Tên truyện: Sở Niên
Tác giả: Huyết Hải Diên
Cảnh báo:"ĐỨA KHỐN NẠN NÀO DÁM CHUYỂN VER, ĐẠO Ý TƯỞNG THÌ CỨ XÁC ĐỊNH LÀ LÀM CHÓ NHÀ TAO!!!"
Đăng tại: Wattpad.com, sàn truyện
Buổi sáng, ngay giữa bãi tập bắn cung của Viêm đế, Sở Niên bị trói đứng vào cột chịu đủ hết những khổ hình suốt bốn ngày qua. Thời tiết đã chuyển sang mùa đông, những quan thần, tỳ nữ, thị vệ,... trong Hoàng cung ai cũng đều mặc ba đến bốn lớp y phục vậy mà... Sở Niên vẫn luôn không một mảnh vải che thân.
Bốn ngày trước, Viêm đế đã đem cậu tới đây trói vào cột rồi dùng làm bia ngắm bắn cung. Trên làn da đã tái nhợt vì lạnh của cậu đã dày đặc nhiều vết thương, những vết thương vừa khép miệng đan xen giữa những vết nứt rách toạc ra, máu chằng chịt khắp nơi!
Hôm đó, trước khi rời đi Viêm đế hạ lệnh bất kì ai cũng có thể chơi đùa thân thể cậu. Thế nên, những tên quan thần thậm chí đến cả những kẻ thị vệ khi đi qua đây thì đều nổi hứng, phát tiết dục vọng trong cơ thể cậu...
Bốn ngày qua, cậu không thể nhớ rõ có biết bao nhiêu kẻ đã lôi phân thân cương cứng ra tuỳ ý chơi đùa, tuỳ ý cưỡng bức cậu... Việc duy nhất cậu có thể làm là... quỳ trên mặt đất, nâng mông lên, chờ đợi sự xâm nhập, có thể là dục vọng của nam nhân hay là bất kể là vật gì cứng rắn mà chúng đã nhét vào... hoặc không thì chúng sẽ nhét trực tiếp vào miệng cậu rồi phát tiết... Miệng cậu buộc phải phát ra những tiếng kêu rên dâm đãng cho chúng nghe. Mặc dù, Viêm đế chưa cắt lưỡi cậu, cậu vẫn có thể nói chuyện nhưng từ trước đến nay cậu không nói một lời hay một câu cầu xin nào cả. Bởi vì cậu biết có nói cũng vô dụng, bản thân cậu trong mắt Viêm đế chỉ là thứ súc vật để phát tiết nên cậu không cần hắn và những người khác thương hại...
Suốt bốn ngày, đầu óc và thân thể cậu chìm vào cơn ác mộng đau đớn! Những lúc tỉnh, cậu lại bị kẻ khác hành hạ, ở trong thân thể cậu đạt đến cao trào. Đến ngày thứ năm, cậu vẫn bị trói đứng ở đó. Hai tên thị vệ đi tới cởi trói cho cậu rồi lôi phân thân trong quần ra đâm vào hậu huyệt đã sưng tấy của cậu. Cậu nằm rạp trên mặt đất, vì hai tay bị trói sau lưng nên chỉ có thể dùng bả vai và đầu gối chống đỡ sức nặng cơ thể. Phân thân của tên thị vệ không ngừng tàn phá bên trong hậu huyệt khiến cậu kịch liệt đau đớn muốn hét lên. Nhưng vừa mở miệng đã bị một thân phân của gã thị vệ khác thô bạo đâm vào! Cậu buộc phải dùng lưỡi liếm khối thịt dơ bẩn đó để gã được thoả mãn thì mới được buông tha. Nhưng khi cả hai tên thị vệ lên tới cao trào phát tiết trong cơ thể cậu rồi thì chúng lại đổi vị trí cho nhau để làm lượt hai...
(Truyện của Huyết Hải Diên! CẤM SAO CHÉP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC!)
Mãi đến khi phát tiết xong, hai tên thị vệ rời đi. Cậu nằm bất động trên mặt đất, thầm cảm ơn vì chúng trước khi đi đã không trói đứng cậu vào cột. Suốt buổi tối qua, cậu phải đứng nên đã mệt lả người, tới bây giờ mới được nằm xuống. Dù vậy, hai tay cậu vẫn bị dây xích trói chặt sau lưng, mười đầu ngón tay đã bị bẻ gãy, hai cổ tay đã tím bầm, tê liệt không còn cảm giác. Miệng huyệt phía dưới của cậu mở rộng liên tục co rút khiến chất lỏng màu trắng đục nhớp nháp của nam nhân hoà cùng với máu đỏ tươi của cậu đang không ngừng chảy ra ngoài trông rất thê thảm.
