Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên

Chương 80: Biến cố (1)

Căn tin có chút đông đúc chật chội, Hitomi và Momo lựa chọn một góc bàn nhỏ sát cạnh cửa kính, tuy rằng không thể yên tĩnh hoàn toàn, nhưng cũng bớt đi tiếng ồn ào và náo nhiệt. Thực đơn của nhà hàng cũng khá nhiều, giá cả khá phải chăng, bởi vì vé vào cửa đã bao gồm một phần chi phí ăn uống.

“Tụi mình ăn gì đây…?”

“Hai món đồ mặn và ít bánh ngọt tráng miệng nhé…(^o^)!”

“Ừmmm….Cậu thích sao cũng được hết…!”

“Phục vụ, cho bên này…”

Hitomi điểm ra hai dĩa spaghetti, một bánh pudding và chút ít trái cây dùng làm tráng miệng. Giá cả nơi đây cũng phải chăng, bởi vì giá vé đã bao trọn gồm một phần tiền ăn trưa. Rất nhanh, đồ ăn món cũng đã tới.

Momo lấy điện thoại Iphone, bấm tí tách vài kiểu chụp, lại kéo bạn trai của mình hướng smart phone tạo phong cách hợp một tấm hình.

Hitomi có chút dở khóc dở cười, nhưng vẫn toét miệng tới mang tai, làm tư thế hôn chụt vào má con nhỏ, cảm giá mười phần thoải mái (▰˘◡˘▰).

“Nói A đi Hitomi…(^_^)!”

“A…Ực…(∪ ◡ ∪)!”

Momo giống như bảo mẫu một dạng, lấy muỗng đút từng miếng pudding cho bạn trai mình, làm xung quanh độc thân cẩu nhóm muốn nổi điên, trong lòng thầm mắng mẹ nó, mặc dù couple không phải ít, nhưng xinh như Momo vẫn là không có, Hitomi tự nhiên trở thành công địch của hội FA nơi đây.

Một tiếng ăn uống no nê thảnh thơi, Hitomi dẫn Momo ra ngồi tại ghế đá đặt giữa các tán cây, nằm xuống tựa trên đùi cô bé, lòng hô to thoải mái.

“Buổi chiều chúng mình sẽ đi khu ba luôn hả…( ^0^)?”

Momo vuốt ve thoáng qua mái tóc đen có chút xù xù của bạn trai mình, nhẹ mơn lên má cậu và hỏi.

“Ừmmm…@(ᵕ.ᵕ)@!” –Hitomi lim dim đôi mắt đáp lại, “Từ đây đến tối còn đến mấy tiếng thời gian, hai đứa mình đi chơi xong những trò cảm giác mạnh đó, rồi đi ăn luôn!”

Chưa bao giờ, bản thân Hitomi ngủ ngon đến thế, đầu óc cậu thả lỏng và thanh thản chìm vào những giấc mơ.

Có tiếng chim hót ríu rít bên tai, có hương hoa thoang thoảng, theo từng cơn gió mát rượi vi vu díu dắt, lúc chập chờn, lúc trầm bổng, như đưa người ta lạc về cõi thần bí xa xăm.

….

[Chói quá…thứ gì đang hắt vào mặt mình(._.)…Mà hình như có ai đang gãi ngứa mình thì phải(0.0)?]

Giác quan thứ sáu không báo động, Hitomi cũng mặc kệ, đưa tay lên trán che đi ánh sáng bên ngoài, rồi tiếp tục ngủ.

Hốt nhiên, mũi cậu giựt giựt, nhồn nhột xúc cảm giống như có cọng lông tơ đang ngoáy vào mũi vậy.

Hitomi run run cánh mũi phập phồng, chậm rãi mở mắt ra, thấy Momo đang cười hì hì, tay mân mê lọn tóc quấn thành chỉ nhỏ, nghịch nghịch mũi của cậu.

Hitomi ngồi dậy vươn vai, ánh mắt đảo quanh một vòng, bất chợt phóng đôi tay tà ác của mình ra, hướng Momo duỗi long trảo thủ, chọc cô bé cười nắc nẻ không dừng lại được.

“Dám đùa giỡn tớ này…Cho cậu biết tay…(─‿‿─)!”

“Hi hi…Ha ha…T…T…Tớ…Tớ…Biết…lô…i…i..lỗi…rồi…Hi…hi…Tha cho tớ…đi…mà…(^o^)!”

“Hừ. Còn khua nhé, xem tuyệt chiêu của ta đây…Cù lét thần chưởng!”

Hai ngón tay Hitomi điểm lung tung một hồi trên người Momo, cô bé nhịn không được, uốn éo một chút né khỏi ma trảo của Hitomi, cười hi hi không ngừng, nhìn cậu đáng yêu le lưỡi nói, “Có giỏi thì đuổi theo tớ nè…Đồ ngốc…(((((^_^:”

“Dám bỏ chạy…Liền bắt lại đem về làm áp trại phu nhân ($v$)!”

