Tên truyện: Sở Niên
Đăng tại Wattpad.com, sàn truyện
Tác giả: Huyết Hải Diên
Cảnh báo:"ĐỨA KHỐN NẠN NÀO DÁM CHUYỂN VER, ĐẠO Ý TƯỞNG THÌ CỨ XÁC ĐỊNH LÀ LÀM CHÓ NHÀ TAO!!!"
Một thế giới nơi mà ma thuật tồn tại!
Một thế giới nơi mà chỉ có những kẻ mạnh mới sống sót được, những kẻ yếu có 2 con đường, một là chết, hai là làm nô lệ cho kẻ mạnh...
Từ thời xa xưa, khi con người bắt đầu bộc phát sức mạnh, tuỳ vào năng lực của mỗi người nên mạnh yếu khác nhau!
Vậy nên những kẻ mạnh đã thống nhất lãnh thổ, chia thế giới ra thành từng quốc gia để cai quản. Tổng cộng có tới 7 quốc gia, nhưng chỉ có "Tứ đại quốc gia" - quốc gia mà trải qua hàng ngàn năm vẫn có được sự thịnh vượng! Trong đó "Tứ đại quốc gia" tượng trưng cho các nguyên tố tự nhiên như: Phong, Lôi, Hoả, Thuỷ lần lượt là La Sát, Xích Thiên, Liệt Hoả, Vũ Liên trong đó Liệt Hoả được coi là trung tâm của "Tứ đại quốc gia"!
...
Liệt Hỏa quốc - một trong Tứ đại quốc gia nằm ở phía Tây trên bản đồ thế giới. Lịch sử kể lại rằng đế vương của vương quốc này trước kia là một vị nữ tử tài sắc vẹn toàn đăng cơ ở tuổi hai mươi. Thế nhưng, cho dù vị nữ tử đó có tài giỏi đến đâu nhưng cũng chẳng được lòng dân chúng vì bà ta là kẻ dâm dục và háo sắc! Bà ta có tới hơn mười vị phu quân nhưng bà ta lại có sở thích "chơi chán thì bỏ đi" đến mức dân chúng phải phẫn nộ trước hành động của bà ta. Sau đó, tới một ngày có một nam tử anh tuấn dũng cảm đã đứng lên lật đổ chính quyền của bà ta. Dân chúng ai ai cũng vui mừng và tôn người đó lên làm vua.
Tám năm sau...
Trong cung điện nguy nga tráng lệ, quan thần, kẻ hầu người hạ ra vào tấp nập, riêng tĩnh thất của đương kim Thánh thượng Viêm đế Phong Thiên Vũ hôm nay lại rất yên tĩnh đến ngạt thở. Bên trong tĩnh thất, bất kể là buổi sáng hay chiều, những người qua lại ai ai cũng đều nghe thấy tiếng hét thất thanh, thê thảm phát ra...
Buổi sáng muộn, sau khi Viêm đế đã bàn xong chuyện triều đình với các quan thần thì ung dung bước đến tĩnh thất. Khi Viêm đế bước vào, cánh cửa to lớn tự động đóng lại.
Thân ảnh cao lớn của Viêm đế hôm nay khoác trên người bộ long bào màu đen tuyền pha lẫn những hoạ tiết hình con rồng màu đỏ như máu, ở dây thắt lưng luôn mang theo một miếng ngọc bội chạm khác bằng hình hai con phượng hoàng màu lam nối với nhau rất tinh xảo. Mái tóc hắn dài đen như mực đã được xoã xuống, đuôi tóc gần chạm long sàn, trông xa như dòng nước màu đen từ thác nước chảy xuống. Tuổi đã gần bốn mươi nhưng Viêm đế vẫn cao lớn uy vũ, cường tráng dũng mãnh, khí thế cao ngạo ngút trời. Nắm trong tay nguồn pháp lực dồi dào, khủng khiếp tới mức có thể nâng cả mặt đất, xé tan bầu trời, Viêm đế dùng vũ lực thống trị thiên hạ với phương châm "Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm nô lệ!"
Viêm đế cười lạnh liếc nhìn nam nô bị trói trong trạng thái quỳ mọp trước mặt, xung quanh là vô vàn thanh kiếm dính máu tươi. Đó là một cậu thiếu niên có mái tóc đen dài óng mượt với khuôn mặt thanh tú, mỹ lệ, nước da trắng tinh khiết. Cậu thiếu niên khắp người trần trụi không mảnh vải che thân, thân thể đẫm máu vì những vết thương mới có cũ có chồng chất lên nhau, thảm nhất vẫn là ở bụng và vai... bị hai thanh kiếm đâm xuyên qua...
Cậu thiếu niên ấy tên là Sở Niên thế nhưng Viêm đế lại cất cao giọng gọi:"Tiện nhân!"
