Tam gia, nghe thấy hai chữ này, Tống Vân Tề theo bản năng run lên, di động rơi xuống đất, thành công làm bảo an cùng lái xe chú ý.
Tống Vân Tề cuống quýt nhặt di động lên, hoàn toàn không nghĩ mọi việc sẽ phát triển theo hướng này, chiếc xe đang dừng trước mặt là xe của Hoắc tam gia? Là người mà cậu chuẩn bị phải gả? Là người trong truyền thuyết tàn bạo, ngoan độc, coi mạng người như cỏ rác, Hoắc tam gia?
"Cậu là ai? Tới chỗ này làm gì?"
Không đợi Tống Vân Tề suy nghĩ cẩn thận, bảo an đã đi đến đứng trước mặt, vẻ mặt hung ác nhìn cậu.
"Quay lại! Cậu ta là khách của tôi!"
Từ trong xe truyền đến âm thanh của Hoắc tam gia, giải vây cho Tống Vân Tề.
Tống Vân Tề có chút mộng bức, không biết Hoắc tam gia nói vậy là có ý gì, cậu từ khi nào thì trở thành khách nhân của hắn vậy?
Cửa sau xe mở ra, lái xe không biết từ đâu lấy ra một cái xe lăn, sau đó dìu Hoắc tam gia lên ngồi xuống.
Tống Vân Tề có chút nghi hoặc, cậu không có nghe nói Hoắc tam gia là một người què nha?
Cậu trong lòng nghĩ vậy, nhưng vẫn là đi tới trước mặt Hoắc Khải, "Ngài là Hoắc tam gia sao?" Tống Vân Tề vẫn nghĩ nên xác nhận lại.
"Cậu đến tìm tôi?"
Hoắc Khải không trả lời câu hỏi của Tống Vân Tề, mà hỏi lại một câu.
Tống Vân Tề theo bản năng gật đầu, "Đúng vậy, tôi muốn gặp ngài."
"Vậy vào nhà đi! Ngô Thuyên, nói quản gia chuẩn bị, có khách đến thăm." Hoắc Khải nói với lái xe trước mặt, Ngô Thuyên lập tức gật gật đầu, đem chìa khóa xe đưa cho bảo an, còn mình thì đi vào trước.
Hoắc Khải không nhờ Tống Vân Tề, tự mình đẩy xe lăn vào trong, Tống Vân Tề theo bản năng liền đi theo, tay đặt lên xe lăn, "Tam gia, để tôi đẩy cho?"
Hoắc Khải không nói gì, tay cũng không cử động nữa, hiển nhiên là đã đồng ý với Tống Vân Tề.
Tống Vân Tề vừa giúp Hoắc Khải đẩy xe lăn, vừa suy nghĩ, Hoắc tam gia nói thật ít a, nếu kết hôn rồi, không cần Hoắc tam gia tra tấn gì, chỉ cần không nói gì như vậy cũng đủ làm cậu buồn chết nha.
Hoắc Khải chỉ đường cho Tống Vân Tề, thành công đi vào phòng khách Hoắc gia.
Trước cửa, có một vị lão nhân gia năm mươi tuổi hướng về phía họ cong thắt lưng, Tống Vân Tề đoán đây chắc là quản gia trong miệng Hoắc Khải đi.
Hoắc Khải chỉ chỉ sô pha, "Ngồi, Tần bá, dâng trà."
Tống Vân Tề cũng không còn khách khí, trực tiếp ngồi xuống sô pha, nhìn chằm chằm Hoắc Khải một lúc, hỏi ra nghi hoặc của mình: "Tam gia đã sớm nhận ra tôi rồi sao?" Cho nên hôm qua mới giúp cậu?
Trừ cái đó ra, Tống Vân Tề không thể nghĩ ra nguyên nhân nào khác.
Trần bá có chuẩn bị, trà rất nhanh đã được mang lên, mỗi người một ly, cùng cảnh tượng trong phim giống như đúc.
"Đúng vậy." "Cảm ơn!"
Tống Vân Tề cùng Tràn bá nói lời cảm tạ, sau đó mới giật mình, vừa rồi cậu giống như nghe được Hoắc Khải nói chuyện?
"Ngài vừa mới trả lời tôi sao?" Tống Vân Tề sợ mình sinh ra ảo giác.
Thế nhưng, Hoắc Khải cũng không có keo kiệt đến vậy, "Cậu không nghe lầm."
Tống Vân Tề nháy mắt có chút không biết nên nói cái gì cho phải, là cậu đường đột gặp mặt, sao đó cậu liền nghĩ tới cũng không phải lúc nào cũng trùng hợp như vậy, dù sao Hoắc Khải cũng đã biết cậu là ai.
Đây là tình huống không giống với đời trước, đời trước cho tới khi cậu chết cũng chưa từng gặp qua Hoắc Khải, hiển nhiên đời này Tống Vân Tề không có nhận thức gì về người này, cậu nghĩ nghĩ, quyết định nói thẳng mục đích của mình ra.
"Tam gia, mục đích của tôi chính là tới gặp ngài, buổi sáng Hoắc lão phu nhân đã nói với tôi mọi chuyện." Vế sau Tống Vân Tề không nói ra, nhưng cậu biết chắc Hoắc Khải có thể hiểu được.
Hoắc Khải đối với sự thẳng thắng của Tống Vân Tề có chút ngoài ý muốn, trầm mặc một lát mới mở miệng, "Cậu có điều kiện gì?" Việc gì cũng có mục đích, hắn không tin với thanh danh của mình mà Tống Vân Tề còn có thể chủ động đưa đến cửa, quan trọng là Tống Vân Tề không phải người hám danh lợi.
Trần bá đang ở đây, lái xe Ngô Thuyên của Hoắc Khải cũng đang ở, Tống Vân Tề đứng lên đi đến bên người Hoắc Khải, sát lại lỗ tai của hắn nhẹ giọng nói: "Tôi muốn Tống gia, hoàn toàn biến mất!"
Hoắc Khải ngẩn ra, nhìn Tống Vân Tề, ánh mắt có chút thay đổi.
"Nếu việc xung hỉ có hiệu quả, tôi có thể đáp ứng cậu." Hoắc Khải đưa ra cho mình một câu trả lời thuyết phục.
@Tiểu Minh.