Ở vùng riêng tư nhạy cảm phía trước, đám lông mu của cậu đã bị cạo đến nhẵn nhụi lộ ra phân thân màu hồng nhạt đang rũ đầu xuống, ở xung quanh có rất nhiều dấu vết cắn rất thảm thương... Ở đỉnh ngọc hành lại bị mấy cây kim đâm xuyên qua đến mức chảy máu và trong linh khẩu còn bị một thanh kim loại vừa nhọn vừa cứng đâm sâu vào đến tận gốc khiến cậu vô cùng đau buốt!!! Thân thể cậu bất động chỉ có hai dòng nước mắt vẫn tự động, không ngừng chảy dài trên khuôn mặt gầy gò của cậu. Đôi mắt cậu vốn màu nâu đen sáng ngời thì bây giờ lại u tối không còn tiêu cự...
Suốt bốn ngày, ngày nào cũng có một, hai người tới dọn dẹp bãi tập bắn cung nhưng không ai có đem đồ ăn cho cậu dù chỉ là một miếng cơm thiu hay một giọt nước lã nào cả... Cậu sắp sửa chết vì đói, chết vì rét, chết vì mất máu rồi...
Nằm đó đến giữa trưa, cuối cùng cậu cũng nghe được tiếng bước chân của một đám người đi tới. Chúng thô bạo nắm lấy cánh tay cậu rồi lôi đi xềnh xệch như một con chó...
Chúng ném cậu vào một cái thùng tắm đầy nước nóng khiến cậu liều mạng giãy giụa nhưng lại bị những cánh tay nặng như gọng kìm của chúng dìm đầu xuống nước! Đến khi cậu sắp ngạt thở thì chúng nắm tóc lôi lên. Chúng bắt đầu tẩy rửa thân thể của cậu. Bọn chúng không cần biết vết thương của cậu sẽ lại rách ra nên khi làm vẫn rất mạnh tay. Khi thân thể bên ngoài của cậu được tẩy rửa sạch sẽ, chúng lấy ra dụng cụ súc ruột để tẩy rửa bên trong. Ngực cậu bị ép đè lên miệng thùng tắm, hai chân cậu bị ép mở rộng để lộ miệng huyệt đã bị chơi đùa đến mức rách nát, chảy máu. Bọn chúng không chút lưu tình cắm một cái ống vào để chất tẩy ruột chảy vào trong bụng cậu. Đến khi cái bụng thon nhỏ của cậu to bằng bà bầu mấy tháng thì chúng rút cái ống ra, toàn bộ dịch thể bẩn thỉu của nam nhân bị dòng nước cuốn ra ngoài. Tiếp tục làm như vậy mấy lần đến khi nước chảy ra là nước trong vắt thì chúng mới dừng lại.
Suốt cả quá trình hành hạ đó, cơ thể cậu không ngừng run rẩy và toát mồ hôi lạnh. Cậu nằm trên sàn thở dốc chưa được bao lâu thì lại bị lôi đi.
Khi cậu bị ném vào trong Tĩnh thất thì mới biết... người tiếp theo cậu phải phục vụ là Viêm đế...
Cậu cảm thấy đau đớn và sợ hãi vì cậu đã làm vật phát tiết của nam nhân suốt bốn ngày rồi, cứ tiếp tục như vậy cậu sợ sẽ không chịu được...
Cậu nằm sấp, cố gắng dùng hai cùi tay lôi người về phía trước mặc kệ vết thương sẽ cọ sát với long sàn đến mức rỉ máu. Nhưng chưa bò được bao lâu thì phía sau cậu xuất hiện một luồng khí tử thần!
"Tiện nhân!"
Viêm đế bước ra từ phía sau bức bình phong. Trên người hắn chỉ khoác một lớp y phục màu trắng mỏng. Sở Niên biết hắn cũng vừa mới tắm xong. Hắn... dù đã tắm rửa sạch sẽ nhưng cậu vẫn ngửi được mùi máu tanh nồng của những kẻ mà hắn giết trên chiến trường ác liệt!
(ĐỀ NGHỊ BẠN ĐỌC KHÔNG ĐĂNG LẠI TRUYỆN TRÊN BẤT KÌ TRANG WEB NÀO KHÁC!)
Sát khí của hắn làm cậu hoảng sợ tới mức không cử động được nữa.
Hắn thong thả ngồi xuống ghế rồi vẫy nhẹ tay, cơ thể cậu lập tức bị một lực kéo vô hình kéo về phía hắn!
"Aaaaaa..."
Vết thương trên da thịt bị cọ xát rất mạnh khiến cậu vô cùng đau đớn! Cậu đang nằm sấp dưới chân, hắn đá một cái lật người cậu lên. Sau đó, cậu vì đau mà đưa hai bàn tay đã tàn phế của mình xuống gần hạ thân. Hắn tò mò về hành động của cậu nên túm chặt lấy hai cổ tay cậu, giọng lạnh lùng hỏi:"Tiện nhân! Người định làm gì?"
Ở hạ thân, mấy cây kim vẫn đâm xuyên qua đỉnh ngọc hành và thanh kim loại vẫn cắm sâu trong linh khẩu, lúc nãy bị kéo mạnh như vậy mấy cây kim đâm vào sâu hơn làm cậu đau nên không ý thức được việc hai tay mình đã tàn phế mà vẫn đưa xuống muốn lấy những thứ đó ra.
