Sẽ không trở về kí ức

Chương 8:

Triệu Ái Nhi cười mỉm, nụ cười của cô cũng ẩn chứa sự băng giá không hề kém cạnh. Nói gì thì nói, so với tuổi thật, cô và Triệu Lục Phong kém quá xa, muốn làm cô sợ bằng biểu cảm đó, vậy thì đừng mất công. Nhóc còn chưa biết kiếp trước cô làm nghề gì mà.

Nói rồi, Triệu Ái Nhi cầm khăn mỏng lên lau miệng, sau đó cô quay sang nhìn Triệu Chấn Quốc một lần nữa, hơi cúi đầu, lên tiếng:

"Con ăn xong rồi, con xin phép về phòng trước ! Dứt lời, cô hơi liếc Diệp Thần vài giây, phát hiện anh ta vẫn còn đang nhìn mình."

"...."

Nhìn cái gì mà nhìn ! Có cái gì mà nhìn cô nãy giờ vậy ?

Bộ chưa thấy người đẹp như cô bao giờ sao ?

Nhìn nữa lại móc mắt ra bây giờ !

Trao đổi suy nghĩ vài giây, Triệu Ái Nhi liền đứng dậy, trực tiếp rời khỏi phòng ăn.

Bữa sáng đầu tiên này, khó nuốt thật đấy !

Triệu Ái Nhi rời khỏi phòng ăn, không gian liền trở nên im ắng kì lạ. Không khí tràn ngập sự nặng nề và bức bối, đến cả những người hầu cũng chỉ biết nhìn nhau lắc đầu, rồi cúi gầm mặt xuống.

Đã có chuyện gì xảy ra vậy chứ ? Từ khi nào mà... lời nói của Nhị tiểu thư lại có sức ảnh hưởng đến tất cả bọn họ như thế ?

Triệu Lâm nhìn tình hình, cô đảo mắt, lên tiếng đổi chủ đề: "Diệp Thần, nghe nói CTY bên em đang chuẩn bị gặp đối tác nước ngoài à ?"

Diệp Thần ngẩng đầu nhìn Triệu Lâm đang nhìn mình, anh chỉ gật đầu rồi đứng dậy xin phép ra ngoài trước.

Triệu Ái Nhi ra khỏi khu nhà ăn, cô đi dọc theo lối hoa viên về lại dãy phòng của mình.

Mở cửa phòng ra, cô nằm oạch xuống giường, đung đưa hai chân và lẩm bẩm: "Rốt cuộc Lục Cẩm Ninh có ý nghĩa gì với cô ấy vậy chứ ? Bạn thân ? Nhưng tại sao những lời hồi nãy mình lại có thể nói vanh vách như thế ?"

Lầm bà lầm bầm vài giây, Triệu Ái Nhi lại đột nhiên nghĩ tới chuyện khác. Bỏ qua chuyện trên đi, trước mắt có 1 điều đáng lo ngại, chính là.... Cô không có tiền.

Phải rồi ! Một tiểu thư giàu có nhất ở Bắc Kinh nhưng trong túi lại không có một đồng xu nào.

Nói cái này ra không biết có ai tin không chứ!

Nhà Triệu gia cho con cái mình tự lập nghiệp từ 17 tuổi, tuy mang tiếng là Nhị tiểu thư, nhưng Triệu Ái Nhi cũng phải đi làm và tự kiếm tiền, rồi tiêu tiền mà chính mình làm ra được, chứ không được phép xài tiền của Triệu gia.

Lúc đầu lập nghiệp, Triệu gia có chia cho 3 đứa con mình một khoản tiền xem như là "trợ cấp" nhỏ để làm ăn, Triệu Ái Nhi đã dồn hết chỗ tiền đó vào kinh doanh bất động sản, cuối cùng, lỗ trong tích tắc luôn.

Sau đó, Triệu Ái Nhi đi làm thêm tại 1 cửa hàng tiện lợi, tiền lương hàng tháng kiếm được đều chuyển cả vào thẻ riêng của cô. Nhưng mà, cũng không được bao lâu thì bỏ.

Triệu Ái Nhi thử thêm một số công việc, nhưng cuối cùng vẫn không trụ vững được. Tiền tiêu càng ngày càng cạn kiệt, cho đến khi cô tới đây, thì chính là trực tiếp nghèo đói.

Hôm qua cô đã kiểm tra thẻ rồi, không những rỗng mà còn bị nợ nữa. Nợ ngân hàng đấy, lãi lên từng ngày, bây giờ đã lên tới 5 ngàn tệ rồi.

Nói không phải bênh, 1 thiên kim từ nhỏ mười ngón tay đã không đụng nước mà kêu đi ra ngoài lập nghiệp với 2 bàn tay trắng ? Chẳng bằng kêu cô ấy đổi họ luôn đi. Mang họ Triệu làm gì cho nhục vậy ?

