Sếp thần bí là người không thể ngờ

Chương 9

Bến xe thành phố H.

“Giờ tui trốn về thì sao hả?” Quyên nhìn Linda với ánh mắt tha thiết.

Linda hít vào nói “Vô Kỵ...”

Quyên không cần nghe hết câu nói của Linda cũng có thể hiểu cô bạn thân của mình muốn nói gì, cô nhanh chóng cắt ngang “Thượng lộ bình an, hạ lộ bình tĩnh!”

Linda nhận câu nói châm chọc của Quyên cũng không tức giận chỉ cười gian nói “Ở trong lòng địch nhớ giữ mình đó.”

Mặt Quyên đỏ ửng như thoa phấn, cô ấp a ấp úng nhỏ giọng nói “Nói...nói cái gì vậy, tui không hiểu gì hết.”

Loa phát thanh: “Chuyến xe số 47 đến thành phố C chuẩn bị xuất phát, quý khách vui lòng di chuyển đến cửa số 5!”

“Xe đến rồi, đi đây!” Linda xách vali hành lý chuẩn bị rời đi.

“Bye bye!”

Sau khi xe Linda rời đi, Quyên vẫn ngồi ở đó nhìn người qua kẻ lại. Quyên tưởng mình sẽ bật khóc khi Linda đi nhưng cô lại rất bình tĩnh, nếu có buồn rầu thì cũng chỉ là vấn đề làm sao để nói với ba mẹ để xin ở lại thành phố này.

Sau nửa giờ ngồi thẫn thờ Quyên cũng đứng lên thả bước ra về. Khi đến cửa bến xe đột nhiên có chiếc Land Rover chạy đến làm cô giật mình.

Khánh hạ kính xe xuống nói “Lên xe đi!”

Quyên cố gắng kiềm chế để bản thân không quay đầu bỏ chạy, cô nặn ra nụ cười tự nhiên nói “Trùng hợp vậy sếp?”

“Anh đợi em một tiếng rồi đấy.” Khánh nhìn lại đồng hồ trên tay nói.

Quyên rất muốn cười lớn vờ ngốc nhưng cô nhìn xung quanh liền dập tắt ngay ý định ngu xuẩn đó. Vì Khánh chạy xe Land Rover sang trọng nên đã thu hút không ít ánh nhìn của mọi người giờ cô giả ngu chắc chắn sẽ thành trò hề cho đám đông ở đây đưa ra bàn tán trong giờ cơm trưa ở nhà xe.

“Em còn muốn anh chờ em bao lâu nữa?” Khánh hỏi một câu nhưng lại mang hai nghĩa.

Quyên cũng biết bản thân không thể giả ngốc được nữa, cô hít vào một ngụm khí lạnh rồi mở cửa sau chuẩn bị lên xe.

“Lên đây ngồi.” Khánh nói ngắn gọn nhưng mang lãnh khí.

Quyên “liều chết” nghĩ bản thân còn có thể giả ngu thêm chút nữa nhưng quả thật cô trong đợi quá nhiều vào “lòng tốt” của Long Ân rồi.

Xe chạy trên đường rất êm ái nhưng Quyên lại đang rối rắm, mặt cô hết đỏ rồi trắng, cô lén đưa mắt nhìn qua Khánh, thấy trên môi anh có vết thương mặc dù rất mờ nhưng ở khoảnh cách này cô vẫn có thể thấy được.

Khánh đang tập trung lái xe nhưng anh vẫn cảm giác được Quyên nhìn mình.

“Em muốn ăn gì?” Khánh lên tiếng phá vỡ những suy nghĩ mông lung của Quyên làm cô hoàn hồn nói “Không cần đâu sếp, em về khách sạn gọi đồ ăn là được rồi.”

“Em gọi anh là gì?” Khánh dừng xe lại rồi quay sang Quyên hỏi.

“Sếp.” Quyên nhìn Khánh với ánh mắt ngây ngô.

Khánh nhìn thấy ánh mắt đó của cô xém một tý đã giơ tay đầu hàng nhưng anh đã nhanh lấy lại lý trí nói “Nếu anh nhớ không nhầm thì đêm trước em gọi anh là “sư phụ” cơ mà.”

Quyên nghe vậy không phản bác lại ngay, cô chỉ nhíu mày nhìn Khánh như thể anh đang nói hưu nói vượn(*) .

Thấy gương mặt cùng ánh mắt một mực chối bỏ quan hệ của hai người từ Quyên, trong lòng Khánh liền nổi lên trận lửa giận nhưng anh vẫn ẩn nhẫn nhanh chóng che giấu “Xuống xe đợi anh.”

“Dạ vâng.” Quyên quay qua mở cửa, cô vui vẻ đắc ý cười tươi.

