Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên

Chương 317: Da tiệc (3)

Kudou Retsu a…

Ông là một trong những người quan trọng nhất của thập đại gia tộc trong thế kỉ 21 và được biết đến pháp sư mạnh nhất thế giới cho tới cách đây 20 năm. Sau khi đã về vườn thì ông ấy hiếm khi xuất hiện trước công chúng nhưng vì một lý do nào đó mà năm nào cũng tới cuộc thi 9 trường. 

Cố nhân xa cách lâu năm, liệu còn nhận nhau? 

[Nhưng ra sân bằng phong cách bình thường cũng không phải cá tính của ông lão...Nhất là tại chỗ này…]

Hitomi thì thầm, chợt nheo mắt, khóe môi hơi nhếch lên.

Cậu đoán đúng rồi.

Chính giữa sân khấu, ngay khi mà người chủ trì xướng lên cái tên huyền thoại giới trẻ đang trông mong, thì xuất hiện trong mắt họ, không phải Kudou Retsu, mà là một kẻ khác.

Đó là một cô gái tóc vàng trẻ trung mặc một chiếc áo choàng màu vàng. Điều này lập tức làm khán giả náo động. Tất cả mọi người đều bị bất ngờ. Tranh luận nổ ra trong hội trường. Chẳng phải trưởng lão phải là người trên sân khấu hay sao? Tại sao cô gái trẻ này lại ở đó?

Chỉ có duy nhất Hitomi, còn đang ngồi trên ghế khẽ nhấp ly nước trái cây, hướng về đằng sau khán đài khẽ giơ lên biểu hiện kính ý cũng tôn trọng.

Đáp lại cậu là một ánh mắt xa xăm, có chút kinh ngạc cùng hoài cựu, kèm theo đó là một thanh âm trầm thấp truyền vào tai Hitomi.

Cậu gật nhẹ đầu, lại không tiếp tục chú ý nữa.

Ngồi bên cạnh Hitomi lúc này Tatsuya cũng nhận thấy sự bất thường. Hiển nhiên là so với Hitomi chậm hơn, nhưng đã nhanh hơn rất nhiều so với những kẻ khác.

[Cô gái không phải người duy nhất trên sân khấu. Có một ông già đứng ngay sau cô. Sự chú ý của mọi người chỉ hướng vào cô gái hấp dẫn thôi. Chính là Ma thuật tương tác giác quan sao…(0-0)...!?]

[Có vẻ như trưởng lão đã dùng ma thuật tầm xa bao lấy trọn hội trường.]

[Bằng cách đánh lạc hướng chú ý mà ma thuật này không đòi hỏi phải viết lại hiện tượng vì nó đến tự nhiên. Phép thuật này đủ rộng để tác động đến mọi người nhưng cũng đủ tinh tế để không ai có thể nhận ra. (Vậy ra đây là người được cho là mạnh nhất...)]

Quả không hổ danh hai chữ “trưởng lão”.

Vô số ý nghĩa tuôn trào trong đầu Tatsuya, đồng thời cậu cũng giật mình nhớ lại, hành động ban nãy của Hitomi.

[Vậy có nghĩa anh ấy…(0.0)?!]

Tatsuya cảm nhận được một cái nhìn khích lệ và nụ cười khi người trưởng lão giấu mặt đó quay về phía mình.

“Ông ấy hay dùng mấy mánh nhỏ như vậy, thói quen rồi em sẽ không bỡ ngỡ đâu…!”

“Ách…” 

Tatsuya có chút không biết nói gì, lặng im nhìn Hitomi. 

“Nếu đã là trưởng lão, ra sân thì phải có hiệu ứng một tý...Không thì cũng quá mất mặt…(~.~)!”

Hitomi lầu bầu, nhưng Tatsuya thì không dám, và cũng chẳng ai trong hội trường này dám nói như thế, chắc chắn, ngoại trừ cậu ra.

Bạch bạch!

Trên sân khấu vang lên tiếng quái dị vỗ tay, sau đó cô gái trong áo choàng bước sang một bên. Dưới ánh mắt gần như hóa đá của từng người, Kudou Retsu hiện thân cứ như đột nhiên xuất hiện từ không khí vậy. Tiếng xuýt xoa lan tỏa khắp đám đông.

Hitomi chú ý ánh mắt của Kudou Retsu hai lần chiếu qua Tatsuya đồng thời nở nụ cười, hiển nhiên là thằng nhóc đã được ông lão tán đồng thực lực.

Cũng có thể bởi vì Tatsuya ngồi kế bên Hitomi nên được chú ý nhiều hơn chăng, dầu sao thì điều đó cũng không quan trọng nữa.

"Trước hết tôi muốn xin lỗi vì trò ảo thuật vừa rồi."

Kể cả không có micro, giọng ông vẫn vang vọng, trái hẳn với tuổi tác.

"Đây chỉ là màn biểu diễn ảo thuật chứ không thể coi là ma thuật. Nhưng trong hội trường này chỉ có sáu người nhận ra sự thật đằng sau. Nói cách khác..."

Nhiều học sinh bị nuốt từng lời của trưởng lão.

"Nếu như tôi là một tên khủng bố định sử dụng vũ khí hoá học hay chất nổ trong khi giả dạng khách mời thì chỉ có sáu người ngăn cản tôi. Thế đấy… ~ ~"

Đôi con ngươi đục ngầu nhưng đầy áp lực quét qua, lời của ông không hề có sự quở trách nào nhưng cả hội trường im phăng phắc. 

