Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên

Chương 318: Kẻ đột nhập

“Đến giờ nghỉ ngơi rồi đấy, Tatsuya, Kizari…!”

“Hả…(0-0)?!

Nhìn lại một thoáng đồng hồ của mình, đã gần nửa đêm, bên cạnh chỉ còn đúng hai thằng con trai.

Người vừa lên tiếng là Isori, vẻ mặt mệt mỏi không khiến quả đầu trái dưa mất đi mỹ cảm chút nào. 

Mỗi lần trông thấy tạo dáng của Isori, Hitomi lại có chút không nhịn được cười.

"Các thí sinh thuộc trách nhiệm của cậu bắt đầu thi vào ngày thứ 4 nên căng thẳng quá ngay từ ban đầu là không cần thiết…(^~^)!”

“Ừm, anh có lý…(=.=)!”

Tatsuya gật đầu. 

Hitomi và Tatsuya phụ trách năm nhất trong phần thi bóng ảo, phá băng và tốc xạ. Đây bắt nguồn từ yêu cầu của Miyuki và các bạn và do đội nam đã xua đuổi. 

Theo lịch trình chính thức thì Miyuki tham gia bóng ảo và phá băng, Honoka tham gia bóng ảo và ván chiến trong khi Shizuku tham dự phá băng và tốc xạ.

Đội tân binh sẽ thi đấu từ ngày 4 đến ngày 8 của cuộc thi. So với đội hậu cần cho các thí sinh ngày mai, cậu có thoải mái thời gian. Kanon thi đấu cho phá băng trong ngày thứ 2 và 3 nhưng Isori còn phụ trách cả các thí sinh ngày mai nữa.

Isori chào tạm biệt về trước.

“Thôi khỏi cố quá lại thành quá cố...Để chúng nó đây mai xử tiếp, Tatsuya.”

“Vâng!”

Gió đêm mát hiu hiu, hai thằng nhàn nhã, chưa muốn về ngay, liền thả mình tản bộ ngoài trời ngắm sao sáng.

“Hửm…(~ ~)!”

Đột nhiên, Hitomi nheo mắt, tăng tốc độ chạy về phía trước.

Cả cậu và Tatsuya đột nhiên cảm nhận được một luồng sóng chấn động.

Nói đúng hơn, là có ai đó đang dùng phép thuật hệ tinh thần điều tra quanh khu này.

Cách làm có vẻ lộ liễu, ban đầu Hitomi tưởng đó là trộm, nhưng nhanh chóng từ bỏ giả thiết này. Dù cố che giấu chính mình, kẻ đó vẫn toả ra sát khí. Khi Hitomi mở rộng Kenbunshoku Haki và dùng Từ Trường Cảm Ứng trực tiếp quét qua số lượng sinh mạng thể, lập tức phát hiện ra kẻ đột nhập.

Có tổng cộng ba tên ở gần đây. Hàng rào gần khách sạn được ngụy trang như là tán lá.

Mỗi người họ trang bị một khẩu súng ngắn cùng chất nổ. Dù họ ở ngoài phạm vi khách sạn, đây cũng vẫn là vùng cấm của quân đội và hệ thống an ninh cũng không đến mức lơ là đến thế. Quân cảnh và camera theo dõi lối vào và sẽ ngay lập tức xử lý những kẻ xâm nhập.

Những kẻ xấu này đã đột nhập qua hàng rào an ninh và thậm chí còn chuẩn bị cả thuốc nổ nữa. Dù họ không trang bị CAD thì vẫn quá nguy hiểm để lờ đi.

[Coi bộ kẻ đến lai lịch không đơn giản…(- -)!]

Hitomi trong đầu suy tư rất nhanh, Kenbunshoku Haki quét ngang toàn bộ khu, cũng không thấy thêm bất kỳ kẻ lạ nào.

[Có lẽ chỉ hành động với nhân số ít…]

“Yên lặng chạy theo...►_◄!”

Hitomi đưa tay ra hiệu cho Tatsuya. 

