Sau chia tay, bạn trai cũ đều điên

Chương 1. Thanh mai trúc mã (1)

Ái Nhiễm từ nhỏ liền biết gia đình mình rất có tiền. Ba Ái và mẹ Ái chỉ sinh một mình cô, cho nên địa vị của Ái Nhiễm trong nhà tự nhiên là cao nhất.

Trong xóm một đám trẻ con, chỉ có Ái Nhiễm là có váy công chúa, cũng chỉ có cô trắng nõn đáng yêu, rất nhiều bạn nhỏ muốn chơi cùng cô. Các dì, các bác trong xóm cũng thích nhất Ái Nhiễm, luôn khen cô là ngoan ngoãn, đáng yêu,... Thầy cô giáo cũng đặc biệt ưu ái, cuối tuần còn đặc biệt phát cho cô hai phiếu bé ngoan.

Thế nhưng vẫn có bác gái trộm ở sau lưng nói xấu Ái Nhiễm, nói cô bị nuông chiều từ bé, lớn lên nhất định không ra gì, còn bất hiếu với cha mẹ,... Ái Nhiễm tức giận đến phồng hai má, cô mới sẽ không hư! Mặc dù Ái Nhiễm tính tình có chút xíu kiêu căng, nội tâm vẫn thực sạch sẽ, lương thiện. Còn biết giúp ba Ái mẹ Ái rót nước, rõ ràng là bé ngoan!

Chớp mắt, bé ngoan đã 6 tuổi, cô chuẩn bị nhập học một ngôi trường lớn hơn, đẹp hơn trường mẫu giáo. Trong xóm cũng phát sinh một chút thay đổi, gia đình đối diện dọn đi, một gia đình khác đến.

Gia đình mới đến chỉ có hai người: một người đàn ông trung niên và một bé trai trạc tuổi Ái Nhiễm. Cô còn chưa thấy đứa trẻ nào trong xóm đẹp như vậy, làn da trắng nõn, đôi mắt đen nhánh, chỉ là có vẻ âm u một chút. Hai người là cha con, chú Thẩm cùng với Thẩm Hằng.

Ái Nhiễm thích nhất bạn nhỏ xinh đẹp, vì thế lén ôm rất nhiều đồ ăn vặt chạy tới trước cửa nhà đối diện. Cô hai mắt sáng lấp lánh bấm chuông, hồi lâu mới thấy chú Thẩm ra mở cửa, quần áo có chút luộm thuộm, bởi vì không nghĩ tới sẽ là một đứa trẻ cho nên hơi kinh ngạc:

- Có chuyện gì sao?

- Cháu chào chú, cháu muốn tìm Thẩm Hằng.- Ái Nhiễm ngoan ngoãn nở nụ cười

Nghe vậy, khuôn mặt chú Thẩm thoáng chút ôn hoà, một đứa bé gái đáng yêu ngoan ngoãn, hẳn là ai cũng sẽ yêu thích đi.

- Hằng Hằng, có bạn đến tìm! - Chú Thẩm quay đầu ra đằng sau, lớn tiếng gọi.

Nhưng mà không có bất cứ âm thanh nào đáp lại. Nhìn bé gái vẫn như cũ mong đợi, hai mắt toả sáng nhìn chằm chằm phía sau mình, Thẩm Cư nháy mắt cảm thấy ngượng ngùng. Khó xử mở miệng:

- Xin lỗi, thằng bé nhà chú tính tình không tốt lắm. Hay là cháu... - "Khi khác lại đến" còn chưa nói xong, Ái Nhiễm đã hai mắt loé lên, lách qua khe cửa chạy vào nhà.

Thẩm Cư tay giữ cửa thoáng chốc cứng đờ, gió lạnh phất phơ, "khụ" một tiếng đóng cửa lại.

Trong phòng khách, Thẩm Hằng yên tĩnh ngồi xếp gỗ, lông mi rũ xuống, cong vút chớp chớp, sườn mặt lại ngoan lại mềm. Ái Nhiễm bịch bịch chạy tới, hắn cũng không thèm ngước mắt lên nhìn lấy một lần. Cô cũng không để ý, cười toe toét nhìn Thẩm Hằng, học chú Thẩm khen ngợi:

- Hằng Hằng, xinh đẹp quá à!