Nhưng khi Quyên nghĩ bản thân đã thoát khỏi nanh sói thì đột nhiên Khánh lên tiếng phán một câu như sấm chớp giữa trời quang “Em nên giả ngốc lâu hơn chút, tốt nhất đừng để anh bắt được, đến lúc đó có gọi sư phụ cũng vô dụng.” (*Cười mờ ám*)

Quyên thật sự không phải diễn viên giỏi, chỉ nghe câu nói đó của Khánh cô đã có chút run sợ, cô cắn môi do dự có nên một bước thản nhiên xuống xe không. Trong lòng Quyên một hồi tranh đấu, cô vẫn quyết định bước xuống.

Những hành động của Quyên từ nãy đến giờ đã bị anh nhìn không sót một chút nào, anh biết hiện tại trong lòng cô đang rất rối. Khánh thật ra có vô vàng cách để Quyên đối diện với mối quan hệ này nhưng anh không muốn dùng những cách bức ép đó. Anh nhếch môi cười chế giễu mình, rõ ràng cô đang ở trước mặt lại như cách vạn dặm ngân hà.

Hồi ức xưa cũ.

Vô Kỵ: “Sư phụ, đi đánh boss chưa?”

Khánh đang xem tài liệu cuộc họp, anh vừa nghe tiếng tin nhắn liền ngẩng đầu lên nhìn màn hình. Khánh thấy avatar quen thuộc liền bất giác mỉm cười, anh đã online nửa giờ đợi cô. Khánh do dự nhìn đồng hồ trên tay, còn hai mươi phút nữa cuộc họp bắt đầu, cuộc họp này khá quan trọng anh bắt buộc phải có mặt.

Thấy Khánh lâu không hồi âm, Vô Kỵ liền biết anh đang bận nên hiểu chuyện nói “Sư phụ đang bận thì con tìm Trúc Vân và Vô Thường chơi đây.” Cô thả icon mặt cười rồi chạy đi.

“Ta không bận” Khánh thấy cô rời đi liền không đành lòng nhắn.

“Vậy tốt quá, sư phụ.” Vô Kỵ thả icon trái tim sến súa.

Khánh với tay gọi điện thoại nội bộ, căn dặn “Tôi đến trễ mười lăm phút, mọi người trước bàn với đối tác sơ khảo hợp đồng. Nói với họ tôi sẽ nhượng họ thêm năm phần trăm lợi nhuận.”

Đây lần đầu tiên Khánh hoãn thời gian một cuộc họp quan trọng như vậy nên tin này gây chấn động không hề nhỏ trong công ty lúc bấy giờ. Tin đồn đúng là thứ bát quái đáng sợ, đủ loại “hương vị” cũng như là đa dạng về thành phần, vài tin đồn tiêu biểu như: “Sếp Khánh đang cầu hôn bạn gái trong văn phòng”, “Bạn gái đá sếp nên sếp cần có thời gian khôi phục lại tinh thần” và còn “Sếp chở bạn gái đi khám thai”,…nhưng những tin đồn đó cũng không so bì được tin đồn đã đẩy hiệu ứng lan truyền một cách mạnh mẽ như “Người tình thần bí của sếp cùng sếp đang…”

Sau khi đánh gục quái lớn nhất trong phụ bản, Khánh còn chưa đợi Vô Kỵ chia cống lợi phẩm đã thoát game.

Tối đó Vô Kỵ online đợi Khánh cả buổi tối.

Khánh vừa vào game đã thấy tin nhắn chờ đến liên tục từ Vô Kỵ.

“Sư phụ, người đi đâu rồi?”

“Sư phụ tối nhớ vào game để đệ tử chia vật phẩm nha.”

“Sư phụ người chưa vào sao?”

8 giờ 30 tối.

“Người có đó không?”

“Sư phụ, đệ tử chia đồ cho mọi người trong nhóm sáng nay trước nha?”

“Của A Ôn gồm này kiếm cô luân, không phải đệ tử muốn chia hắn cái đó đâu mà hắn cứ lải nhải hoài nên đệ tử đành chia cho hắn.”

“Còn của…”

10 giờ tối.

“Sư phụ sao người còn chưa online?”

Khánh nhìn đồng hồ, kim giờ đã điểm 11 giờ 30 phút, anh nhìn lại màn hình thì thấy ảnh đại diện của Vô Kỵ còn sáng đèn nên anh nhắn “Ta đây, con cứ giữ vật phẩm đó đi.”

Khánh bồn chồn trong lòng, anh lại nhắn thêm “Sao giờ này còn thức? Không phải mai còn đi học sao?”

Thấy Vô Kỵ đã 5 phút không trả lời Khánh đứng ngồi không yên, anh sợ rằng Vô Kỵ vì đợi lâu sẽ giận không trả lời tin nhắn.

Không biết đã từ bao giờ Vô Kỵ trong thế giới ảo này đã làm anh đặt tâm tư rất nhiều. Thế giới game là ảo nhưng tình cảm của Khánh là thật, từ khi biết Vô Kỵ là nữ anh càng thấy tình cảm ấy khác thường.

Nhưng anh nào ngờ cô nàng để máy online nhưng lại ngủ quên.