Sẽ không trở về kí ức

Chương 7:

Trong trí nhớ của Triệu Ái Nhi thì Triệu Lục Phong còn là một đứa rất quậy phá. Triệu Ái Nhi nghiêng đầu nhìn Kim Âu Hoàng: "Mẹ à !! Hình như mẹ chiều cục cưng hư rồi đó."

Kim Âu Hoàng nhìn khuôn mặt của Triệu Ái Nhi, nhất thời không lên tiếng trả lời.

Nhưng sao tự dưng cô lại nói như thế chứ !! Triệu Ái Nhi ơi cô đừng biến tôi thành con rối hơn chứ. Biết vậy mình không nên chết như vậy.

Kim Âu Hoàng im lặng vài giây, bà nhìn con gái mình, dò hỏi: "Nhi Nhi, con nhớ lại hết rồi sao ? Con nhớ đến Lục Cẩm Ninh không ? Bạn thân con đang gặp nguy hiểm."

Lục Cẩm Ninh ? Lại là cái tên không biết nhưng khi nghe xong thì bản thân lại thấy ngược hoàn toàn nữa.

Triệu Ái Nhi bình tĩnh nhìn ông, chậm rãi đáp: "Nhớ ạ ! Con đâu có bao giờ mất trí nhớ, thì có gì để nhớ lại chứ ? Là ba và bác sĩ tự nghĩ như vậy, con chưa từng thừa nhận chuyện mất trí nhớ."

Chuyện mất trí nhớ, quả thật là do bác sĩ tự phán đoán, cũng là do Triệu Chấn Quốc tự ngộ nhận, Triệu Ái Nhi không nói, không phản ứng lại thì đâu có nghĩa là cô mất trí nhớ chứ ?

Cô không lên tiếng phủ nhận là do lười, chứ đâu hề tỏ ra là đồng ý với điều đó !

Triệu Chấn Quốc có chút ngạc nhiên, ông đảo mắt, ngập ngừng nói: "Cái đó....."

Thế nhưng, lời của ông chưa kịp nói xong, thì Triệu Ái Nhi đã lên tiếng cắt ngang: "Nhưng mà con thắc mắc là Lục Cẩm Ninh sao lại không tới thăm con ?"

Vừa nói, Triệu Ái Nhi vừa xoay đầu nhìn lại Triệu Lục Phong, ánh mắt rất rõ ràng nhắm tới bà ta: "Thứ mà con muốn hỏi, là cậu ta đã làm gì Lục Cẩm Ninh trong lúc con đang nằm viện."

Lời nói của Triệu Ái Nhi rất nhẹ nhàng, nhưng lại mang âm điệu mạnh mẽ, vừa pha chút chế giễu hời hợt, vô tình làm người khác cảm thấy sợ hãi.

Vốn chỉ là 1 câu hỏi, nhưng ai nấy đều ngạc nhiên, ngược lại còn có chút im lặng không thể trả lời ngay lập tức.

Mà điều khiến bọn họ bất ngờ hơn, còn là vì biểu hiện của Triệu Ái Nhi. Từ lời nói, đến những hành động vụn vặt, cà cả cái cách khi cô đặt câu hỏi khéo léo, đặc biệt nhất chính là đôi mắt, nó toát ra sự lạnh lùng và bình tĩnh mà đáng lẽ... không nên tồn tại ở một cô gái 17 tuổi mới phải.

Hiện giờ, trong đầu Triệu Chấn Quốc, Kim Âu Hoàng và Triệu Lâm, vợ Triệu Lâm đang ngồi xéo Triệu Ái Nhi và cuối cùng là Triệu Lục Phong, chỉ hiện lên 1 suy nghĩ duy nhất, chính là... Triệu Ái Nhi... so với cô vài tuần trước, đã có một sự khác biệt rõ ràng !

Diệp Thần vẫn chậm rãi thưởng thức bữa sáng của mình, trông vẻ bề ngoài, anh như không hề để ý đến chuyện đang diễn ra, thế nhưng, nếu ai tinh ý, sẽ nhận ra một hành động nhỏ lơ đãng của anh.