Thẩm Hằng vẫn như cũ không thèm phản ứng, mà Thẩm Cư vừa mới đóng cửa đi tới đã loạng choạng suýt chút nữa ngã sấp xuống. Trẻ em thời nay, quá không rụt rè.

Ái Nhiễm bị lạnh nhạt cũng không tự biết, còn mặt dày ngồi xuống đối diện Thẩm Hằng, giọng nói non nớt ríu rít không ngừng:

- Đây là đồ chơi gì vậy? Mình còn chưa từng thấy qua, chúng ta chơi chung được không?

Thấy Thẩm Hằng không muốn nói chuyện, Ái Nhiễm cũng nhặt lên một khối gỗ, ở bên cạnh bắt chước hắn xếp lên. Đồ chơi này nhìn thì đơn giản, nhưng mà Ái Nhiễm chơi xong mới biết khó cực kì. Tháp gỗ trong tay Thẩm Hằng đều đã cao đến mức phải đứng lên xếp, mà cô luôn là xếp được một nửa liền bị đổ. Vì sao? Rõ ràng hai người xếp khối gỗ là giống nhau nha! Ái Nhiễm cắn chặt răng, không cam lòng tiếp tục một lần nữa xếp lên. Xếp lại đổ, xếp lại đổ, một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại. Nhưng mà Ái Nhiễm bướng bỉnh thật sự, xếp không được liền vẫn luôn xếp, thẳng đến trời bên ngoài đã hoàn toàn tối sầm, mẹ Ái phải tìm tới cửa mới tiếc nuối đứng dậy.

- Hằng Hằng, ngày mai gặp. Cho cậu kẹo, chúng ta từ giờ là bạn tốt.

Ái Nhiễm lúc này mới nhớ tới mình còn mang theo rất nhiều đồ ăn, đôi mắt lấp lánh vươn tay đưa tới trước mặt Thẩm Hằng.

Trước mặt đột nhiên xuất hiện bàn tay bé xíu, bên trong còn có một nắm kẹo đủ màu, Thẩm Hằng rốt cuộc chớp mắt một cái, không phản ứng.

Hắn không nhận, Ái Nhiễm liền vẫn luôn đứng. Hai tay mỏi đến phát run cũng cắn răng không thu lại. Thẩm Cư ngượng ngùng sờ sờ mũi, làm trò trước mặt mẹ Ái mở miệng:

- Thằng bé nhà chú không thích ăn đồ ngọt. Cháu không cần cho nó đâu, mau về ăn cơm đi.

Mẹ Ái cũng thúc giục hai câu, Ái Nhiễm mím môi, đem kẹo cùng một đống đồ ăn vặt đặt lên ghế sô pha, bướng bỉnh nhìn Thẩm Hằng:

- Mình để ở đây. Đây là mình tặng cho cậu, không bao giờ lấy lại.

Nói xong mới tung tăng cùng mẹ Ái về nhà.

Thẩm Cư một lần nữa đóng lại cửa, thở dài một tiếng. Thằng bé này từ nhỏ đã không thích giao tiếp, cũng là do hắn và vợ trước quá vô tâm, luôn bận rộn không quan tâm nó. Mấy năm trước còn lớn tiếng tranh cãi, thẳng đến ly hôn cũng không ai suy xét đến cảm xúc của nó. Thẩm Hằng tính cách không tốt, vẫn luôn không có bạn, còn bị bắt nạt vì không có mẹ, hắn đã chuyển nhà mấy lần, hi vọng có thể tìm được chỗ thích hợp với thằng bé. Hôm nay rốt cuộc cũng có đứa nhỏ ghé chơi, muốn cùng Thẩm Hằng làm bạn. Nhưng mà nhìn tình hình này, hẳn là cảm thấy Thẩm Hằng quá mức nhàm chán, ngày mai sẽ không lại đến nữa đi. Đáng tiếc, aizz...

- Con à, còn như vậy liền không có bạn chơi đâu. - Hắn buồn bực vỗ vỗ đầu Thẩm Hằng, xoay người vào bếp nấu cơm tối.

Thẩm Hằng ánh mắt trống rỗng, nhìn chằm chằm ghế sô pha rất lâu, cuối cùng rũ xuống mắt, tiếp tục xếp gỗ.