Bất luận ai phát hiện đỉnh đầu mình xanh mượt, cũng không thể cao hứng, huống chi Tần Chí còn là hoàng đế, chủ của thiên hạ.
Y quả thực giận sắp phát điên rồi.
Dám tìm dã nam nhân sau lưng trẫm, Lâm Diệu có mấy cái đầu cũng không đủ chém.
Y thật muốn nghe xem, Lâm Diệu chuẩn bị nguỵ biện như thế nào.
“Chuyện ngươi từng thích Đường Nhai là thật hay giả?”
Việc này Lâm Diệu thật sự không thể phủ nhận: “Đó là ta còn trẻ vô tri, tin nhầm hắn. Nhưng từ khi ta nhìn thấy ngài, liền hoàn toàn đối với hắn…”
Lời giải thích của cậu lại bị Tần Chí dứt khoát cắt ngang: “Ngươi và Đường Nhai có từng xác định hôn sự?”
“… Ta khi đó còn nhỏ, làm sao có thể trái lệnh phụ mẫu. Nhưng hôn ước giữa ta và hắn đã sớm huỷ bỏ, Đường Nhai thích Lâm Duẫn Phù, cũng không đối với ta…”
Giọng điệu của Tần Chí rất hung ác: “Nếu Đường Nhai thích ngươi, ngươi sẽ cùng hắn bách niên hảo hợp?”
Trẫm vốn chỉ là lựa chọn tiếp theo lúc hắn rút lui sao.
Lâm Diệu bị nghẹn hai lần liên tiếp, trong đầu hiện lên đầy dấu chấm hỏi.
Ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho, Tần Chí có phần không nói lý đi.
“Bệ hạ nghe ta giải thích……”
Lời nói lại bị Tần Chí cắt ngang: “Trẫm không muốn nghe.”
“Quý quân ở Trùng Hoa Cung suy nghĩ cẩn thận, cung yến đêm nay không cần phải đi.” Y nói xong tức giận phất tay áo rời đi.
Lâm Diệu lại sửng sốt, vẻ mặt nóng nảy, cẩu bạo quân có thể nghe cậu nói hết lời hay không!
Nguyên tác Tần Chí chính là trong cung yến đêm nay bị Lâm Duẫn Phù kinh diễm rồi chung tình. Nếu cậu không đi, Tần Chí sẽ coi trọng Lâm Duẫn Phù, cậu sẽ cách ngày bị Tần Chí cầu mà không được tra tấn tàn bạo không xa.
Lâm Diệu vội vàng ngăn lại Tần Chí.
“Bệ hạ, ngài tin ta, ta là người của ngài, ta sẽ chỉ trung thành với ngài yêu ngài, đối với Đường tướng quân tuyệt không…”
Tần Chí hơi nheo mắt lại, thâm thúy nhìn Lâm Diệu: “Muốn tham gia cung yến như vậy sao?”
Lâm Diệu cẩn thận đáp: “Ta muốn ở bên cạnh bệ hạ.”
Tần Chí im lặng hồi lâu, đột nhiên thay đổi chủ ý: “Vậy thì cùng đi đi.”
Y muốn nhìn xem, trước mặt y, Lâm Diệu câu kết làm bậy, vấn vương không dứt với Đường Nhai như thế nào.
Còn nói chỉ trung trẫm yêu trẫm, kẻ lừa đảo!
Lâm Diệu nhìn Tần Chí tức giận đến mức ngay cả ngọ thiện cũng không ăn liền bỏ đi, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô lực.
Nhưng dù sao cậu cũng thành công thuyết phục Tần Chí, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cơ mà Tần Chí bị tức thành như vậy, Lâm Diệu còn phải nghĩ cách dỗ ngọt.
Cậu bây giờ không dỗ Tần Chí, đợi lát nữa Tần Chí đến giáng tội.
Thật khó.
Nhưng mà Tần Chí nóng giận cũng thực sự khó chống đỡ, giải thích cũng không nghe, giống như tiểu công chúa ngang ngược vô lý.
Về phần Tần Chí có ghen hay không, Lâm Diệu thậm chí không nghĩ tới.
Tần Chí sao có thể ghen, cùng lắm là tính chiếm hữu của đế vương phát tác.
Dùng xong ngọ thiện, Lâm Diệu lại đi cầu kiến Tần Chí, lại bị từ chối ngoài cửa.
Lưu Kính Trung đi vào bẩm báo lại bị mắng, bất lực thở dài: “Lâm quý quân làm sao lại chọc bệ hạ tức giận?”
Nhìn khắp thiên hạ, dám chọc bệ hạ tức giận mà không bị chém đầu, cũng chỉ có một mình Lâm quý quân.