“Bổn cô nương mới không chịu đâu…(▰˘◡˘▰)!”

Hitomi toét miệng, tà ác cười một tiếng, cũng nhấc chân đuổi bắt Momo.

Không dùng đến bất kì lực lượng nào, tố chất thân thể cũng chưa hề vận dụng, chỉ thuần túy là người yêu ở giữa đó trêu đùa lẫn nhau. Trên đường người xem trố mắt ra nhìn, cũng không ghen tị, chỉ cảm thấy cặp này mười phần đẹp đôi.

Ngươi truy ta đuổi, nháy mắt thời gian trôi qua đi, đã gần ba giờ chiều. Momo dừng lại, Hitomi vừa đuổi kịp tới, hai con mắt đã bị trước ngực núi non hùng vĩ mấp mô lên xuống liên hồi của cô bé mê thất hồn điên đảo, cố gắng lắm mới dứt ra được.

“Uống tí nước đi Momo…(^.^)!”

Hitomi lấy từ trong bao một chai khoáng ngọt đưa cho cô bé, giọng điệu ân cần cùng cử chỉ quan tâm của thằng nhỏ làm con bé cảm thấy ngọt lịm như ăn đường, khuôn mặt cười tươi như hoa chẳng thấy vẻ gì là mệt mỏi.

Dùng khăn lau đi mồ hôi giúp bạn gái, Hitomi chợt nhận thấy hai đứa tụi nó đã đi tới trước khu vực ba lúc nào không hay.

“Tụi mình cũng vào luôn nhá!”

Hitomi chỉ chỉ vào trước mắt hình vòm khung cửa, bên trên có vòng chữ “Thriling Game~~~Vincom Park Welcome ~~~♥~~~”

“Ừmmm…!”

Khu trò chơi cuối cùng chưa tham quan, rốt cuộ cũng phải tới.

“WOA…(*-*)!”

Hitomi và Momo có chút chết lặng trước một mảnh đồ sộ kinh khủng các kiến trúc và trang thiết bị ở cửa ải chốt màn này.

Rõ ràng so với hai cái lúc đầu thì nó cao cấp hơn hẳn, cả về công trình, vật tư lẫn trang trí xa hoa.

Mặc dù tụi nó đã chứng kiến rất nhiều cảnh tượng hùng vĩ hoành tráng, nhưng đó chủ yếu là dành cho thực tập khóa Anh Hùng, như hồi ở USJ chẳng hạn, còn mấy thứ giành cho giải trí như vậy, đừng nói nhà nghèo Hitomi, ngay cả đại tiểu thư Momo còn chưa được đi chơi ở đây lần nào.

Hai đứa giành trọn gần ba tiếng đồng hồ thử đủ loại trò kích thích mạo hiểm, tuần tự độ cao từ thấp nhất đến khó nhất.

Xe điện đụng này, cầu trượt siêu cao này, tàu lượn siêu tốc…(Momo hét hơi to ở khúc này, làm Hitomi ở bên cạnh hết hồn mém xíu trượt tay té, may mà thắt dây lưng…

([email protected])!)

“Hitomi, một trò cuối cùng nữa thôi, tụi mình sẽ kết thúc cuộc hành trình rồi (-.-)!”

Momo nắm tay bạn trai, chỉ chỉ phía trước đường kính ba mươi mét có hơn vòng quay cảm giác mạnh, tâm tình có chút hạ, miễn cưỡng cười cười nói.

Từ nãy đến giờ chơi thật vui, có thể nói mười sáu năm trời, Momo chưa lần nào cảm thấy thỏa mãn và hạnh phúc như bây giờ. Nhưng tiệc vui kiểu gì cũng phải tàn, hết ngày hôm nay, tụi nó phải chia tay để đi thực tập ở những thành phố khác nhau, có đến một tuần xa cách…Đối với yêu đương cuồng nhiệt thiếu nữ, suy nghĩ này quả thật là một sự dày vò không hề nhẹ.

“Thôi nào, đừng buồn, chúng ta thời gian vẫn dư nhiều để tận hưởng mà…(^.^)”

Hitomi xoa xoa đầu cô bé nhẹ nhàng nói, nghĩ đến ngày mai rời xa nhà, cậu cũng buồn và thất lạc lắm chứ. Nhưng trải qua vô vàn sóng gió rồi, Hitomi rất nhanh điều chỉnh tâm tình mình và động viên bạn gái bên cạnh.

Cơ mà, nhìn hàng người dài dằng dặc, hai đứa xạm mặt lại, chỉ biết than thở đứng chờ.

“Giờ chiều, người đông quá…@[email protected]!”

“Mẹ nó…Lúc nào tới bố đây…(-_-)!”

“Có khi đến năm giờ mới lên suất không bây…(-.-)…?!”

