Sau chia tay, bạn trai cũ đều điên

Chương 2. Thanh mai trúc mã (2)

Nhưng mà không như Thẩm Cư suy đoán, Ái Nhiễm ngày hôm sau lại tiếp tục không biết mệt chạy đến. Cứ việc suốt một tuần liền Thẩm Hằng không thèm nói chuyện với cô, Ái Nhiễm vẫn vui vẻ cười đùa cùng hắn chơi xếp gỗ.

Thẩm Cư nhìn hai đứa trẻ yên lặng ngồi dưới sàn nhà xếp gỗ, trong phòng chỉ có tiếng ti vi cùng với tiếng mảnh gỗ lạch cạch va chạm, đáy lòng hoảng sợ cực kì.

Con trai hắn sẽ không khiến con nhà người ta bị trầm cảm đi? Tự kỉ có thể lây không?

Mỗi lần trước khi về nhà, Ái Nhiễm luôn để lại cho Thẩm Hằng vài món đồ linh tinh: máy bay giấy, chuồn chuồn gỗ, đồ ăn vặt,... Thẩm Hằng vẫn như cũ không thèm phản ứng. Nhưng cho dù là vậy, Ái Nhiễm giống như vừa sinh ra liền đứt dây thần kinh xấu hổ, mặt dày mày dạn quấn lấy Thẩm Hằng.

Một tuần trôi qua, thứ hai này Ái Nhiễm sẽ chính thức đến trường nhập học. Thẩm Hằng cũng không ngoại lệ.

- Thật sao mẹ? Hằng Hằng cũng sẽ đến học sao? Có thể học cùng lớp với con không?

Ái Nhiễm hai mắt sáng lấp lánh, vẫn luôn quấn xung quanh mẹ Ái hỏi tới hỏi lui.

- Thật, thật, thật! Xem con kìa, người ta cũng chưa để ý đến con đâu. Mất mặt!

Mẹ Ái buồn cười chọc chọc cái trán Ái Nhiễm mấy lần, aizz, con gái vừa lên tiểu học liền thay lòng đổi dạ, không còn yêu nhất mẹ nữa. Trước kia học mẫu giáo còn khóc lóc, làm nũng muốn ở nhà với mẹ cơ.

Ái Nhiễm siêu vui vẻ, vừa đeo cặp sách liền gấp không chờ nổi chạy tới trước cửa nhà Thẩm Hằng, kích động bấm chuông. Người mở cửa, thế nhưng ngoài ý muốn là Thẩm Hằng! Hắn mặc đồng phục tiểu học, sơ mi trắng cùng quần short xanh, xinh đẹp!

Trong lúc Ái Nhiễm nhìn hắn, Thẩm Hằng cũng quan sát cô. Hôm nay Ái Nhiễm đem tóc cột lên thành một cái đuôi ngựa, dây buộc tóc còn là cái nơ màu hồng phấn, làn da trắng nõn, hai con mắt tròn xoe sáng lấp lánh, thời điểm nở nụ cười, trên má sẽ lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ. Thẩm Hằng mím môi, cảm thấy có chút chói mắt, không muốn nhìn cô nữa, xoay người liền phải đóng cửa.

- Từ từ, Hằng Hằng, chúng ta cùng nhau đi học được không? Hôm nay ba mẹ mình đều bận rộn, không thể đưa mình đến trường. - Ái Nhiễm giữ lấy cửa, đôi mắt ngập nước lẩm bẩm - Mình đau lòng quá à, bạn nhỏ khác đều có ba mẹ đưa đến trường nha...

Ba Ái vừa mới đổi giày, chuẩn bị lấy xe đưa Ái Nhiễm đi học, nghe xong những lời này lập tức giận đến phun ra một ngụm máu.

Thẩm Hằng yên tĩnh nhìn Ái Nhiễm, đáy mắt không có một chút gợn sóng. Ba Ái lúc này mới ác độc châm chọc:

- Cục cưng, chú Thẩm bận rộn công việc, hôm qua đã nhờ nhà chúng ta đưa Hằng Hằng cùng đến trường. Không cần đau lòng, ba hôm nay rất rảnh rỗi.

Nói dối bị vạch trần, Ái Nhiễm cũng không tỏ ra chút nào xấu hổ, lôi kéo tay Thẩm Hằng kích động:

- Tốt quá, Hằng Hằng, chúng ta có thể cùng nhau đi học!

Trên tay đột nhiên ấm áp, Thẩm Hằng trong giây lát cứng đờ thân thể, nhưng cũng chỉ là trong giây lát, hắn rất nhanh lại rũ xuống mắt, tuỳ ý Ái Nhiễm lôi kéo về phía ô tô.

Suốt quãng đường đi học cũng chỉ có Ái Nhiễm luôn miệng nói không ngừng, Thẩm Hằng chỉ là quy củ để hai tay trên đùi, yên lặng cúi đầu. Ba Ái nhìn qua gương, cảm thấy đứa bé này cũng quá mức trầm tĩnh đi, hẳn là sẽ khó hoà đồng cùng những đứa trẻ khác. Cũng chỉ có con gái mình, không biết là ăn cái gì lớn lên, quả thực là mất hết mặt mũi.