Nếu lũ đột nhập là quân cảm tử, và trên người chúng thuốc nổ hoặc bom là liều lượng lớn, thì để sơ hở bất kỳ giây nào đều rất nguy hiểm.

Hitomi cũng không giải phong chính thức sức mạnh, bởi vì ba tên này không đáng để làm thế.

Tiềm hành lại gần rồi khống chế chúng là nhẹ nhàng và tốt nhất biện pháp lúc này. Nhất là khi cậu phát hiện ra còn có một người đồng hành khác đang lặng lẽ áp sát ba gã xâm nhập.

Đấy là Mikihiko.

Khả năng vụng trộm của cậu ta chẳng hề thua kém Tatsuya, ở khoảng cách chỉ dư vài mét trước đó, cả ba người đồng loạt hành động.

Ma thuật trói chân!

Ma thuật tăng trọng!

Hitomi nhanh như chớp tung ra hai cái phép thuật loại phụ trợ. Đứng bên cạnh Tatsuya thì hướng đến mục tiêu khác. Chính là vũ khí của bọn chúng, súng và tạc đạn thuốc nổ.

Hitomi biết ma thuật của Tatsuya quá đặc trưng nên thằng nhóc chỉ có thể sử dụng hạn chế kể cả khi không có CAD. Nhưng nếu Tatsuya dùng chúng thì sẽ không thua bất kì pháp sư dùng CAD nào về tốc độ và sức mạnh.

Đối diện Mikihiko bắt đầu làm phép. Thanh niên này không dùng CAD. Theo Kuro phân tích đọc được thì đó không phải là ảo tưởng mà là một khái niệm. Miki kéo ra ba tấm bùa. Cậu ta không dùng ma thuật hiện đại mà dùng ma thuật cổ.

Ma thuật hiện đại và ma thuật cổ đều cùng chung nguyên lý là tác động vào dữ liệu hiện thực để viết lại hiện tượng. Sự khác nhau là ở cách thức hoạt động và biểu hiện của 2 phương pháp. 

So với khả năng tương tác trực tiếp với các hiện tượng của các khối thông tin trong ma thuật hiện đại, phép thuật cổ kém hơn về tốc độ và độ linh hoạt nhưng có hiệu quả hơn khi có trở lực.

Nếu liên quan đến việc viết lại một số thông số xác định thì ma thuật cổ có thể tạo nên những hiệu ứng diện rộng trong khi tốn ít năng lượng hơn ma thuật hiện đại.

Đáng tiếc là...

[Nó sẽ không thành công (0~0)]

Hitomi nhìn ra sự lo lắng sâu trong con mắt của Mikihiko, tuy rằng người trước không nhìn thấy.

Ma thuật của Miki đang dùng có quá nhiều rào cản không cần thiết. Nó làm chậm thời gian làm phép tới mức không chấp nhận được.

Nếu chỉ có Tatsuya thì sự việc có lẽ hơi rắc rối một chút.

Tuy nhiên đã Hitomi tại, cho dù không mượn Mikihiko ra tay, bọn tội phạm đột nhập kết cục cũng đã định trước.

Theo tiếng kêu đau đớn kèm kinh hãi của gã đầu tiên bị tập kích, hai gã đồng bạn giật mình bắt đầu phản kháng.

Nhưng chẳng qua chỉ là đầu voi đuôi chuột chống cự.

Thậm chí không tới mười giây, trong khi phép thuật của Mikihiko còn chưa kịp hoàn tất, trúng phải bẫy phép và thể thuật liên kích như bão táp đến từ Tatsuya và Hitomi khiến cho chúng ngắc ngoải tại chỗ.

Nhìn như cực kỳ ghê gớm bọn đột nhập, lấy thê thảm phương thức bị tóm gọn đương trường, nhưng cũng vì tấn công chớp nhoáng, nên chúng may mắn không chịu quá nhiều tổn thương, nói đúng hơn hiện giờ đang bất tỉnh nhân sự.

"Ai đó…(0~0)?"