Triệu gia có cách dạy như thế nào cô không biết, nhưng mà để 1 cô gái nợ mấy ngàn tệ trong ngân hàng và rồi bây giờ bảo cô đi trả, cuộc đời tốt đẹp thuận lợi thế à ?

Biết đi nơi nào kiếm tiền chứ ?

Ây da, cứ tưởng có một thân xác đẹp đẽ giàu có thì không phải lo cái ăn cái mặc, à mà đúng cô đâu có lo, cô vẫn ăn chực ở đây mà. Phải nói là cứ tưởng sẽ không phải lo nghĩ lo thiếu tiền, ai ngờ.... nợ ngập đầu !

Dẹp ! Không làm nữa ! Khó quá !

Không có tiền, đừng nói là cướp quyền về, đến phô bày thân thế còn khó nữa đấy ! Lăn qua lăn lại trên giường mấy vòng, đột nhiên trong đầu Triệu Ái Nhi nảy ra 1 ý tưởng.

Ý.... hay là... làm lại nghề kiếp trước nhỉ ?

Nếu nói kiếp trước làm nghề gì thì kiếp sau làm nghề khác nhưng đối với cô thì khác. Kiếp trước đã hết lòng vào niềm đam mê thì có mấy kiếp cũng sẽ vẫn trung thành với nó.

Nghĩ nghĩ hồi lâu, Triệu Ái Nhi liền bật dậy, cô gật đầu mạnh, nói thành tiếng: "Đầu tiên là phải có tiền cái đã, rồi tính tiếp. Đi đến CTY game mới được."

Ngay lập tức đứng dậy, Triệu Ái Nhi đi lại phía tủ quần áo. Cô mở cửa tủ ra, chọn một bộ đồ thuận mắt.

Trong lúc lựa đống đồ công chúa và cá tính của ai đó, Triệu Ái Nhi phát hiện ra dưới ngăn tủ. Cô nhíu mày, tò mò kéo ra xem.

Bên trong ngăn tủ để một cuốn sổ nhỏ. Triệu Ái Nhi cầm cuốn sổ lên xem trước, cô nghiêng đầu, thầm nói:

"Gì đây ? Nhật kí hả ? Hay sổ ghi nợ ?"

Cầm ngó qua lại, Triệu Ái Nhi đi tới chỗ bàn làm việc, cô ngồi lên ghế, đặt cuốn sổ xuống mở ra xem.

Ngoại hình của nó... trông có vẻ giống nhật kí hơn nhỉ ?

Triệu Ái Nhi chậm rãi mở trang đầu của cuốn sổ ra, bên một mép góc, cô thấy có một tấm hình trông khá cũ cất rất kĩ lưỡng.

Nhíu mày, Triệu Ái Nhi cầm cành cây lên muốn xem. Cẩn thận cầm lên xem, bức ảnh chụp chung với một cậu bé và kế bên còn có một người nữa nhưng sao nhìn thấy quen vậy hình như gặp ở đâu rồi thì phải.

Cô bé đứng giữa chắc chắn là Triệu Ái Nhi, bên tay trái là Diệp Thần vậy còn người kia chính là ai ?

Để tấm ảnh qua một bên, Triệu Ái Nhi tiếp tục lật những tờ giấy tiếp theo. Qua thêm 2 trang để trống nữa thì mặt giấy trắng tinh mới bắt đầu có hình và chữ viết.

Cô lướt qua ngày tháng một lượt, những tấm ảnh đều được chụp lén, ở dưới có ghi: "Thần Thần đang thi đấu bóng rổ với trường XXY...."

Từng trang từng bức ảnh từng dòng ghi chú đều là ảnh của Diệp Thần được Triệu Ái Nhi ghi cẩn thận.

Ngón tay người con gái hơi dừng lại, cô nhíu mày, bất giác suy nghĩ...

Triệu Ái Nhi, rốt cuộc là cô thích anh ta tới mức nào mà mỗi trang giấy cô đều chỉ ghi về một mình Diệp Thần ?

Hầu như lần nào anh ta làm gì hay đi đâu, Triệu Ái Nhi cũng cẩn thận chụp lại, biểu cảm khuôn mặt lạnh nhạt cũng được, không nói chuyện cũng được, miễn là liên quan tới anh ta, cô ấy đều ngốc nghếch chụp lại hết và ghi chú vào.

Triệu Ái Nhi mím môi, cô miết nhẹ tờ giấy, tiếp tục lật đến gần những trang cuối.

Ở đó, không còn ghi gì về Diệp Thần nữa, thay vào đấy, là những dòng chữ khác:

"Người mình cảm thấy không thích thì tất nhiên là không thích, người mình cảm thấy rất tốt thì lại không dám tiến tới sợ người ta không thích mình, sợ mình không xứng đáng. Thế là vẫn cứ một mình."