc. Xa xa là 1 chàng trai mang vẻ mặt lạnh lùng. Đôi mắt tím chứa đựng đầy sự bí ẩn pha đó là sự hoảng loạn?.....Tôi buồn ngủ quá. Dường như bản thân t ko thể ý thức đc nx. Tôi cứ thế rơi vào tình trạng hôn mê. Màn đêm mù mịt ập tới.