“Chúng tôi sẽ đưa cậu về nhà, thợ săn Jinwoo”.
Chủ tịch hiệp hội Go Gun-hee đã vội vàng nói với Jinwoo, ngay trước khi anh chuẩn bị đứng dậy.
“Huh?”
Jinwoo nghiêng đầu.
“Hãy đợi một lát, nhân viên của chúng tôi sẽ mang xe đến. Tại sao cậu không lên xe của chúng tôi để trở về nhà?”
“…Hm…”
Jinwoo biết rõ rằng Go Gun-hee đang muốn cảm ơn anh. Tuy nhiên, anh không muốn nhận bất kỳ ưu đãi nào.
“Không cần đâu thưa ngài, tôi sẽ ổn thôi.”
Jinwoo từ chối lời đề nghị một cách lịch sự. Tuy nhiên, với giọng kiên nhẫn, Go Gun-hee chân thành khuyên Jinwoo xem xét lại.
“Có thể… đi xe sẽ ít phức tạp hơn”
“Ý ngài là …”
Trước khi Jinwoo kịp nói xong, Go Gun-hee đã đứng dậy và đến gần cửa sổ.
“Cậu có thể lại đây và xem cảnh tượng này”
Jinwoo nghe theo lời của Go Gun-hee và đi về phía cửa sổ. Đôi mắt anh mở to khi anh nhận thấy những gì đang xảy ra bên ngoài.
Chỉ sau một lúc, hàng vạn người đã tập trung trước lối vào tòa nhà chính của Hiệp hội thợ săn.
“Nghe tin thợ săn Sung Jinwoo đến đây, họ đã đổ về để tận mắt nhìn thấy cậu”.
‘Làm sao mà họ phát hiện ra mình đến đây nhỉ?‘ – Nghĩ đến đó, Jinwoo chợt nhận ra câu trả lời.
‘Phải rồi, mình đã cưỡi trên Kaisel’ Ngày nay, gần như ai cũng có một chiếc camera trong người.
Khi Jinwoo cưỡi Kaisel hạ cánh xuống trụ sở Hiệp hội, thông tin đã lan truyền như cháy rừng trên mạng. Người thì nghe tin trên mạng xã hội, kẻ thì đọc báo.
Câu chuyện rất ngắn gọn, thậm chí chỉ một dòng là đủ.
“Ai là chủ sở hữu của sinh vật ma thuật bí ẩn xuất hiện trong Hiệp hội thợ săn? Chính là Sung Jinwoo!”
Có những người đã xem tin tức và muốn kiểm tra tính xác thực của nó. Có cả những người muốn gặp Jinwoo. Họ đều tập trung lại trước cổng Hiệp hội thợ săn.
Jinwoo, nhận ra những người trong đám đông có với nhiều cảm xúc lẫn lộn. Go Gun-hee, người đứng cạnh Jinwoo, nhìn xuống đám đông và nói với giọng điệu nhẹ nhàng.
“Cậu chắc hẳn đã nhận ra … các công dân đang khao khát chiến thắng.”
—-
(Note: đang dịch đến đoạn dưới thì bài này mở lên https://www.youtube.com/watch?v=OUpGltfOU10&index=3&list=RDBknOTzSCQhI) 4 năm trước, một thảm họa đã xảy ra.
Từ sau vụ hầm ngục bùng nổ trên đảo Jeju, Hàn Quốc đã trở thành quốc gia duy nhất trên thế giới đánh mất lãnh thổ vào tay các sinh vật ma thuật. Dù nhiều quốc gia đã công khai bày tỏ sự đồng cảm, thì trong thâm tâm, họ đều bật cười trước sự bất tài của các thợ săn Hàn Quốc. Khi cả cuộc đột kích tái chiếm đảo đều thất bại, sự chỉ trích lên đến đỉnh điểm.
Cứ như thế, hai năm nhục nhã trôi qua.
Sau đó, công chúng được thông báo rằng cuộc đột kích thứ tư sẽ là một chiến dịch liên thủ bao gồm các thợ săn Nhật Bản và Hàn Quốc. Có một số tiếng nói hoài nghi trên khắp thế giới đã đề nghị rằng ngay cả vớisự giúp đỡ của Nhật Bản, họ cũng không thể tiêu diệt hết các sinh vật ma thuật.