Lâm Diệu thật là oan uổng, Tần Chí muốn trách cũng nên trách pháo hôi, việc này có liên quan gì tới cậu đâu?
“Làm phiền Lưu công công.”
Nếu Tần Chí không chịu nghe cậu giải thích, vậy Lâm Diệu chỉ có thể xài chiêu thoát hiểm, đây là cũng đều là Tần Chí ép buộc cậu.
Trước khi cung yến bắt đầu, Phán Xuân phụng lệnh tới đón Lâm Diệu.
Lâm Diệu hỏi: “Bệ hạ còn tức giận sao?”
Phán Xuân gật đầu: “Giờ Mùi Trịnh tướng tới tìm bệ hạ nghị sự, còn bị nghiên mực đập vào mắt trái sưng lên.”
Đây là còn tức giận đến tàn nhẫn, Lâm Diệu yên lặng lẩm bẩm, cậu nên cảm tạ Tần Chí không ném nghiên mực lên mặt cậu sao.
“Đi thôi.”
Phán Xuân nhận lệnh, chợt thấy Thanh Dụ mang theo một vật dài bọc vải, không khỏi tò mò: “Đây là?”
Lâm Diệu không đáp, thần bí nói: “Cho bệ hạ kinh hỉ.”
Phán Xuân không hỏi nhiều, trong lòng hoảng hốt, hy vọng đừng trở thành kinh hách.
Tiệc tối long trọng linh đình, hơn nữa còn liên quan đến hình tượng của Tần, Lâm Diệu cũng chuẩn bị chu đáo.
Đêm nay Lâm Diệu mặc hồng y, rực rỡ đẹp đẽ, duyên dáng hoa quý, bên trên thêu những con hạc tinh xảo. Đầu tóc đen dùng ngọc trâm trắng noãn hoa mỹ búi lên, vài sợi buông xuống trước người.
Quần áo đẹp người lại càng đẹp.
Lâm Diệu làn da trắng nõn không tì vết, đôi mắt tựa sao trời, hình dáng xinh đẹp tuyệt trần, môi không tô điểm mà đỏ thắm, nổi bật trên hồng y kia, dung mạo bất phàm khiến người khác tự biết xấu hổ, không dám nhìn trộm khinh nhờn.
Tần Chí mặc hắc kim long bào bước ra từ Dưỡng Tâm Điện, đã bị Lâm Diệu đang đứng đợi dưới cây lê trong bộ hồng y làm kinh diễm.
Y vốn không muốn để ý đến Lâm Diệu, rồi lại bị sắc đẹp mê hoặc, nhịn không được yên lặng nhìn đối phương.
Quý quân thật sự quá đẹp, nhìn thế nào cũng không chán, trẫm cũng khó kìm lòng nổi.
Lâm Diệu biết Tần Chí nhìn lén mình, cũng không vạch trần, sợ Tần Chí thẹn quá thành giận sẽ tức giận thêm.
“Bệ hạ đêm nay thật đẹp.” Lâm Diệu cố gắng phá vỡ cục diện bế tắc.
Tần Chí không để ý tới cậu.
“Ta vừa nghĩ ra một chuyện xưa rất thú vị, bệ hạ muốn nghe không?”
Tần Chí vẫn không để ý tới cậu.
Lâm Diệu: “……”
Được rồi ta câm miệng!
Tiệc chiêu đãi sứ thần được tổ chức tại Túc Hòa Điện.
Trong điện nguy nga, tráng lệ, khí thế to lớn, rất có phong độ đại quốc của Tần.
Một vài viên dạ minh châu được đặt trên đỉnh của cung điện, phản chiếu ánh sáng rực rỡ lấp lánh trong điện, sáng như ban ngày.
Phía dưới là phân chia chỗ ngồi của sứ thần và đại thần Tần quốc, ranh giới rõ ràng.
Phía trên bậc thang bạch ngọc là một ngai vàng khí thế uy nghiêm.
Tần Chí mang long bào, uy phong lẫm lẫm* xuất hiện trong điện, phía dưới một đám đông liền nhanh chóng quỳ xuống, cảnh tượng cực kỳ ngoạn mục chấn động.
*oai nghiêm, khiến người khác kính sợ“Tham kiến Hoàng Thượng! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Lâm Diệu đi theo Tần Chí, thầm nghĩ so với lúc quay phim còn chấn động hơn nhiều.
Cậu vừa nghĩ vừa nhanh chóng quét qua đám người phía dưới, nhanh chóng xác định Lâm Duẫn Phù và Đường Nhai.
Nguyên tác miêu tả, Lâm Duẫn Phù thường mặc thanh y, Đường Nhai thường mặc trang phục cứng cáp.
