Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên

Chương 81: Biến cố (2)

Vài phút trước…

Sâu bên dưới lòng đất, ước chừng ba mươi mét, gần mười cái bóng đen tụ tập bên một cái bàn tròn, đang thương thảo về vấn đề gì đó.

Ngồi cánh trái một cái hơi nhỏ lùn người đàn ông lên tiếng trước tiên:

“Theo như thông tin tôi nắm giữ, thì Vincom này chuẩn bị mở rộng thêm vài hạng mục, có thể sẽ lấn sâu vào mặt dưới…Nguy cơ rất lớn là địa điểm của tổ chức chúng ta sẽ bị bại lộ…”

"Mày đừng nói chuyện giật gân chứ, Kuroko...!" - Đối diện một tên khác cười khẩy phản bác.

“Tin tức đúng một trăm phần trăm chứ…?” –Cánh phải mội giọng nói lảnh lót, giống như thanh âm của phụ nữ vang lên.

Nhỏ lùn người đàn ông gật đầu chắc nịch, phớt lờ lời khiêu khích của đối phương, hướng người phụ nữ nói, “Hoàn toàn chính xác…Tôi đã cài người vào cao tầng của nhiều công ty lớn, mặc dù chức vụ không quá cao, tuy nhiên những động thái lớn như vậy, họ vẫn phải biết!”

Các thành viên còn lại bắt đầu bàn tán xôn xao…

“Nếu là thế thật thì có chút phức tạp rồi đấy…!”

“Chúng ta nên cân nhắc chuyển dời tổng bộ sang một khu vực mới!”

“Hừ, nói thì dễ lắm, nhưng muốn tránh khỏi tầm mắt bao nhiêu người cũng đâu có tốt đẹp ngon xơi mà làm… (ு८ு)”

“Thế mày nói nên hành sự kiểu gì…(-_-)?!”

“Không biết, chờ nghĩ cách đã…!”

“Nhưng lửa đã xém lông mày rồi, không quyết định nhanh thì đến lúc đó bi kịch đấy! Tao chẳng thích bị một đám anh hùng vây công đâu!”

Ngồi chính giữa bàn tròn, là một thân ảnh cao lớn, mang mũ trùm đầu che khuất khuôn mặt mình, nãy giờ chỉ lặng im lắng nghe người khác nói, ngón tay thỉnh thoảng gõ lạch cạch lên bàn.

“Được rồi, An Tĩnh!”

“Hả…(0.0)?!”

Các thành viên giật mình nhìn lại, thấy ai vừa nói chuyện, lập tức câm như hến…

“Thủ Lĩnh!!!”

Người đàn ông giơ bàn tay phải lên ra dấu im lặng, rồi bắt đầu trầm tư, bầu không khí cũng rơi vào trạng thái trầm mặc.

Khoảng chừng một phút sau, người này chậm rãi nói:

“Tổ chức bí mật không thể tiết lộ…Di dời là việc bắt buộc! Thế nhưng những biểu tượng cùng với một vài hoạt động của chúng ta ở đây, có thể bị các thám tử hoặc anh hùng chuyên có năng lực đặc biệt tra ra chân sau, phong hiểm này, không thể gánh!”

“Do vậy…” – Ông ta rít một hơi thuốc, thở ra một đợt khói trắng mờ mịt cả không gian, giọng nói trở nên lãnh khốc, “Chúng ta…phải phá hủy toàn bộ chứng cứ, bao gồm toàn bộ khu vực dưới lòng đất này!”

“Hả…⊙▃⊙?” –Mọi người xung quanh hít một ngụm hơi lạnh.

Ngồi gần nhất “thủ lĩnh”, một thân tín khác có chút nghi ngờ hỏi:

“Đại ca, khu vực của chúng ta bán kín đến gần trăm mét, động tĩnh lớn như thế, muốn che dấu là không thể nào…Đến lúc đó chỉ sợ…”

Hắn ta chưa nói hết ra, nhưng ngụ ý thì ai cũng hiểu. Tên thủ lĩnh khoan thai đáp lại:

“Cái đó tụi mày khỏi cần lo, tao luôn luôn thủ sẵn đồ nghề ở trong người. Chỉ cần gây ra phá hoại đủ lớn, đồng thời cùng lúc đánh sập nơi này, thì bọn anh hùng sẽ chỉ nghĩ đây là một vụ khủng bố mà thôi. Đợi khi bọn cảnh sát mò đến thì…Ha Ha…Chúng ta lúc ấy đã cao chạy xa bay rồi!”

“Thế nhưng còn hàng thì sao đại ca…? Lô này giá trị cả chục triệu yên chứ không ít đâu

(-.-), với lại vụ làm ăn còn liên quan tới đám Bát Tịnh kia nữa. Không khéo bọn nó lấy cớ làm hạ thấp uy tín chúng ta lại thì rất nguy hiểm!”