Miếng thịt nằm trên dĩa, đã là lần thứ 3 anh cắt chưa đứt được rồi...

Dao vẫn miết nhẹ trên dĩa, phát ra thứ âm thanh nhẹ nhàng, nhưng không biết là vì miếng thịt quá dày hay là người dùng lực không đủ sức, mà sự dây dưa vẫn chưa hoàn toàn bị cắt rời....

Triệu Ái Nhi dừng một lúc, không thấy ai trả lời, cô hơi nhướn mày, lên tiếng: "Câu hỏi này của chị... khó trả lời đến vậy sao ?"

Nói rồi, cô như vô ý liếc ngang Kim Âu Hoàng, ánh mắt lộ biểu tình muốn bà nói.

Kim Âu Hoàng ngược lại có chút luống cuống, hai tay ông cứng nhắc, miệng chỉ biết "ậm à ậm ừ", trong chốc lát không thể đáp lại ngay.

Đúng lúc này, động tác trên tay Diệp Thần chợt dừng lại. Anh bỏ nĩa và dao trên tay mình xuống, rồi nghiêng đầu nhìn Triệu Ái Nhi.

Mắt của Triệu Ái Nhi vốn là đang hướng thẳng về phía Kim Âu Hoàng, thế nên những thứ trước mặt đều nằm trong sự bao quát của cô, hành động của người đàn bà bên cạnh, cô ngay lập tức nhìn ra được.

Khóe mắt hơi liếc về phía anh, cô thấy Diệp Thần mím môi nhìn mình. Trong tâm, đột nhiên nhảy dựng.

"..."

Nhìn gì chứ ?

Cô có nói anh ta đâu ?

Điều đáng ngạc nhiên nữa là Diệp Thần nhìn cô mà không nói gì, trong con ngươi đó cũng bình tĩnh một mảnh, không thể xuyên thấu ra được chút ý nghĩ nào.

"..."

Gì đây ? Nhìn như vậy khiến cô sợ đó !

Người đàn ông này nhìn như vậy là có ý gì chứ ?

Kim Âu Hoàng muốn bênh Triệu Lục Phong, lúng túng một hồi vẫn không có câu trả lời, đúng lúc này, Triệu Lâm lên tiếng: "Nãy giờ em nói nhiều rồi đấy ! Mau ăn rồi sang bên ngoại, thằng nhóc Tiểu Bảo muốn gặp em mấy ngày rồi."

Triệu Ái Nhi liếc Diệp Thần 1 cái, sau đó quay sang nhìn Triệu Lâm.

Hình như... đây là lần đầu tiên cô nhìn anh trai trong "truyền thuyết" một cách trực diện thế này nhỉ ?

Lúc nãy không để ý lắm, bây giờ thì đối mặt rồi. A... mặt mũi thật sự không tệ. Gen ngoại hình rất tốt đấy !

Triệu Lâm thấy cô nhìn mình nhưng không nói, bất giác hỏi tiếp: "Sao em lại nhìn anh như vậy ? Không lẽ... em cũng không nhớ Tiểu Bảo ?"

Triệu Ái Nhi híp mắt, cô hơi cười, bây giờ mới lên tiếng: "Hơ, đương nhiên là nhớ rồi, nhưng mà... em sẽ không để vụ Lục Cẩm Ninh để không như vây đâu."

Tay của Triệu Ái Nhi buông dao và nĩa ra. Cô chậm rãi đưa tay lên vén tóc mình, như có như không chuyển tầm mắt nhìn về phía Triệu Lục Phong, xâu xa lên tiếng: "Đừng cố tỏ vẻ ra trước mặt người nhà, tôi mà biết được ai đụng đến Lục Cẩm Ninh thì đừng trách tôi sẽ làm gì đâu."

Triệu Lục Phong nhìn sang phía Triệu Ái Nhi, khuôn mặt của thằng nhóc này rất bình tĩnh, nhưng phảng phất sự lạnh lẽo khó nhận ra.

Nói như vậy chẳng khác là đang cầm dao kề cổ.