Quyên nhanh chóng bước xuống giường, quần áo trên người đã được thay, cô đi đến trước gương. Nhìn thấy bản thân trong gương làm Quyên chết lặng, thảm họa không thể miêu tả thành lời: mái tóc xoăn rối tung, đôi môi sưng đỏ còn vương vết máu chưa khô bên khóe môi dưới trông rất mờ ám. Nhìn đến cái cổ trắng nõn lại có vết đỏ khác lạ, Quyên lập tức đưa tay che lại dấu vết đó, mặt cô lúc này đã đỏ như quả cà chua.
“Bà đùa tui phải không?” Quyên trợn mắt nhìn Linda.
“Đùa? Đến đây, để tui chùi thử coi ra không.” Linda cầm tờ khăn giấy đi đến.
Quyên loạn quá hóa khờ nên không nghe ra ý đùa của Linda, cô tin thật cầm lấy tờ khăn giấy lau dấu vết trên cổ.
Quyên dùng sức lau lau chùi chùi nhưng dấu vết kia vẫn ở đó lau thế nào cũng không biến mất ngược lại còn khiến vùng da xung quanh đỏ theo. Quyên nhìn Linda với ánh mắt hỗn tạp, có ngạc nhiên, có thắc mắc và còn cả nghi ngờ.
Quyên ngờ vực quay đầu nhìn lại góc phòng, ở đó đặt chiếc bàn giống phòng cô nhưng trên bàn là máy tính và những xấp giấy được sắp xếp gọn gàng, mọi thứ đều toát lên vẻ nghiêm nghị không thể mạo phạm, duy chỉ có một vật đã phá hỏng sự quy cũ của không gian đó, chính là con thỏ bông màu trắng đáng yêu. Con thỏ này Quyên không thể quen hơn được vì nó là món quà bái sư cô chọn suốt một tuần liền tặng sư phụ Long Ân- người sư phụ cô chưa từng gặp mặt.
Quyên còn chưa kịp lên tiếng chất vấn phía cửa chợt có tiếng động, cánh cửa mở ra Khánh bước vào thấy Quyên đang đứng bất động thì lo lắng đi đến. Nhìn đến cổ cô đỏ lên một mảng anh càng lo lắng bước nhanh hơn, khi anh vừa đưa tay muốn kéo cô đến gần hơn thì Quyên đã nhanh chóng né sang một bên núp phía sau Linda.
“Em còn khó chịu không?” Khánh thấy Quyên như thế cũng không thay đổi ý định, anh bước lên đưa tay muốn bắt lấy cánh tay Quyên.
Vì Khánh cao một mét tám nên tay anh cũng không phải ngắn nên anh dễ dàng bắt được Quyên kéo đến trước mặt. Linda từ lúc Khánh bước vào vẫn đứng im quan sát ngay cả khi thấy Quyên bị kéo đi vẫn bất động xem trò vui.
“Linda Linda!” Quyên trợn mắt khó hiểu, cô nhìn Linda với ánh mắt cầu cứu nhưng cô chỉ thấy bạn mình đứng im mỉm cười.
Khánh không thể nhịn được bật cười “Anh ăn thịt em hay sao mà sợ? ”
Linda cười lớn trêu “Bà kêu tui chi nữa? Tối qua phòng người ta bà cũng chiếm còn sợ gì?”
Quyên nghĩ bản thân chưa tỉnh mộng nên đưa tay nhéo một cái, cô không cảm thấy đau liền dùng thêm sức, Khánh đột nhiên nghiến răng la đau.
Quyên nhìn lại thấy tay cô không phải đang nhéo lên thịt mình mà là nhéo lên thịt bắp tay Khánh, cô liền bỏ tay ra ríu rít nhận lỗi “Xin lỗi…xin lỗi anh…”
“Ngốc.” Linda cười cười khẽ mắng rồi nói “Bà đi sửa soạn đi rồi ăn sáng.”
“Ừm…” Quyên gật đầu, cô giống như hóa thỏ lon ton muốn chạy vào phòng tắm trốn.
Linda thở dài nói “Phòng chị bên kia kìa!”
Quyên khựng lại, cô lại quên mất bản thân đang ở trong phòng Khánh, cô xoay người ba chân bốn cẳng chạy về phòng mình.
Linda nhìn Khánh đang cười vui vẻ, nói “Tôi sẽ tiếp tục quan sát anh.” Nói rồi Linda bưng khay đồ ăn về phòng.
Khánh không để tâm câu nói mang ý cảnh cáo của Linda, anh mỉm cười, ánh mắt trào phúng.
“Đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Mau nói!” Quyên nhìn Linda với vẻ uy hiếp.
“Bà không thấy đói à?” Linda nhìn đồ ăn trên khay, cô đưa tay cầm lấy miếng bánh cho vào miệng.
“Không đói, trong sạch của tui quan trọng hơn.” Quyên phồng má cố gắng để bản thân không nhìn vào khay đồ ăn trên bàn.
Linda cười vui vẻ “Tui có biết gì đâu.”
Cô đứng lên kéo Quyên ngồi xuống rồi nói: “Nói nghe sao tối qua bà bạo quá vậy?”
“Sao cơ?” Quyên trợn tròn mắt nhìn Linda “Không phải anh ta cưỡng ép trước sao?”
