Sẽ Có Lúc Ta Quay Về

Chương 4: Vô tình gặp lại

Đang đi tới quán cơm làm thì Ngọc Tâm đã trông thấy một việc, đó chính là mấy thanh niên đang bao vây ông lão bán trái cây. Vẻ mặt của mấy thanh niên rất hung hăng, thật giống lưu manh. Bọn họ lấy trái cây ném xuống đất, còn ông lão khoảng bảy mươi tuổi kia vừa khóc lóc vừa van xin. Trông mấy thanh niên kia thật đáng ghét. Ngọc Tâm nhịn không được nên đã chạy nhanh đến, lớn tiếng hỏi:

"Mấy người đang làm gì vậy?"

Bọn lưu manh ấy ngạc nhiên, quay người qua nhìn. Kẻ cầm đầu tên Triệu Hưng, hai mươi tuổi, là một người ích kỷ, chỉ suy nghĩ cho bản thân mình. Ngọc Tâm đỡ ông lão đứng dậy, lo lắng hỏi:

"Ông có sao không ạ?"

Ông lão chỉ lắc đầu không nói gì, cứ nhìn số trái cây ở dưới đất với ánh mắt thương tiếc. Triệu Hưng lúc này hung hăng đạp nát quả táo, hắn ta chính là muốn khiến ông lão ấy đau lòng. Ngọc Tâm nhìn thấy cảnh này liền bực tức, bước nhanh tới đẩy Triệu Hưng ra xa:

"Anh thật quá đáng."

Sức lực của Ngọc Tâm so với Triệu Hưng chẳng là gì cả, chỉ khiến hắn ta lùi về phía sau hai bước.

"Con nhỏ này chán sống rồi." - Một tên đàn em của Triệu Hưng tức giận bước ra, định tát tay Ngọc Tâm.

Lúc cái tát của tên lưu manh đó sắp giáng xuống gương mặt Ngọc Tâm thì bỗng có một cục đá bay thẳng vào cổ tay hắn ta, cú ném vô cùng mạnh.

Ngọc Tâm ngạc nhiên quay qua nhìn, ở trước mặt nó lúc này là một người con trai cao ráo. Và nó cũng nhận ra đó chính là người đã va vào mình tối hôm bữa.

Nhật Huy dùng tốc độ không nhanh cũng không chậm bước tới, dáng vẻ của anh lúc này vô cùng khí khách.

"Sao lại là mày nữa?" - Triệu Hưng nhìn Nhật Huy, vẻ mặt của hắn ta lộ rõ sự chán ghét dành cho anh.

Ngọc Tâm dìu ông lão lùi về sau một chút, vì sợ bọn người lạ mặt này sẽ đánh nhau. Nhật Huy đứng nhìn Triệu Hưng, nhàn nhạt hỏi:

"Suốt ngày ức hiếp người già, con gái. Anh có đáng mặt một thằng con trai không?"

Triệu Hưng khoanh tay đứng nhìn Nhật Huy, cười nửa miệng:

"Tao thích, mày làm gì được tao?"

Nhật Huy không nói câu nào mà tục tiếp tặng vào mặt Triệu Hưng một đấm, động tác của anh nhanh như cái chớp mắt chẳng ai kịp nhìn thấy. Triệu Hưng theo sức đánh của Nhật Huy ngã xuống đất, máu đỏ tươi từ khoé miệng hắn ta chảy ra.

Đàn em của Triệu Hưng lúc này cùng nhau xông tới đánh Nhật Huy, muốn trả thù cho đại ca mình. Thế nhưng những quả đấm của bọn họ đều chẳng chạm tới Nhật Huy, vì anh đã tránh né rất nhanh.

Ngọc Tâm đã vội kéo ông lão ra xa mối nguy hiểm nhưng không hiểu sao ánh mắt nó cứ nhìn theo Nhật Huy, trong lòng thì lại rất lo lắng. Sự lo lắng dành cho một người xa lạ, không hề quen biết. Tại sao? Chắc có lẽ, một mình anh đánh với nhiều người nên nó mới lo lắng như vậy.