Hitomi không rõ “sáu” con số này có tính cả cậu hay không, tuy nhiên vẫn chăm chú lắng nghe.

"Với các bạn trẻ đang học ma thuật, pháp thuật chỉ là phương tiện chứ không phải mục đích. Tôi thiết kế trò vừa rồi để nhắc nhở mọi người điều này. Trò đó tầm ảnh hưởng rộng nhưng nhưng sức yếu. Nó chỉ được coi như ma thuật cấp thấp...

Nhưng mọi người lại chịu thua ma thuật này mà không thể phát hiện ra tôi dù đã biết tôi sẽ xuất hiện. Điều này rất quan trọng nếu các bạn tiếp tục học tập. Phải liên tục nâng cao sức mạnh của ma pháp.

Nhưng chỉ có vậy thì vẫn chưa đủ. Tôi mong mọi người sẽ khắc ghi điều này vào trong tim. Sử dụng không phù hợp một pháp thuật lớn chẳng thể nào so sánh được với một pháp thuật nhỏ được chuẩn bị và thực hiện tỉ mỉ.

Hãy nhớ lấy, mọi người. Cuộc thi 9 trường sẽ bắt đầu sau 2 ngày là chiến trường sử dụng phép thuật và tất cả các loại phép thuật đều bình đẳng.

Hới các pháp sư trẻ, tôi muốn được xem các chiến thuật thông minh sẽ được sử dụng trong cuộc thi này!"

Khán giả nổ tràng vỗ tay vang dội. 

Hitomi bên dưới cười điềm tĩnh, ngược lại Tatsuya lại lâm vào trầm tư.

‘“Sao thế...Thấy quan niệm của ông ấy không đúng hả... ◤(¬‿¬)◥!”

“Không hẳn, Kizari-san, chẳng qua là…” - Tatsuy hơi tư lự nói.

Hitomi biết cái mà thằng nhóc đang suy ngẫm là gì.

Việc coi trọng cách dùng ma thuật hơn là cấp độ của phép thuật đi ngược lại sự tuyên truyền của giớ chóp bu. Giá trị của ma thuật chỉ đến khi được sử dụng đúng đắn gợi ý coi pháp thuật chỉ như công cụ.

Kudou Retsu đứng trên đỉnh cao của xã hội mà lại khuyên mọi người được ngược lại tiêu chuẩn xã hội hiện đại. Từ một cách nhìn khác thì thái độ này rất vô trách nhiệm vì có thể làm rung chuyển nền tảng của xã hội.

Nếu lời của Kudou chỉ là sáo rỗng thì Tatsuya đã chống lại. Nhưng ông lại dùng một ví dụ cụ thể để chứng minh cho luận điểm của mình. Kĩ thuật của ông vượt qua cách Tatsuya dùng ma thuật như một công cụ linh hoạt.

Chính vì thế, thằng nhóc không thể không nhìn nhận lại bản thân. 

Kudou Retsu quả thực là gừng càng già càng cay, phản nghịch lời khuyên, đôi khi mang đến tác dụng không tưởng nhất là đối với giới trẻ hiện nay.

Bên cạnh Kudou Retsu, còn rất nhiều nhân vật, kể cả Hitomi cũng có thể học hỏi. Đương nhiên, cậu thật ra không quá cần thiết, bởi vì chú trọng sức mạnh của Hitomi không nằm ở phần ma pháp, mà là thể thuật. Phép thuật, chỉ là công cụ hỗ trợ, đúng như những gì Kudou Retsu nói vậy.

“Coi bộ đã đến lúc rời đi rồi…!” - Hitomi lầu bầu.

Ngược lại sau phần “răn dạy” của trưởng lão thì cũng chả còn cái gì đáng để chú ý nữa.

Dạ tiệc cũng không cấm người ta về trước, với lại, Hitomi nhìn ra bầu không khí lúc này không quá nhiều hào hứng vô tiệc tùng, mà chuyển sang chú ý về đề tài Kudou Retsu mới vừa khởi xướng.

Ngẫm thì cậu ở đây thật sự không có ích lợi chút nào.

Lần nữa nhắc về vấn đề thời gian, bữa tiệc diễn ra hai ngày trước sự kiện để các thí sinh có 1 ngày nghỉ ngơi. Đội kĩ thuật và chiến thuật gấp rút hoàn thành những bước chuẩn bị cuối cùng trong khi các thí sinh dùng các phương pháp riêng để chuẩn bị về thể chất cũng như tinh thần.

Sau bữa tối, Honoka, Shizuku và Miyuki đến thăm Tatsuya và Hitomi nhưng do hai thằng đang bận sắp xếp công việc và lên lịch tập luyện gấp rút cho mấy cô nàng nên họ sớm trở về phòng mình. 

Vì lịch thi đấu của đội chính thức và tân binh khác nhau nên người cùng đội sẽ chung phòng. Tương tự Tatsuya và Hitomi được phân phòng cùng nhau, Honoka và Shizuku ở cùng phòng còn Miyuki chung phòng với một nữ sinh năm nhất khác ở lớp C. Cô gái này thường dành cả ngày ở bên ngoài cùng câu lạc bộ thể thao của cô nên đa số thời gian, Miyuki chơi cùng với Honoka và Shizuku.

Hitomi và Tatsuya tất nhiên sẽ không để tâm vào những việc vặt vãnh này, hiện tại hai thằng đang khệ nệ bưng một đống lớn đồ ra ngoài sân sau khách sạn, nơi có bầu không khí thoáng đãng và khu rừng cây xung quanh bao bọc, khá im ắng và lý tưởng để tiến hành điều chỉnh.