Viêm đế nhìn xuống hạ thân của cậu và hiểu ra nhưng hắn cố ý cười đùa cợt rằng:"Có phải suốt mấy ngày qua đám nam nhân trong cung thoả mãn được tiên nhân dâm đãng như ngươi nên bây giờ còn muốn tự giải quyết?"
Sở Niên chỉ biết cắn môi nhịn đau không nói lời nào.
Hắn nhếch miệng cười khẩy rồi cúi xuống rút hết mấy cây kim ra khỏi đỉnh ngọc hành cho cậu. Còn thanh kim loại kia, hắn cũng lấy ra nhưng hắn vốn dĩ không tử tế như vậy... Hắn rút ra được phân nửa rồi lại dùng lực ấn thanh kim loại trở về vị trí cũ, thậm chí là còn vào sâu hơn...
"AAAAA..."
Hai mắt cậu mở to, cả thân người rướn mạnh lên vì đau rồi miệng gào lên một âm thanh vô cùng thảm thiết!
Cậu càng đau đớn, giãy giụa hắn càng bật cười tiếp tục rút thanh kim loại ra rồi ấn xuống thêm mấy lần nữa... cứ mỗi lần hắn rút ra, trên thanh kim loại đó lại dính rất nhiều máu...
Qua một lúc lâu, đến khi hắn cảm thấy chán rồi thì mới rút hẳn thanh kim loại ra rồi mới dừng hẳn, cũng là lúc linh khẩu đã đau tới mức sưng lên khiến phân thân của cậu đau buốt đến tê dại!
Sở Niên cạn kiệt sức lực nằm dưới sàn, cậu rất muốn ngất đi nhưng không thể vì sự áp bức của hắn.
Cạnh!
Viêm đế ném một đoản đao xuống trước mặt cậu rồi nói một câu làm cậu cảm thấy rùng mình:"Tiện nhân! Cái khúc thịt giữa hai chân ngươi, ta không cần sử dụng đến nên ta sẽ cắt nó đi!!!"
Sở Niên nghe xong thì sắc mặt trắng bệch, tay chân luống cuống bò dậy nhưng đã bị Viêm đế tung một cước đá vào bụng!
Cậu đau đớn hộc ra một lượng máu tươi sau đó đầu óc chìm vào hôn mê bất tỉnh.
Viêm đế đứng từ trên nhìn xuống thân thể nhỏ, gầy yếu trước mặt. Mái tóc đen của cậu che phủ gần hết tấm lưng trần trụi ngang dọc những vết thương đáng sợ ghê người, khoé miệng cậu chảy xuống cổ từng dòng chất lỏng màu đỏ của máu tươi.
Chợt Viêm đế nghĩ ra một ý định khác.
Qua một canh giờ, Sở Niên đã tỉnh lại. Cậu thấy Viêm đế đang dùng ma lực để phục hồi mười đầu ngón tay đã gãy của cậu rồi sau đó hắn nói:"Tiện nhân như ngươi thân phận còn thấp hèn hơn cả thái giám trong cung. Từ lúc bắt ngươi về, ta vốn dĩ đã cắt bỏ thứ đó của ngươi, nhưng nghĩ lại thì... chờ ngươi lớn thêm chút nữa thì cắt vẫn chưa muộn vì lúc đó ta sẽ được thấy khuôn mặt tràn đầy thống khổ của ngươi!"
Hắn vừa nói vừa cười lạnh khiến cậu cảm thấy tê buốt cả xương sống. Trước câu nói lãnh khốc đe doạ của hắn, cuối cùng cậu run rẩy nhịn không được mà rơi nước mắt.
"Hức... hức..."
Cậu biết rơi nước mắt là hèn yếu, đặc biệt là trước mặt hắn, hắn sẽ càng khinh thường cậu hơn. Nhưng mà... dù cậu không muốn khóc thì những dòng nước mắt mang theo bao tủi nhục, đau khổ của cậu cứ trào ra.
"Tiện nhân! Lúc nãy ta đã nghĩ lại nhưng nếu ngươi còn khóc ta lập tức cắt thứ đó của ngươi!"
Cậu nhanh đưa hai tay mình lên lau nước mắt rồi mím chặt môi không phát ra âm thanh. Khi cậu nhìn xuống sàn thì đoản đao lúc nãy đã không thấy nữa nên có lẽ hắn nói thật. Nhưng... Viêm đế không phải người bình thường, hắn mà muốn ra tay thì cũng chẳng cần đến đoản đao nên trong lòng cậu vẫn còn lo sợ.
Hắn thắp một ngọn nến rồi nói:"Tiện nhân! Cho ngươi cơ hội cuối cùng. Ngươi tự dùng tay an ủi thứ đó đến khi bắn ra. Nếu làm được thì hình phạt hôm nay kết thúc, còn nếu không thì ta sẽ gọi bầy chó săn tới thao ngươi đến tận sáng!"
...