Sau vài phút thì các tên đàn em của Triệu Hưng đã bị Nhật Huy đánh bại, tất cả bọn họ đều nằm đất đau đớn đứng dậy không nổi.

"Một bọn vô dụng." - Nhật Huy liếc nhìn đám người đang nằm dưới đất luôn miệng kêu đau kia, buồn chán nói. Tất cả bọn họ đều to con nhưng không ai đánh ra gì cả, thật khiến anh chán quá.

"Coi chừng phía sau." - Ngọc Tâm đã hoảng hốt thét lớn lên khi nhìn thấy Triệu Hưng cầm khúc cây lao tới phía Nhật Huy, định đánh lén anh.

Nhật Huy nhẹ nhàng quay người qua giữ lấy khúc cây của Triệu Hưng lại, nhếch môi cười:

"Lần đầu đã không thành công, sao anh lại cứ dùng chiêu đánh lén này mãi vậy?"

Không cho Triệu Hưng có cơ hội nói lời nào, Nhật Huy dùng hết sức của mình đá vào bụng hắn ta:

"Cút khỏi mắt tui ngay."

Triệu Hưng cố gượng dậy nhìn đàn em của mình, ai cũng bị thương, xem ra hôm nay hắn ta không thể đánh bại Nhật Huy được.

"Thằng chó, cứ chờ xem, có ngày mày sẽ chết thảm trong tay tao." - Sau khi đe dọa Nhật Huy xong thì Triệu Hưng cùng đàn em của mình bỏ đi.

Ngọc Tâm bây giờ đang thầm khâm phục Nhật Huy, không ngờ anh còn nhỏ tuổi mà lại giỏi võ như vậy, có thể đánh bại hơn mười người. 

Nhật Huy nhìn theo đám người của Triệu Hưng, có ngày anh sẽ chết thảm trong tay hắn ta ư? Hừ, dù kiếp sau việc đó cũng không bao giờ xảy ra.

"Trái cây của tui..." Ông lão lúc này ngã xuống và vừa nhặt lại trái cây vừa khóc lóc: "Hư... đã hư hết cả rồi."

Ngọc Tâm đứng bên cạnh mà chẳng thể làm gì, ông lão này thật sự quá tội nghiệp...

"Hư rồi thì bỏ đi, khóc lóc chi? Điếc tai quá." - Nhật Huy liếc nhìn ông lão, vẻ mặt anh rất bực mình.

Nghe xong thì Ngọc Tâm ngẩng đầu lên nhìn Nhật Huy, rốt cuộc anh là kẻ xấu hay người tốt đây? Vừa đánh đuổi bọn người xấu xong sao giờ lại hung dữ với ông lão như thế chứ?

Lúc Ngọc Tâm định lên tiếng thì Nhật Huy bước nhanh tới đỡ ông lão đứng dậy, lấy từ trong túi quần ra một ít tiền. Anh đưa tiền vào tay ông lão, khẽ nói:

"Xem như tui đã mua hết đống trái cây này của ông, mau về nghỉ ngơi đi, đừng khóc lóc ở đây nữa."

Ngọc Tâm khẽ bật cười, cậu bạn này thật tình... rõ ràng là đang giúp đỡ người khác mà cứ tỏ ra hung dữ.

Ông lão đúng ra không chịu nhận tiền của Nhật Huy, vì tất cả các trái cây đều bị dập nát vốn chẳng thể ăn được nữa. Thế nhưng Nhật Huy đã nhanh chóng nhét tiền vào túi ông, thái độ rất hung hăng không cho người ta từ chối.

"Ông mau đi giùm tui đi, ông cứ nói mãi làm tui nhức đầu chết được." - Nhật Huy vừa nói vừa dìu ông lão lên xe đạp.