Ba Ái đoán không sai, Thẩm Hằng ở trường học có thể nói là vô cùng thê thảm.

Ái Nhiễm cùng Thẩm Hằng được phân vào chung một lớp, cô thật sự vui mừng điên rồi, luôn nắm tay Thẩm Hằng không buông. Cô giáo chủ nhiệm muốn mọi người bốc thăm chỗ ngồi, Ái Nhiễm bốc được số 3, vội vàng nhìn sang Thẩm Hằng:

- Thẩm Hằng, cậu là số mấy?

Thẩm Hằng không nói chuyện, yên lặng nhìn mảnh giấy. Ái Nhiễm ghé đầu qua, nhìn thấy chói lọi số 5, buồn bực đến giậm chân.

Cô giáo chủ nhiệm đang xem di động, chờ đợi đám trẻ con bốc thăm xong, đột nhiên nghe được tiếng khóc xé màng nhĩ bên dưới. Lập tức hốt hoảng chạy xuống:

- Có chuyện gì?

Một đám trẻ con vây thành một vòng tròn, trung tâm vòng tròn đứng chính là Ái Nhiễm, Thẩm Hằng và một bé trai mập mạp. Tiếng khóc chính là từ mập mạp mà ra, thấy giáo viên đến còn một bên khóc, một bên nấc cụt...

- Có chuyện gì? Nói cho cô nào... - Giáo viên chủ nhiệm nhíu mày

- Bạn ấy... Bạn ấy muốn lấy tờ giấy của em! - Mập mạp vừa dụi mắt vừa chỉ tay sang Ái Nhiễm, cáo trạng.

- Ái Nhiễm đúng không? Đang yên đang lành, em lấy tờ giấy của bạn làm gì? Không phải em bốc rồi sao?

Ái Nhiễm phồng má, bực bội giải thích:

- Bởi vì tờ giấy kia là số 6! Em muốn lấy số 6, chỉ là đổi tờ giấy mà thôi. Quỷ khóc nhè!

Mập mạp bị mắng là "quỷ khóc nhè", càng thêm ra sức gào khóc.

Cô giáo bị tiếng khóc chấn đến da đầu tê dại, còn phải cố sức nhỏ nhẹ khuyên giải:

- Vì sao phải là số 6 nào? Em xem, em là số 3, ngồi bàn thứ hai. Mà Tiểu Hoàng là số 6, ngồi bàn 3. Cũng chỉ thay đổi một chút, không khác nhau nhiều.

- Khác nhau! - Ái Nhiễm không phục trợn tròn mắt - Số 6 có thể ngồi cùng bàn với Hằng Hằng, em muốn số 6!

Cô giáo lúc này mới chú ý tới Thẩm Hằng còn đang đứng bên cạnh, không nói một lời. Mà tay Ái Nhiễm còn chặt chẽ nắm lấy tay hắn, bá đạo cực kì.

- Bạn học Thẩm Hằng nghĩ như thế nào?

Đợi một lúc lâu cũng không thấy Thẩm Hằng trả lời, cô giáo nhíu mày. Cho rằng Ái Nhiễm là tự mình ra chủ ý, cứng rắn hạ giọng:

- Được rồi, chuyện này kết thúc ở đây. Ái Nhiễm ngồi vị trí số 3 không thay đổi!

Ái Nhiễm không cam lòng, mở miệng muốn nói thêm gì đó, cô giáo lập tức chặn lại:

- Nếu em còn không nghe lời, lát nữa đứng cuối lớp nghe giảng.

Nói xong liền lập tức bỏ đi, không thèm để ý Ái Nhiễm nữa. Tất cả học sinh cũng tản ra, ai nấy dựa theo vị trí ghi trong tờ giấy ngồi vào chỗ của mình. Ái Nhiễm cụp mắt, không thể làm gì khác hơn là buông ra tay Thẩm Hằng, ỉu xìu ngồi về chỗ.

Thẩm Hằng bàn tay chợt trống trải, mê hoặc mở lớn mắt. Vừa mới cô giáo hỏi câu kia, hắn đã nắm lại tay Ái Nhiễm, chỉ là không ai để ý mà thôi.

Tiểu Hoàng nín khóc, vui rạo rực đặt mông ngồi xuống. Đang định cùng bạn cùng bàn chào hỏi một cái, ngẩng đầu lên đột ngột đối diện hai con mắt tối đen của Thẩm Hằng. Tiểu Hoàng chỉ thấy sau gáy lạnh toát, tay cũng đổ mồ hôi, sợ đến mức run lên bần bật, đang định oà khóc, cây bút chì trong tay Thẩm Hằng đột nhiên gãy đôi. Hắn chỉ có thể trắng bệch mặt, nước mắt nước mũi cùng nhau nuốt vào.

A a a, bạn cùng bàn quá đáng sợ, muốn đổi chỗ ngồi oa!!!