Nghe tiếng gọi quen thuộc này, Sở Niên lập tức run rẩy hơi hơi ngẩng mặt lên. Viêm đế vẫy tay, một thanh kiếm rơi trên sàn ngay lập tức bay lên không trung rồi đâm xuyên qua mạn sườn bên phải của cậu. Máu tươi bắn ra tung toé!
"Hưm..."
Sở Niên đã đau tới mức mặt mũi trắng bệnh không còn huyết sắc, mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống hòa cùng với nước mắt và máu tươi đang chảy đầm đìa trên hai gò má gầy gò. Cậu chỉ muốn nằm gục xuống bất tỉnh nhưng hai cổ tay bị còng lại nối với sắt xích sắt đưa lên đỉnh đầu, hai bắp chân cũng bị xích lại cố định với long sàn, cậu không thể đứng dậy hay nằm xuống, chỉ có thể giữ nguyên tư thế quỳ như vậy...
Viêm đế mạnh tay rút thanh kiếm đâm ở vai cậu, máu tươi theo đó cũng trào ra. Nhưng kiếm vừa rút ra, Viêm đế lại tiếp tục đâm vào đùi phải của cậu.
"Ưm..." Cậu muốn hét lên nhưng miệng lại bị một cái khăn cột ngang miệng tước đoạt quyền nói.
Viêm đế tiếp tục đâm thanh kiếm xuống tới khi lưỡi kiếm chạm sàn thì dừng lại. Tiếp theo, Viêm đế thẳng tay giáng cho cậu hai cái tát vào mặt. Lực ở tay Viêm đế không thể đùa, hai cái tát này đối với cậu phải gọi là long trời lở đất... Đầu óc cậu bắt đầu choáng váng, quay cuồng rồi trong cổ họng cảm thấy mùi sắt tanh nồng... cái khăn trắng bịt miệng cậu bị nhuộm màu máu đỏ tươi...
Viêm đế chuẩn bị rút thanh kiếm ở bụng cậu ra thì nghe tiếng bẩm báo từ bên ngoài.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, thái tử điện hạ trở về rồi, muốn vào thỉnh an ngài!"
Viêm đế dừng tay rồi quay đầu lại đi đến thong thả ngồi vào bàn trà nói:"Được, cho nó vào!"
Vài giây sau, cánh cửa lớn mở ra, một nam thanh niên cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, mái tóc dài búi gọn trên đỉnh đầu, khoác trên người bộ thanh y sạch sẽ, giản dị nhưng lại toát lên vẻ quyền quý. Người này là con trai của Viêm đế, Phong Hàn Viễn.
Y bước đến trước bàn trà, quỳ hai đầu gối xuống, hai tay để trước mặt cúi đầu hành lễ:"Nhi thần thỉnh an phụ hoàng!"
"Viễn nhi, tới đây ngồi với ta!" Viêm đế nâng ly trà lên khẽ cười.
"Vâng!"
Y bước đến ngồi đối diện Viêm đế, hoàn toàn không chú ý tới Sở Niên quỳ trong tình trạng khốn khổ ở góc phòng.
Viêm đế uống hết ly trà, y cẩn trọng rót thêm một ly:"Mời phụ hoàng!"
Viêm đế tiếp tục uống rồi thái độ nhàn nhã hỏi:"Viễn nhi, chuyến dạo chơi Long An quốc của con thế nào? Có vui không?"
"Khởi bẩm phụ hoàng, không khí ngày hội ở đó rất náo nhiệt và vui vẻ ạ!"
"Vậy trong cuộc dạo chơi đó con có nhìn trúng ai không?"
"Không ạ!"
Viêm đế bật cười sau đó dùng sức ở tay, cái ly nhỏ trong tay lập tức vỡ thành nhiều mảnh. Sau đó, hắn chỉ tay về phía cậu, một mảnh vỡ theo hướng chỉ tay bay đi vun vút.
Xoẹt!!!
Mảnh vỡ cứa qua má phải để lại một vết cắt dài trên khuôn mặt cậu.
"Con có muốn tận hưởng thân thể của tên tiện nhân này không?"
Lúc này, y mới nhìn sang chỗ cậu, thấy dòng nước mắt lấp lánh từ khoé mi cậu tuôn ra. Y lắc đầu nói:"Không ạ!"
"Nhìn nó đi, nó là con trai kẻ thù không đội trời chung với ta. Ta vốn đã giết nó nhưng lại thấy nó lớn lên có dung mạo khá đẹp nên giữ lại chơi đùa. Con thật sự không muốn à?"
Y vẫn lắc đầu, mặt mày không cảm xúc đáp:"Không ạ!"
"Vậy được rồi, ta sẽ cho thị vệ đến 'chơi đùa' với nó!"
Hắn búng tay, thanh kiếm, còng tay và dây xích được tháo ra khỏi tay và bắp chân cậu, thế nhưng lại có một sợi xích khác quấn lấy hai tay, ép cậu đứng thẳng lên. Vì đã quỳ quá lên nên hai đầu gối đã trầy xước và sưng đau tê dại khiến cậu không thể nào đứng thẳng được.