Ngoài ra thân thể và khí chất của hai người cũng rất dễ nhận biết, dù sao cũng là nhân vật chính trong nguyên tác, cho dù ở trong đám người, cũng là hạc trong bầy gà.
Xưng thần với Tần, cúi đầu quỳ lạy trước Tần Vương, đối với Lâm Duẫn Phù và Đường Nhai mà nói đều là một sự sỉ nhục lớn, sắc mặt hai người cũng hoàn toàn khó coi.
Lâm Diệu không dám quan sát nhiều, nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Lại vẫn bị Tần Chí nhìn thấy.
A. Lại gấp không chờ nổi muốn xem tình lang.Hừ.“Bình thân.” Tần Chí ngồi trước.
Mọi người cảm tạ bệ hạ, lúc này mới đứng dậy trở về chỗ ngồi.
Ngay sau đó, cung nữ mang theo mỹ thực rượu ngon nhanh chóng nối đuôi nhau tiến vào.
Phía dưới, Lâm Duẫn Phù và Đường Nhai liếc nhìn Lâm Diệu đang cùng bàn với Tần Chí dùng bữa, nhanh chóng nhìn nhau đầy ẩn ý.
Lâm Diệu ám sát thất bại, lại còn có thể giành được sự sủng ái của Tần Chí, thủ đoạn cũng rất lợi hại.
Nhưng đây cũng là chuyện tốt với bọn họ. Lâm Diệu chung quy là người Hạ, lòng cũng sẽ hướng về Hạ, rốt cuộc Hạ mới là nhà thực sự của hắn.
Sau khi dọn các món ăn, cung yến chính thức bắt đầu.
Sứ thần các nước sôi nổi cung chúc Tần phồn vinh hưng thịnh, bệ hạ phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn. Nói đến rất êm tai, đáy lòng không biết là muốn hấp hay kho Tần Chí.
Tần Chí cũng ân cần thăm hỏi đầy ẩn ý với hoàng đế của các nước, thể hiện sự quan tâm của mình.
Trong chốc lát lại có ca vũ giúp vui.
Mỹ nhân dáng điệu uyển chuyển, cánh tay khoác dải lụa, lông mày đính hoa, tô điểm son môi, mỗi người sắc đẹp phi phàm.
Nhưng khi mọi người ngồi xuống xem, lại chỉ cảm thấy đặt cạnh người bên ngai vàng, những mỹ nhân này cũng đều trở thành dung chi tục phấn*, khó có thể vừa mắt.
*chỉ hạng son phấn tầm thườngLâm Diệu lại không biết suy nghĩ của mọi người, cậu giả vờ thưởng thức ca vũ, kỳ thật lại quan sát sứ thần hai nước kia.
Từ Tề quốc tới Tần chính là Tam hoàng tử và quốc sư.
Tam hoàng tử say mê mỹ nhân, xem hoa mắt, là kẻ phong lưu vô năng. Quốc sư mặc áo cà sa, tay nắm Phật châu, nhưng mặt lại che mặt nạ, muốn làm mọi người kinh sợ.
Từ Nguyên quốc tới Tần lại là Thập Nhị hoàng tử và một võ tướng.
Mẫu phi của Thập Nhị hoàng tử là một cung nữ, ít được sủng ái nhất, hắn ngồi ở chỗ đó từ đầu đến cuối mất hồn mất vía. Tên võ tướng kia vẻ mặt uy nghiêm, nhìn qua có dũng có mưu.
Nguyên tác miêu tả lần triều bái này không nhiều lắm, Lâm Diệu thức khuya xem, chê đoạn này nhàm chán, cũng không muốn mất thời gian mà bỏ qua, bởi vậy hiểu biết rất hạn chế.
Theo nguyên tác, chờ đoạn vũ đạo này kết thúc, Lâm Duẫn Phù sẽ chủ động xin ra biểu diễn.
Sau đó Tần Chí sẽ nhanh chóng bị Lâm Duẫn Phù mê hoặc.
Lâm Duẫn Phù chủ động biểu diễn để lấy lòng Tần Chí, giảm bớt sự cảnh giác và địch ý của y, vì tranh thủ thời gian nghỉ ngơi cho Hạ.
Từ góc độ này tới xem, Lâm Duẫn Phù cũng là một nhân vật vô cùng nhẫn nại.
Lâm Diệu luôn cảnh giác với Lâm Duẫn Phù, lại không phát hiện mình đã mấy lần gắp món ăn tương tự cho Tần Chí.
Còn đều là món Tần Chí ghét ăn nhất.
