Lúc rời khởi Hoắc gia, Tống Vân Tề vẫn còn đang hoảng hốt, Hoắc tam gia không nói gì đã đáp ứng cậu dễ dàng như vậy?
Mà cậu thế nhưng không hề phòng bị đem mục đích của mình nói cho đối phương biết, nếu sau lưng đối phương đem lời này nói cho Tống gia, cậu chắn chắn so với đời trước sẽ còn thảm hại hơn.
Tống Vân Tề nghĩ mãi cũng không rõ nguyên nhân là gì, chỉ có thể nói, cậu theo bản năng lực chọn tin tưởng một người mới gặp có hai lần, nga, không, hẳn là 3 lần.
Về phần tại sao, cậu cũng không biết.
Rời khỏi Hoắc gia, Tống Vân Tề không lập tức trở về, mà xuất hiện ở trước cửa Lan Đình KTV, đám kia chờ cậu đến trả tiền nên sẽ không kết thúc sớm như vậy, Tống Vân Tề cũng không có đi trả tiền cho họ, mà là đặt một phòng khác, có một số việc cậu cần suy nghĩ cẩn thận, với tình huống hiện tại, phòng ở KTV là lựa chọn tốt nhất.
Chuyện cậu nghĩ mãi không rõ cũng đơn giản thôi, chắc là do Hoắc Khải người này cùng lời đồn đại bên ngoài không giống nhau, trên người hắn không có chút cảm giác thô bạo nào, ngược lại một bộ dáng ốm yếu chọc người trìu mến.
Còn có Hoắc tam gia tựa hồ rất dễ nói chuyện nha, nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy rất quái lạ, Tống Vân Tề suy nghĩ cẩn thận cả nửa ngày.
Bất quá, đến cuối cùng cậu cũng không đưa ra được kết luận, việc gả cho Hoắc gia so với trong tưởng tượng của cậu còn tốt hơn.
Cho nên cậu càng chắc chắn việc kết hôn, Tống Vân Tề càng kiên định với ý nghĩ của mình.
Mãi đến tối, Tống Vân Tề mới rời KTV, lúc về tới nhà thì đã hơn chín giờ.
Vừa vào cửa, Tống Vân Tề đã thấy Tống Hồng Đạt đang ngồi trên sô pha, trước mặt còn bày một cây chổi lông gà, đây là muốn làm cái gì, Tống Vân Tề dùng gót chân cũng có thể nghĩ ra được, chính là không nghĩ tới Tống Hồng Đạt lại thiếu kiên nhẫn đến vậy, vậy là ông ta vẫn khăng khăng muốn gả Tống Vân Kha vào Hoắc gia?
Tống Vân Tề làm bộ như không thấy cây chổi lông gà kia, ngoan ngoãn lên tiếng, "Ba, mẹ, con về rồi."
Nói xong liền chuẩn bị lên lầu.
Tống Hồng Đạt đứng lên, cầm cây chổi lông gà gõ thật mạnh lên bàn trà, thanh âm thủy tinh nặng nề vang lên, "Nghịch tử! Mày đứng lại đó cho tao! Mày còn dám đi, tao sẽ đánh gãy chân chó của mày!".
Ngôn Tình Sắc
Tống Vân Tề quay đầu, vẻ mặt mở mịt, "Ba, người đang nói cái gì vậy? Con làm gì cho người tức giận rồi sao?"
Tống Hồng Đạt không giải thích, thời điểm cậu xoay người, cây chổi lông gà đã trực tiếp đánh lên người cậu, Tống Hồng Đạt không chút nương tay, một cái lại một cái, đánh lên người cậu, Tống Vân Tề giống như quay về đời trước, cảm giác sống không bằng chết.
Cậu không rên một tiếng, Tống Hồng Đạt không cần lấy lý do hay lấy cớ, chỉ đơn thuần muốn đánh cậu mà thôi.
Giang Hải Liên đứng ở bên cạnh, nhìn rất vội, nhưng ngay cả ý tứ khuyên ngăn cũng không có.
Tống Hồng Đạt đánh một lúc mới hỏi cậu, "Nghịch tử, mày có biết sai không? Có biết sai không?"
Tống Vân Tề cắn răng, ánh mắt đỏ bừng lên, cậu làm sai cái gì?
"Nghịch tử! Tao thấy mày là muốn tạo phản rồi, dám trực tiếp chạy đến Hoắc gia, mày muốn làm tiện nhân, tự động đưa tới cửa để người ta thượng hả? Thiếu hơi nam nhân đến vậy, mày đã muốn nam nhân tao sẽ tìm một đám đến thượng mày! Có đủ chưa?"
Thì ra là vậy, quả nhiên cử người theo dõi cậu, biết được cậu tới Hoắc gia.
Về phần câu nói phía sau, Tống Vân Tề cũng không ngạc nhiên gì, ở đời trước cậu đã nghe quá nhiều.
Tống Vân Tề nghĩ, may mắn là cậu đã chết.
Tống Hồng Đạt vẫn cầm chổi lông gà đánh Tống Vân Tề, dần dần Tống Vân Tề có chút không chống đỡ được, mà Tống Hồng Đạt cũng đánh mệt, Giang Hải Liên cuối cùng cũng đứng dậy.
"Được rồi, lão Tống, ông muốn đem đứa nhỏ đánh chết sao? Đây là con trai ông đó!" Giang Hải Liên tựa hồ rất tức giận, đem cây chổi lông gà trong tay Tống Hồng Đạt ném qua một bên.
Sau đó, chạy nhanh lại đỡ Tống Vân Tề, "Ông xem ông kìa, không biết đã đem đứa nhỏ đánh thành bộ dạng gì nữa? Ông không đau lòng, nhưng tôi đau lòng!"
Nói đến mức Tống Vân Tề nghe cũng cảm thấy ghê tởm, cậu tránh khỏi tay Giang Hải Liên, tự mình đi lên trên lầu, từ đầu đến cuối chưa nói một câu.
Về phòng, Tống Vân Tề trực tiếp khóa cửa lại, chịu đựng đau đớn nằm lên giường, Tống Vân Tề đưa tay vào trong ví tiền, lấy ra một mảnh giấy có ghi dãy số xa lạ, gửi một tin nhắn qua.
"Ngài nếu không đến cưới tôi, tôi sẽ bị đánh chết.".