“Chả biết nữa…Đời đen vãi đéo…Cứ tưởng chủ nhật thì…(ノಠ益ಠ)!”

Phía trước rầm rộ tiếng la ó phàn nàn, có người kêu ca, hai nhân viên giữ trật tự cũng khó xử, nhưng càng nhiều hơn là xạm mặt lại nhổ nước bọt bởi vì không dám kêu khỏi miêng a, muốn đứng ra quát thét du khách trật tự hoặc im lặng các kiểu, đảm bảo ngày mai có một trương giấy thôi việc ngay lập tức.

Đợi hoài, đợi mãi, đợi chán chê…Rốt cuộc đến phiên hai đứa lên chơi vòng quay.

Mỗi lần vòng được chuyên chở tối ta ba mươi khách, chia làm mười lăm cặp ghế ngồi bố trí gắn liền với vời khung trụ tròn.

Có kinh nghiệm từ trò tàu lượn siêu tốc, hai đứa ngồi lên ghế, thuần thục thắt đai an toàn, nhìn nhau cười cợt, tâm tình hưng phấn. Hiển nhiên chờ dài cả cổ mới có được một vị trí, phải cố mà tận hưởng chứ.

Lạch cạch…Lạch cạch…

Vòng quay bắt đầu chuyển động, mọi người lập tức ngưng thần, ngay cả Hitomi cũng không cười cợt mà hít hơi thật sâu. Thiệt tình chứ khoản này vẫn còn là ác mộng nho nhỏ đối với cậu kể từ vụ suýt té xa khi nãy. Chật vật đến nỗi Momo khó khăn lắm mới nín cười được, còn xung quanh ai nấy đều ôm bụng cười sấp. Quả thật là mất mặt thấy bà cố.

“Hitomi –kun…Nhớ thắt kĩ đai kẻo rơi đấy nhé… (^o^)!”

“Hứ…Cứ chờ xem anh hùng tương lai trổ tài mà lác mắt đi nhé…(∪ ◡ ∪)!”

“MỌI NGƯỜI CHUẨN BỊ, VÒNG QUAY ĐNAG GIA TỐC ~~~”

Cảnh vệ bên dưới vẫy vẫy tay hô lớn, bên trên người hầu hết đều bặm miệng bặm môi, tích lực để hét một cú thật to.

Hốt nhiên…

Rầm ~~~!!!!

Vòng quay đột ngột rung lắc dữ dội, bốn cái chân trụ lay động như muốn đổ xuống, biến cố xảy ra bất ngờ không hề báo trước, làm cho mọi hành khách tức thì hoảng loạn. Nhất là những người khách mới vừa di động lên trên, ở gần nhất cũng cách mặt đất đến bốn mét có hơn, còn Hitomi và Momo, hai người giờ đang ở tít tắp trên trời cao, nhìn cũng gần bốn, năm chục mét. Thậm chí cậu còn thấy chút đỉnh mây dật dờ và mấy con chim kêu quác quác bay ngang qua.

“Cứu với…!”

"Chuyện gì đang xảy ra vậy...⊙▃⊙?"

“Bên dưới…Mau gọi cảnh sát, anh hùng đi…(╥.╥)!”

“Huhu…Tôi chỉ tới chơi thôi…Có tội tình chi mà ông trời lại…((T^T)!”

Bảo vệ chơi hoảng hồn, nhưng tâm lý tố chất nhiều năm huấn luyện nhanh chóng ổn định lại, bắc loa lên đối với đám người la lớn:

“XIN QUÝ VỊ AN TÂM, MÁY CHÚNG TÔI CÓ CHÚT TRỤC TRẶC, QUÝ VỊ CHỈ CẦN CHỜ NĂM PHÚT LÀ ỔN THỎA…”

Năm phút xem như là một con số không quá dài, với lại vòng quay thực tình chỉ đứng đó chứ cũng không có biểu hiện thêm vấn đề gì, nên du khách lập tức an tĩnh.

Nhiều người cũng liên hệ với cảnh sát và anh hùng, còn bảo vệ thì lấy điện thoại ra alo cho ông chủ thông báo tình hình. Nếu vụ này mà xử lý không tốt, uy tín công ty muốn rơi xuống không nhỏ.

“Tích…Tích…”

“Tích…Tích…”

“Chủ quản làm sao không nhấc máy…(-.-)?”, một anh bảo vệ có chút nôn nóng hét thẳng vào điện thoại, nhưng con số cứ kêu bíp bíp liên hồi, chung quy vẫn im lặng.

Ngồi trên cao, Hitomi bỗng nhiên nhận thấy khói bốc mù mịt ở cách đó không xa.

Có vẻ là, sự việc không hề đơn giản như vậy!

P/S: Hôm nay lên chương chậm, nhà có giỗ, học và đi làm về khuya, gần 9h ms gõ được cho anh em. Đã cố viết, ngày mai sẽ check cho mượt, nhưng chương cũng khá ổn. Mong mn thông cảm