“Ừm…Mày nói cũng đúng! Vậy nên là, tất cả tụi bây không thể đều tham chiến được. Phân ra một nửa, sức chiến đấu không cao, nhưng Quirk mang đồ vật càng nhiều càng tốt…Darak, mày đi mở đường trước…Quirk Độn Thổ của mày sẽ giảm bớt được thời gian của tổ chức rất nhiều…”

“Tiếp theo, Leon, Rumal, Kuroko, ba đứa bây dùng năng lực vận chuyển đồ ra ngoài…những người còn lại, Tatsumaki, Leonard, GE, theo tao đi làm một vố lớn lật tung trời đi…Tiện thể đánh ra thanh danh của băng chúng ta!”

“Vâng…Thủ lĩnh!”

Cả đám đồng loạt hô to.

Chấm dứt hội đàm, lũ tội phạm tức thì hành động ngay. Đỉnh đầu phía trên của bọn chúng, lại chính là khu vực giải trí thứ ba, nơi đang hội tụ hàng trăm người.

“Papa, mama, mua cho con cái này đi…!”

Hơi béo thằng nhóc, níu kéo cha và mẹ mình, chỉ về một cái mặt nạ All Might nũng nịu nói. Đôi vợ chồng trẻ cười cợt, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không từ chối, lại nhẹ giọng nói với con trai, “Aryu, ở nhà chúng ta đã mua rất nhiều đồ chơi cho con rồi, của ngài All Might con sở hữu đâu có ít!”

“Ứ chịu đâu…Huu…(T.T)…Con còn thiếu vài cái của ngài ấy mới đủ bộ sưu tập được…Papa, mama phải mua cho con!”

“Rồi…rồi…để ba mẹ mua…Thiệt tình, đứa nhỏ này…!”

Người bố bất đắc dĩ hướng vợ nhún nhún vai, tỏ vẻ không thể ra sức, rốt cuộc phải tiến đến quầy đồ chơi trả tiền cho chủ quán.

Thằng mập lấy được mặt nạ All Might rồi, đeo ngay lên mặt, đứng chống nạnh cười to đắc ý, cánh tay phải giơ lên la hét mình chính là All Might đời kế tiếp; làm cho ông bố xạm mặt lại, còn mẹ nó thì lúng túng vô cùng.

Hâm mộ quy hâm mộ, con nhỏ chưa hiểu chuyện, nhưng nó phán vậy vô hình chung đeo mũ xanh cho cha nó rồi…@@@.