Tần Chí nhìn chằm chằm đồ ăn kia, sắc mặt xanh mét, phát hiện Lâm Diệu lại vẫn thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình với Đường Nhai, dưới cơn thịnh nộ suýt chút nữa muốn lập tức chém đầu Lâm Diệu.
Theo hành vi của Lâm Diệu, chết ngàn lần cũng không oan.
Nhưng Tần Chí còn chưa phát tác, Lâm Diệu lại đột nhiên đứng lên.
“Thần tự nghĩ ra khúc nhạc, tối nay thần muốn dâng lên bệ hạ, mong ngài ân chuẩn.” Lâm Diệu khom lưng hành lễ.
Lâm Duẫn Phù: “……”
Hắn đã đứng dậy được một nửa, chỉ có thể lại yên lặng ngồi xuống.
Tần Chí khinh thường, không chút nào chờ mong. Nghĩ thầm khúc nhạc gì trẫm chưa từng nghe qua? Đừng tưởng rằng tùy tiện đánh khúc nhạc là có thể lấy lòng trẫm.
“Trẫm cho phép.”
Chờ đánh xong khúc nhạc, chém đầu cũng không muộn.
Lâm Diệu ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười với Tần Chí, xinh đẹp không gì sánh được. Lại chỉ đổi lấy ánh mắt lạnh nhạt của Tần Chí.
Lâm Diệu hơi xấu hổ, liền bảo Thanh Dụ mang đàn đến.
Bên ngai vàng đặt thêm một chiếc bàn vuông.
Lâm Diệu cởi bỏ tấm vải quấn quanh, đặt chiếc thất huyền cầm tinh xảo kia vững vàng trên bàn, với phần đầu bên ngoài bàn.
Cây đàn này là Tần Chí ban tặng khi sắc phong. Được làm bằng gỗ cây ngô đồng tốt nhất, thủ công hoàn mỹ, trên cây đàn có treo những sợi tua trang nhã, trên đó có khắc hai chữ “Độc chung”.
Lâm Diệu ngồi xuống nghiêm túc chỉnh lại dây đàn.
Cậu đã học đàn cổ, ban đầu là nhất thời cao hứng, sau đó càng đàn càng trở nên say mê, học cũng sâu hơn, còn thi đậu chứng chỉ cấp 10 về đàn cổ.
Sau khi ca vũ tấu nhạc lui ra sau, cả cung điện yên tĩnh.
Tần Chí không chút mong đợi mà uống rượu ngon, bên tai chợt nghe đến tiếng đàn du dương, như đến từ sơn cốc xa xăm, linh hoạt kỳ ảo ngọt ngào.
Y lập tức kinh diễm mà nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Diệu.
Bàn bên cạnh, Lâm Diệu mặc hồng y, ngón tay tinh tế trắng nõn, rũ mắt chuyên tâm gảy dây đàn.
Theo nhịp gảy của dây đàn, tiếng đàn êm tai cũng tuôn ra, thanh thúy như châu lạc ngọc bàn*, linh động như tuyền thủy nhập khê**, triền miên như ni nam tế ngữ***.
*hạt ngọc rơi vào trong mâm ngọc**nước suối chảy vào khe suối***lời nói nhỏ nhẹ nỉ nonNhư là thông qua tiếng đàn, kể ra tâm sự với người yêu dấu.
Triền miên, giao hòa, yêu đến mức tận cùng, không thể che giấu, không thể trốn tránh, chỉ muốn nói cho người nghe.
Mong người có thể hiểu tâm ý của ta.
Mọi người trong điện phút chốc hiểu rõ, Lâm quý quân chính là đàn một tình khúc.
Hắn kể ra tình ý với một người, người được kể kia lại là…
Kiều Hạc ngồi ngay ngắn bên cạnh, nghe tiếng đàn lưu luyến, mỉm cười ngẩng đầu nhìn bệ hạ.
Hai ngài đây là nghĩ hại ta còn chưa đủ, còn muốn hại thêm nhiều người sao?
Nói yêu đương có cần khoa trương như vậy không.
Bị Lâm Diệu bày tỏ tình yêu trắng trợn trước mắt bao người, trong lòng Tần Chí rất tức giận.
Lâm Diệu này quả thực quá làm càn! Uy nghiêm của trẫm ở đâu?
Không thấy tất cả mọi người bắt đầu xấu hổ che che dấu dấu, thiếu điều khắc bốn chữ “Thời thế thay đổi” sao.
Mặt mũi của trẫm đều bị ngươi làm cho mất hết.
Tần Chí xấu hổ buồn bực nghĩ, lại không làm gián đoạn Lâm Diệu, vành tai sớm đã nóng bừng, đỏ ửng, tươi đẹp ướt át.