“Nằm mơ.” Linda liếc xéo Quyên đầy ngụ ý.
“Hôm qua Khánh bồng bà vào thang máy trước, tui đứng lại đưa chìa khóa xe cho lễ tân với mượn bình đun nước nữa nhưng…” Linda uống ngụm nước nói tiếp “Khi tui lên đến thì thấy…”
Linda đỏ mặt cúi đầu, ngại ngùng nhỏ giọng nói “Thấy…thấy bà ôm hôn Khánh ở trước cửa phòng.”
Quyên nghe đến đây thì trợn tròn mắt, cô vì quá ngạc nhiên mà nuốt vội miếng bánh nên mắc nghẹn. Linda liền đưa nước cho Quyên, cô uống mấy ngụm nước mới có thể lấy lại bình tĩnh nói “Sao bà không chạy đến ngăn cản?”
“First kiss của bạn tui sao tui dám phá.” Linda nháy nháy mắt trêu.
“Bà…bà…” Quyên không thể chấp nhận mà nói không nên lời.
“Giỡn đó, tui chạy đến thì bà với anh ta đã kéo nhau vào phòng còn khóa cửa nữa.” Linda nhún vai vẻ bất lực.
“Sau đó thì?” Quyên mong chờ hỏi.
“Không biết.”
Nhận được câu trả lời phũ phàng của Linda, Quyên tức giận trợn mắt “Sao bà không kêu người mở cửa?”
“Có chứ sao không.” Linda cười cười “Nhưng đó là chuyện của nửa tiếng sau rồi.”
Quyên hít vào một hơi nói “Chắc không có gì xảy ra đâu há?”
“Không biết được, vì khi tui vào thì thấy bà và Khánh ướt sũng từ phòng tắm đi ra.” Linda nhíu mày nói.
“WHAT HAPPENED?” Quyên ôm đầu, mắt mở hết cỡ.
“Tui cũng chẳng biết.” Linda cười gian “Tui phải qua phòng lấy đồ cho bà thay vì bà nhất quyết không chịu rời Khánh nửa bước.”
Quyên nghe Linda nói xong liền há hốc miệng, cô thả người xuống giường nói “Thôi xong.”
“Giờ bà chỉ có thể nghe theo sắp xếp của vận mệnh mà thôi.” Linda kéo Quyên ngồi dậy nói.
“Vận mệnh con khỉ!” Quyên chửi đổng, khóc không ra nước mắt, cô không biết lúc này nên hình dung tâm trạng mình như thế nào.
Đột nhiên không khí trầm xuống, gần như mỗi khi con người đang mông lung thì bộ não tự khắc hình thành sợi xích khơi gợi lại ký ức không vui.
Quyên xoay đầu nhìn xuyên qua cửa kính sát đất, cô như có thể nhìn thấy thành phố C cô từng thân thuộc, đôi mắt như mất đi sự long lanh thường ngày trở nên nặng nề đến lạ “Giờ muốn hay không muốn ở lại cũng không được.”
“Đừng như thế.” Linda chua xót nhìn Quyên “Bà có thể trở về bất cứ lúc nào.”
“Tui đã không còn nhà để về nữa rồi…” Đôi mắt Quyên ửng đỏ, dòng lệ nóng vô thanh vô thức lăn dài trên má.
Linda cũng chẳng biết lúc này có nên hỏi hay không nhưng cô vẫn quyết định hỏi: “Bà có hận gia đình bà không?”
Quyên đưa tay lau đi giọt nước mắt “Tui chỉ giận họ đã không biết suy nghĩ…” Cô gượng cười “Còn hận thì tui hận bản thân mình vì đã ràng buộc mẹ…hay nói cách khác nếu không phải vì tui, bà ấy cũng sẽ không làm như vậy.”
Quyên nhắm mắt thở dài, hiện tại gia đình cô đang xảy ra một số chuyện. Nhà ở thành phố C đã bán, cha mẹ Quyên thì dọn về quê là thành phố Đ sinh sống, cô cũng tính đi chơi với Linda xong sẽ về quê cùng họ, nhưng hiện tại tình hình có vẻ đã thay đổi rất nhiều.
“Bà đã làm rất tốt rồi.” Linda an ủi, chuyện gia đình Quyên quả thật không nhỏ nhưng đối mặt với chuyện như vậy mà cô nàng “công chúa” này còn có thể nghĩ được như vậy quả thật không biết đã phải kiên cường đến thế nào.
“Thật tệ, nếu tui làm tốt thì mọi thứ sẽ chẳng thành tro tàn như bây giờ.” Quyên sầu não lắc đầu.
“Nợ nần quả thật rất đáng sợ!” Linda cảm thán, trước đây cô cũng như thế.
Khánh đã đứng ngoài cửa từ bao giờ, anh đau xót khi nghe Quyên nói chuyện của cô, anh đã từng cho người âm thầm đều tra nên cũng đã biết phần nào nhưng hôm nay nghe cô chính miệng nói ra anh vẫn cảm thấy rất đau lòng.
Khánh nhìn lên ánh đèn trên hành lang nói “Từ bây giờ anh sẽ bảo vệ em, anh sẽ không để em một mình chịu đựng những đau khổ.” Câu nói như lời tuyên thệ anh nói với chính mình cũng như nói với thần linh.