Nhưng …
Hai mươi thợ săn hạng S hùng mạnh của Nhật Bản đã chết hoặc chạy trốn khỏi cuộc đột kích, chỉ còn lại Jinwoo và quân đoàn bóng tối của anh ta dọn sạch chiến trường.
Theo một cách nào đó, sự phấn khích của công chúng rất dễ hiểu. Giống như những người sắp chết khát bỗng nhìn thấy ốc đảo, mọi người đã rũ bỏ được cảm giác bất lực của họ khi chứng kiến màn trình diễn hấp dẫn của Jinwoo. Họ không thể kìm nén được niềm tự hào còn sót lại và chạy ra đường sau khi nghe tin Jinwoo thành công.
“Tất nhiên, cậu có thể cưỡi ma thú bay đi, như cách cậu đến đây.”
Go Gun-hee cười lớn.
“Nhưng liệu cậu có thể đi và gặp họ chỉ một lần được không? Coi như một sự ưu ái cho Hiệp hội”
—
Jinwoo đẩy cánh cửa kính và bước ra khỏi tòa nhà Hiệp hội. Sau đó, đồng thời, sự hỗn loạn biến mất. Kinh ngạc, toàn bộ đám đông im lặng và nhìn chằm chằm vào Jinwoo.
Trên trang phục của Jinwoo, vẫn còn dấu vết của trận chiến mà anh đã chiến đấu. Có những vết dính đầy máu và dịch của lũ ma thú, thậm chí có vài nơi còn lỗ chỗ những vết rạch từ móng vuốt của vua kiến.
Tuy nhiên, không một người nào cười Jinwoo.
Các công dân xứ Hàn, những người đang lặng lẽ quan sát, cảm thấy một cảm giác ấm áp trào dâng từ sâu thẳm trái tim họ.
Cứ như thế, một sự im lặng nặng nề bao trùm đám đông và cả Jinwoo. Cho đến khi…
“Ngài Thợ săn, mời đi lối này”
Woo Jin-chul phụ trách đội bảo vệ, hộ tống Jinwoo đi ra xe. Anh ta lặng lẽ dẫn đầu, và đám đông ngoan ngoãn tách ra và mở đường cho Jinwoo.
Tuy nhiên, sự cố bất ngờ luôn xảy ra. Ngay khi anh đang đến gần chiếc xe, một ông già đột nhiên bước ra khỏi đám đông và đứng trước mặt anh.
“Ngài Thợ săn…”
Các nhân viên Hiệp hội định chặn ông lão lại, nhưng họ nhận thấy khuôn mặt của người đàn ông đang ướt đẫm nước mắt. Tất cả đột ngột dừng lại.
Ông lão, với hai hàng nước mắt chảy dài, không thể tiến tới trước mặt Jinwoo. Ông chỉ nghẹn ngào cố gắng gọi anh ta.
“Ngài Thợ săn … nhờ có ngài … con trai tôi đã có thể yên nghỉ.”
Jinwoo nhanh chóng chạy tới đỡ lấy ông lão, người đang sắp ngã quỵ vì xúc động. Ông lão khẽ nắm tay Jinwoo, và cúi đầu.
“Cảm ơn, ngài thợ săn … thực sự … cảm ơn cậu rất nhiều”
Woo Jin-chul, người đang giúp đỡ ông lão, vội giao ông lại cho cấp dưới của mình và thì thầm vào tai Jinwoo.
“Ngài Song Jinwoo. Nhiều người vẫn đang đổ về đây. Anh cần phải rời khỏi đây ngay bây giờ.”
“Tôi hiểu rồi”
Jinwoo gật đầu.
Woo Jin-chul mở cửa sau của chiếc xe đang ở chế độ chờ.
Jinwoo liếc nhìn lần cuối vào đám đông, trước khi anh lên xe.
—-
Ai cúi đầu trước? Đó không còn là vấn đề nữa.
Một ai đó, bắt gặp ánh mắt của Jinwoo, đã quyết định cúi đầu với lòng biết ơn sâu sắc, và ngay sau đó, mọi người nhận thấy điều này và lập tức làm theo. Nhìn đi đâu, Jinwoo cũng thấy những người dân đang cúi đầu cảm ơn mình.
“Ngài Jinwoo!”
Nghe giọng nói lo lắng của Woo Jin-chul, Jinwoo cuối cùng cũng leo lên xe.