Miki hỏi với giọng nghiêm trọng không phải với đối thủ đã nằm trên đất mà với pháp sư giúp đỡ phía sau. Miki biết rõ ràng rằng ma thuật của cậu sẽ không kịp. Lý do duy nhất cậu không bị thương là vì sự giúp đỡ của pháp sư khác. Cuộc chạm trán này khiến cậu thừa nhận rằng ma thuật của cậu đã mất khả năng trước đây.

“Là tụi này…!”

“Kizari, Tatsuya...o.o? 

Hitomi vừa đáp, vừa quay đầu lấy mấy cái dây thừng từ trong xe trói gô chúng lại.

“Bọn họ sao rồi…?”

“Chưa chết đâu, làm tốt lắm, Tatsuya!”

“Hai cậu, tuyệt lắm…”

Mikihiko chỉ có thể nói được như vậy, thân hình cậu chàng đứng ngẩn ngơ, mãi đến khi Hitom đi ngang qua vỗ vỗ vai mới sực tỉnh.

Trong đầu cậu ta, ắt hẳn đã lên không biết bao nhiêu kế hoạch tác chiến. Bởi lẽ đối mặt trực diện với hỏa lực, rất ít ma pháp sư có thể chiến thắng được.

Đương nhiên đó chỉ là thường thức trong các pháp sư phổ thông mà thôi.

Hitomi và Tatsuya không thuộc loại này.

“Nghĩ gì thẫn thờ thế…(o 0)!?” - Tatsuya kéo ba gã kia dựa vào một bên thành tường, đút tay vô túi, ngẫm nghĩ.

Rõ ràng phần tử khủng bố đột nhập vào Cửu Hiệu Chiến không phải là trò đùa. Tính mạng ba trăm em học sinh không thể cho sơ suất.

Mikihiko có lẽ còn hơi sốc, đứng nhìn Hitomi và Tatsuya bận bịu, ba tấm bùa trên tay phất phơ trong gió giống như đang tự giễu.

“Ban nãy ma pháp cậu định sử dụng để hạn chế tầm nhìn của đối phương, đúng chứ…?”

Hitomi nói, “Ừm” - Mikihiko đáp lại với giọng hơi cay đắng, “Nhưng cũng chả quan trong nữa rồi…”

“Vậy nhầm to nhé…” - Tatsuya thanh lý xong hiện trường đi tới chen vào một câu, “Nếu không có tụi này, cậu vẫn có thể thực hiện các bước vừa rồi, cộng thêm tấn công nhiều người bằng ma thuật tầm xa một cách chính xác. Kể cả việc chú trọng đến bắt giữ mà không gây tổn hại đến tính mạng...Phối hợp thành thạo thì chiến thắng là không khó...॓_॔!”

“Tớ không làm nổi!” - Mikihiko than thở.

“Tất cả chỉ là nếu, đó là giả thuyết... ma thuật của mình không đủ nhanh, giả sử không có hai cậu, mình rất có thể đã bị bắn và nằm xuống tại đây rồi…(..)!”

“Thật ngu ngốc...Nói chung là xử lý xong xuôi, đừng tranh cãi vụ này làm gì…!”

"Bất kể đối phương có bao nhiêu người và họ được huấn luyện cẩn thận đến đâu, một pháp sư có thể chiến thắng mà không cần đến hỗ trợ. Mình mong cậu không hành động theo giả định này...►.◄!"

“Ơ…~~~”

“Tatsuya nói đúng đấy!” - Hitomi gật đầu, “Đừng bao giờ cậy mạnh...Trừ phi cậu có lòng tin tuyệt đối vào chính mình...Hoặc là cậu đang nằm trong tình huống bắt buộc phải như thế…”

“Còn như hiện tại, kì thực chưa tới mức đó...☜(˚▽˚)☞!”

“Tự tin lên đi, Mikihiko… nhưng giờ lũ kia tính sao đây…(~.~)!”

“Để tớ đi gọi tiếp ứng…” - Mikihiko tựa hồ muốn thoát khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt.

Có vẻ như màn “biểu diễn” của Hitomi và Tatsuya đã gây áp lực không nhỏ cho cậu chàng.

“OK, vậy tụi này đứng đợi!”

P/S: Mạng như cục chì, chờ mỏi cổ @@