Chát!
Một tiếng roi xé gió lao vụt tới đánh lên hai bắp đùi cậu!
Viêm đế cầm trong tay cây roi được làm bằng xương cột sống của người mà hắn giết - chính là mẫu thân của cậu... Giọng hắn hung hãn quát:"Tiện nhân! Đứng thẳng lên!!!"
Bị đánh, hai bắp đùi đã in hằn vết roi dài đỏ ửng, hai chân cậu run lên, xém chút nữa thì ngã xuống. Hắn tiếp tục đánh thêm một roi vào ngực cậu, cậu càng không cách nào đứng thẳng được.
"Tiện nhân! Cả ngày hôm nay ngươi đừng hòng có được một giây phút nghỉ ngơi!"
Nói xong, Viêm đế hạ lệnh gọi hơn mười thị vệ tới tĩnh thất, tất cả đều có chung một nhiệm vụ đó là luân phiên nhau cưỡng hiếp cậu...
Cậu chìm vào hôn mê chưa được bao lâu thì bị bọn chúng bức tỉnh. Cậu bị chà đạp gần như hấp hối, căn bản không thể nào nghe được những thanh âm phàm tục của bọn chúng và những câu chửi "tiện nhân" của Viêm đế nữa.
Sở Niên thể lực đã cạn kiệt, cơ thể mềm nhũn đứng không nhúc nhích, đôi mắt cậu mở to thất thần không tiêu cự. Cả người đầy những vết roi, máu chảy ra ko ngừng, thảm trải sàn dưới chân cũng đã bị nhuộm thành một màu đỏ tươi.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Sở Niên đã vô số lần đau đớn ngất đi và cũng vô số lần đau đớn bị bức tỉnh. Tính khí nóng bừng bừng như bàn ủi của chúng cứ thi lượt nhau đâm vào khe mông trắng ngần của cậu, đã bao nhiêu kẻ thoả mãn phát tiết, bắn dịch thể vào bên trong cậu. Cậu giống như một cái xác không hồn, mềm nhũn đứng ở đó không nhúc nhích. Đôi mắt cậu mở to thất thần không tiêu cự mờ mịt không biết nhìn nhìn đi đâu, cả người thì đầy vết roi, máu chảy ra không ngừng, thảm trải sàn dưới thân cũng đã bị nhuộm thành một màu đỏ tươi...
Đến khi tất cả bọn chúng đã phát tiết xong, miệng huyệt bên dưới của cậu đã rách ra, máu và dịch thể trộn lẫn vào nhau từ bên trong chảy ra dọc theo bắp đùi cậu.
Suốt cả quá trình đó, Viêm đế ngồi ở bàn vừa thưởng thức ly trà ngon, vừa mỉm cười thích thú khi nhìn cậu bị dày vò đến chết đi sống lại. Còn Phong Hàn Viễn, y cũng lẳng lặng nhìn, sắc mặt vẫn lạnh lùng không biểu cảm.
Xong xuôi, đám vệ sĩ đã lui xuống, Viêm đế hất tay, dây xích quấn chặt hai tay cậu biến mất. Ngay lập tức, thân thể cậu ngã phịch xuống sàn.
Viêm đế bước tới gần, cậu thấy trên tay hắn cầm mấy cây đinh sắt lớn và một cây búa. Sở Niên sợ hãi khóc không thành tiếng, dù khăn bịt miệng đã được tháo ra nhưng cậu vẫn không dám nói một lời.
Viêm đế đá chân vào bụng lật cậu nằm ngửa sau đó ngồi thấp xuống, đặt đầu nhọn của cây đinh vào hõm vai cậu.
ẦM!
Cây búa trong tay hắn giơ lên cao rồi đóng mạnh vào đầu cây đinh!
"AAAAA..."
Cậu liều mạng gào thét, giãy giụa nhưng chẳng có tác dụng gì, ngược lại càng khiến hắn mạnh tay hơn thôi...
Đến khi đầu nhọn cây đinh đã đâm vào sâu trong da thịt cậu chỉ để thừa một khoảng cách với đầu cây đinh thì hắn dừng lại. Nhưng hắn vẫn làm tương tự với hõm vai bên kia của cậu.
"Người đâu!"
"Có thuộc hạ!"
Hắn tàn ác ra lệnh:"Lấy dây xích nối vào vị trí đóng đinh sau đó buộc vào xe ngựa, kéo lê nó vòng quanh cung điện ba canh giờ cho ta!!!"
"Thuộc hạ tuân lệnh!"
Sở Niên sau đó bị kéo đi suốt một quãng đường dài. Trên mặt đất trong cung điện, đâu đâu cũng thấy vết máu dài chảy loang lổ... Hết ba canh giờ, cậu lại bị đóng đinh vào cọc gỗ, đứng phơi nắng phơi sương ở ngoài trời đông lạnh buốt da...
...