KỊCH Một cấp dưới của Woo Jin-chul làm tài xế và bản thân Woo Jin-chul ngồi vào ghế trước. Chiếc xe khởi động và từ từ rời khỏi trụ sở của Hiệp hội.
Jinwoo im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mắt của mọi người hướng về phía chiếc xe, nhìn theo cho đến khi nó đã hoàn toàn khuất khỏi tầm nhìn.
Trong khi đó, với đôi mắt cương nghị và và đầu ngẩng cao, Jinwoo khẽ đặt tay lên ngực.
ThịchThịchThịch Một cảm giác dễ chịu và thăng hoa phát ra và khiến trái tim anh đập rộn ràng.
Ban đầu, khi Jinwoo nhận được yêu cầu của chủ tịch hiệp hội, anh đã bối rối không biết phải chào hỏi mọi người thế nào cho phải phép. Tuy nhiên, giờ đây Jinwoo đã tự tin rằng mình không biểu hiện quá tệ.
“Ah” – Jinwoo giật mình.
Nghe tiếng Jinwoo, Woo Jin-chul vội vàng quay đầu lại.
“Có vấn đề gì sao, ngài Jinwoo??”
“… không có gì.”
Jinwoo ôm đầu lo lắng. Anh nhận ra rằng mẹ anh có thể bị sốc khi bất ngờ thấy anh xuất hiện trong hầm ngục, và băn khoăn suy nghĩ xem anh phải làm gì để bà khỏi hoảng loạn.
‘Mình nên giải thích thế nào đây?’ Đúng như Jinwoo dự đoán, khi anh mở điện thoại ra, thứ đập vào mặt anh là mười ba cuộc gọi nhỡ của Jin-ah.
—-
Internet dậy sóng bởi những thước phim của Jinwoo. Điều đó là không thể tránh khỏi: Chiến dịch thu hồi đảo Jeju là lần đầu tiên mọi người thấy Jinwoo chiến đấu, kể từ khi anh chính thức trở thành Thợ săn hạng S. Đối với Jinwoo, đây có thể nói là lần ra mắt của anh ấy.
Trong một cuộc đột kích khó khăn như vậy, anh đã một mình hạ sát Vua Kiến và quét sạch hàng ngàn con kiến đột biến đang bao vây các thợ săn. Giống như những người hâm mộ thể thao xuống đường ăn mừng chiến thắng, những người xem cuộc đột kích cũng tập trung trên mạng để thảo luận về những gì đã xảy ra.
[
Wow … cạn cmn lời…] [Theo như tôi biết, tạo ra nhiều triệu hồi như vậy là bất khả thi, phải không?] [Màn trình diễn siêu đẳng của thợ săn Sung Jinwoo đã chữa lành căn bệnh ung thư 10 năm của tôi.] [Er… Nếu anh vẫn sống sau 10 năm, thì đó đâu phải bệnh ung thư?] [Có lẽ anh ta đã có tài khoản từ 10 năm trước.] [Vài người không biết làm thế nào để biểu lộ tâm trạng thì phải] [Wow, ngầu vãi.] [Tôi là một người cha mất con trai từ 4 năm trước, tôi không nghĩ rằng thợ săn Sung Jinwoo sẽ đọc được điều này nhưng …] Vì đây là một sự kiện thu hút sự quan tâm của người dân cả nước, nên nhiều diễn đàn tràn ngập cuộc trò chuyện về cuộc đột kích vừa qua, và ở đâu cũng vậy, cái tên Sung Jinwoo luôn trở thành tâm điểm bàn luận.
Đặc biệt, cư dân mạng, những người khá quan tâm về chức nghiệp của Jinwoo, đã có những cuộc tranh luận sôi nổi về khả năng của anh.