"Cảm ơn hai cháu..." - Ông lão nhìn Ngọc Tâm và Nhật Huy mà rưng rưng nước mắt, ông tự hỏi hai đứa trẻ này là con cháu nhà ai sao tốt bụng quá vậy chứ?

Ông lão đã chạy xa một đoạn thì Nhật Huy bỗng nhớ ra gì đó, liền sờ sờ bốn túi quần mình.

"Chết tiệt! Quên để lại hai chục ngàn ăn cơm." - Nhật Huy tự đánh vào trán mình một cái, anh thầm oán trách sao vô duyên vô cớ đem hết tiền cho người ta chứ, hại bản thân mình phải nhịn đói. Anh thật ngu mà.

Nhìn thấy Nhật Huy định rời đi thì Ngọc Tâm vội lên tiếng:

"Chờ chút."

Nhật Huy quay lại nhìn, lúc này anh mới nhận ra Ngọc Tâm chính là cô bé đã bị đụng trúng hôm bữa. Anh chỉ tay về phía nó, hỏi giọng ngạc nhiên:

"Là nhóc sao? Tại sao lại trùng hộp dữ vậy?"

Ngọc Tâm bước nhanh tới trước mặt Nhật Huy, khẽ nói:

"Vừa nãy cậu đã cứu tui. Giờ tui mời câu ăn cơm, xem như cảm ơn. Đi."

Nói xong thì Ngọc Tâm liền kéo tay Nhật Huy đi, nó sợ anh vì sĩ diện mà từ chối.

***

Ngọc Tâm đã kéo Nhật Huy đến quán cơm Bà Năm, nó để anh ngồi chờ ở bên ngoài rồi đi thẳng vào trong.

"Ngọc Tâm, ai vậy?" - Bà Năm nhìn Ngọc Tâm mà hỏi, trước giờ nó đâu đi với người lạ đâu.

"Dạ... chuyện là vậy nè..." - Ngọc Tâm bắt đầu kể cho bà Năm nghe về chuyện vừa mới xảy ra.

Sau khi nghe xong mọi chuyện thì bà Năm chỉ gật đầu và đưa cho Ngọc Tâm một đĩa cơm, nhưng bà có vẻ hơi trầm tư.

"Của cậu đây." - Ngọc Tâm đặt nhẹ đĩa cơm thịt nướng xuống trước mặt Nhật Huy, trên môi là một nụ cười hồn nhiên.

Nhật Huy đang ngồi ngắm nhìn bầu trời trên cao, khi nghe giọng của Ngọc Tâm thì liền quay qua. Nhìn đĩa cơm trông thật ngon, không chỉ rất nhiều thịt nướng mà còn có cà chua, dưa leo trang trí xung quanh. Chỉ nhìn thôi đã khiến người ta chảy nước miếng rồi.

"Anh không có tiền trả đâu đấy." - Nhật Huy ngẩng đầu nhìn Ngọc Tâm, khẽ nói.

Ngọc Tâm bật cười, lắc đầu:

"Đã nói là mình mời cậu ăn rồi mà."

"Ơ vậy cảm ơn nhóc nhá." - Nhật Huy không giả vờ khách sáu nữa liền bắt đầu thưởng bữa trưa thơm ngon của mình, vì anh đang rất đói.

"Khoan đã." Ngọc Tâm bỗng lên tiếng: "Giơ tay trái lên đi."

"Để làm gì?" - Nhật Huy miệng thì hung hăng hỏi nhưng vẫn giơ tay trái lên trước mặt Ngọc Tâm, một hành động vô thức.

Ngọc Tâm dán băng cá nhân lên tay Nhật Huy, khẽ hỏi:

"Bộ cậu không biết đau à?"

Hoá ra dưới ngón tay út của Nhật Huy bị trầy một đường dài, chắc là lúc anh đánh nhau với bọn người Triệu Hưng đã không để ý đến rồi.

-Hết chương 4.

Hãy đọc tiếp nhé mọi người.