Aryu đùa giỡn món đồ chơi nhỏ của mình, thỉnh thoảng lại mang nó ra hướng ba mẹ mình lè lưỡi làm mặt quỷ, biểu lộ nghịch ngợm vô cùng. Cảnh tượng nhìn thoáng qua thật ấm áp.

~~~Răng rắc~~~

“Papa ơi…giống như có tiếng động ngay dưới chân…( 0,0)?!”

Aryu đang tung tăng cách ba mẹ một đoạn, bỗng thấy mặt đất thoáng chấn động một cái, giống như có thứ gì đang trở mình vậy.

“Phải không, mau tới đây!”

Thật ra không chỉ thằng nhóc, mà ngay cả bố mẹ nó, cùng với rất nhiều người xung quanh, cũng cảm thấy mặt đất đang run rẩy, mà cường độ ngày một tăng lên.

Hàng quán bên đường, cửa tiệm đồ chơi, xích đu, ghế đá…Toàn bộ cảnh vật, đồ trang trí tại khu số ba, bất chợt lung lay dữ dội, thậm chí đất đá cùng gạch ngói đã có dấu hiệu rơi rớt ra, muốn sụp đổ.

“Khỉ gió gì đang xảy ra thế…ಠ▃ಠ!?”

“Không biết…Anh coi, chẳng lẽ là động đất sao…@[email protected]!”

“Mặc kệ là gì, mau tránh những chỗ đông đúc ra, nguy hiểm lắm!”

Hiện tượng này lập tức dọa sợ một đống người, bất kì ai cũng vội vàng thoát khỏi khu vực nhà ở, Một người hét to, cảnh báo toàn bộ, rồi vội vàng ba chân bốn cẳng rời đi, bởi vì, nhà sụp, đứng càng gần càng dễ tạch.

“Mau điện thoại cho cảnh sát hay anh hùng thông báo tình hình nơi này mau!”

“Đúng! Tôi liên lạc ngay đây!”

“Cầu trời phù hộ đừng động đất thiệt…Có thì cũng không lớn, mong là các anh hùng tới kịp thời…(T^T), thanh xuân của tui…(T.T)!”

Sống trong một thế giới hỗn loạn, con người đã sớ quen với thiên tai, nhân họa, những việc như động đất, đụng phải không chín cũng mười, không trên TV thì đời thật cũng từng chiêm ngưỡng một hai, cho nên tâm lý người dân vẫn còn rất vững. Hơn trăm người tụ tập ra khu đất trống, đồng thời có vô số nhân đã báo tin cho các cơ quan chức năng và nhận được hồi báo sẽ có cứu trợ đến ngay. Việc họ cần làm chính là chờ đợi.

“Đại ca, xuyên gần tới mặt trên rồi, chỉ còn cách tầm năm mét thôi!”

GE và Leonard, hai kẻ đảm nhiệm tanker hướng thần bí thủ lĩnh báo cáo, chỉ dựa vào sức mạnh kinh dị của mình, cộng thêm khả năng khống chế vật chất của Tatsumaki, chỉ trong mười phút mà ba tên tội phạm đã đục xuyên hơn mười mét tầng đất. Phải biết càng xuống sâu thì thổ địa càng rắn chắc, so với kim loại thậm chí còn cứng hơn rất nhiều. Vậy mà ba tên này đục xong mặt không đỏ, mồ hôi không chảy, tên đứng đầu còn không thèm đụng tay chân gì.

“Tốt!” – Thủ lĩnh tội phạm gật đầu, lấy bộ đàm ra gọi mấy tên còn lại, “Leon, Rumal, Kuroko, tụi bây chuyển hàng tới chỗ nào rồi!?”

Bên kia lập tức đáp lời, “Đại ca, bọn em đã đến đúng vị trí, nhưng chưa ra vì bên trên đông quá, nghe loáng thoáng có đến cả trăm người đấy!”

“Hả… ⊙▃⊙?”

“Mẹ nó…(-_-)!” – Tên trùm không nhịn được chửi tục một câu, “Bọn tao còn chưa làm động tĩnh tới, lũ dân đen kia đang chơi trò gì à…?”

“Đại ca…~~~” –Leonard yếu ớt gọi.

“Sao…?”

“Ban nãy tụi em đập mạnh quá, có nhiều chỗ bị rạn nứt mà không chú ý, có thể phía trên du khách nhận thấy được nên bỏ chạy chăng…(o.0)?”

“Đ…F*CK!”

“Tụi mày thành sự không được, bại sự có thừa. Kế hoạch tạo bất ngờ không ổn rồi, chắc lũ anh hùng cùng cảnh sát đang cấp tốc tới đây…Thay đổi phương án B!”

“Tatsumaki…!”

“Có em!”

“Vận dụng năng lực hết công suất, phối hợp GE và Leonard, phá vỡ lớp đất này càng nhanh càng tốt. Phải mau chế tạo hỗn loạn, nếu không đám Rumal có thể không chuồn trước được, lúc đó phiền toái lớn.”

“Boss cứ để tụi em, nãy giờ chỉ ngại bị phát hiện sớm nên em còn hơi nhẹ tay…!”

Leonard vỗ vỗ bộ ngực tự tin nói, phô bày ra hàm răng trắng hếu, nhưng phối hợp với thân cao đến bốn mét của hắn, cộng thêm khuôn mặt bờm xờm lông lá chẳng khác gì một con sư tử hình người. Trẻ con trông thấy, ban đêm chắc chắc mất ngủ.

"Được...không nhiều lời, nhanh gọn, tao sẽ cho nổ toàn bộ bom lắp đặt dưới mặt đất!"

Tên thủ lĩnh nói dửng dưng như thể hắn chuẩn bị làm chuyện gì đó rất bình thường, nhưng thủ hạ hắnmới biết người đứng đầu của chúng nó máu lạnh như thế nào. Cả mười nghìn mét vuông phương viện, chôn đủ loại bom TNT, cao nổ thuốc các kiểu. Chỉ cần phát nổ những thứ này, thì dù có chôn sâu mấy chục mét dưới mặt đất, cũng chắc chắn gây nên sạn lở đất, tổn thất về người và của không thể đo đếm được.

Nhưng đã lỡ lên xe giặc, liền hối hận cũng không kịp nữa rồi, đành phải dồn toàn lực mà hành sự thôi.

Tatsumaki vận dụng năng lực, điều khiển năm cái đèn pin chiếu sáng chói lòa khu đất bốn người đang đứng, chẳng khác gì một hang động có chút thô ráp, thỉnh thoảng còn có bụi bặm rơi lả tả.

GE đứng song song với Leonard, cả người bỗng trướng lên, cơ bắp nổi cuồn cuộn, hóa thân thành một gã khổng lồ cao hơn ba mét.

Nếu Hitomi nhìn thấy, ắt hẳn cậu sẽ nhận ra “bạn cũ” năm xưa đã bị mình đánh bại nhưng may mắn trốn thoát.

Hai tên cuồng hóa tội phạm hít một hơi thật sâu, giương cánh tay bự chảng lên, nổi từng đợt gân xanh vằn vèo khắp người, cùng nhắm về một hướng, gầm to lên:

“VỠ NÁT ĐI!!!”

!!!~~~~~ ẦM ~~~~~!!!!

To be continued…