[Trong trường hợ này, không phải nước ta đã có một thợ săn cấp quốc gia sao?] [Hừm hừm, tân binh nào cũng gây phấn khích quá đà nhỉ. Đừng ngốc ngếch như thế] [Tại sao không? Anh ta tự mình dọn sạch một hầm ngục cấp S! Có một sự khác biệt lớn giữa khả năng của những thợ săn hạng S, phải không?] [Sung Jinwoo vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm imo. Nếu anh ta thực sự tài năng, chúng sẽ được thể hiện qua thời gian và mọi người sẽ bắt đầu thừa nhận anh ấy.] [Dù sao đi nữa, cái tên đó đỉnh vãi] [Tôi nghe nói rằng sức mạnh của thợ săn hạng E chỉ nhỉnh hơn một chút so với người bình thường. Thế mà có người có thể trở nên mạnh mẽ đến mức ấy sao?] [Đồ ngốc, anh ta đã tái thức tỉnh. Cậu nghĩ một thợ săn hạng E mạnh đến thế cơ à?] [Đáng ngạc nhiên, nhiều người vẫn không tin rằng Sung Jinwoo đã tái thức tỉnh. Anh ấy đã nộp hồ sơ để bảo vệ thông tin ngay lập tức] Tất nhiên, trong số họ, cũng có vài người trách cứ Jinwoo. [Nhưng, nếu Sung Jinwoo không tách khỏi cuộc đột kích ngay từ đầu, Min Byung-gu sẽ không chết?] [Tôi đã đoán rằng bạn vẫn chưa thấy thông báo của Hiệp hội.] [Bài viết gì? Đồng chí có link không?] Thông báo như sau.
Hiệp hội đã quyết định giữ Jinwoo ở chế độ chờ, vì anh ta không có kinh nghiệm thực tế về ngục tối cao cấp. Sau đó, Hiệp hội đã theo dõi sát sao tình hình, để nếu tình huống xấu nhất xảy ra, Jinwoo có thể xoay chuyển tình thế.
Dù câu chuyện được chắp nối vội vã, nhưng nó đủ để khiến mọi người tin tưởng.
“Đây là điều tốt nhất mình có thể làm cho thợ săn Sung Jinwoo.”
Theo cách đó, Go Gun-hee, với hành động nhanh trí và táo bạo của mình, đã tìm cách che giấu các hoạt động riêng tư của Jinwoo, đồng thời chuyển hướng những lời chỉ trích nhắm vào Jinwoo.
Dù Hiệp hội có thể bị chỉ trích vì không ước lượng được khả năng của anh, nhưng như thế còn hơn là để công chúng chỉ trích Jinwoo.
Không, ngược lại, lòng kính trọng của công chúng dành cho Jinwoo đã tăng lên: khi tình hình trở nên tồi tệ, khi đội Nhật Bản rút lui và đội Hàn Quốc sắp bị xóa sổ, Jinwoo đã nhảy vào tổ kiến mà không hề than vãn.
[Đù… nếu đó là tôi, tôi sẽ sợ vãi c*t ấy chứ. Dù có người đẩy từ phía sau, tôi cũng không chui vào đó đâu][Giống tôi] [Tôi không thể tin nổi anh ta lại dám làm thế? Làm sao anh ta chịu được áp lực kinh khủng như vậy?( ͡o ͜ʖ ͡o)] [
Không phải Sung Jinwoo là điển hình cho một thợ săn lý tưởng sao?] [Mấy thằng hèn hạ đã chửi bới Jinwoo đâu rồi? Ai bảo anh ấy là Thợ săn hạng S duy nhất không tham gia vào cuộc đột kích? Ra mà nuốt lại những lời của chúng mày đi!] [Hô hô, mấy đứa thậm chí không phải là thợ săn mà dám cất lời chửi bới những người hạng S. Giỏi vãiiiiiiiiiiii! KEKKEK] Thật không may cho Jinwoo, dù anh đã nộp đơn xin bảo vệ thông tin, nhưng rốt cuộc đành bất lực nhìn mình trở thành tâm điểm bàn tán trên mạng internet. Sau cuộc đột kích, mặc dù Jinwoo muốn yên tĩnh, anh ta đã nhanh chóng trở thành Thợ săn nổi tiếng nhất Hàn Quốc và chìm trong những lời khen ngợi.
—
Hai ngày sau, quân đội và thợ săn đã đổ bộ lên đảo Jeju để đưa xác Min Byung-gu về.
Hội Hiệp sĩ, một trong năm bang hội hàng đầu, đại diện cho khu vực Youngnam, đã không tham gia vào cuộc đột kích vì không có thợ săn hạng S nào. Cảm thấy vị thế đang suy giảm, họ đã tình nguyện tham gia công việc này và đang làm việc chăm chỉ để tiến về phía trước với tốc độ nhanh chóng. Các thợ săn cao cấp của hội đã quyết định dẫn đầu sau khi nhận thấy sự do dự của những người lính. Những người lính ngượng ngùng biểu lộ lòng biết ơn của họ.
“Ah, Cảm ơn rất nhiều”
“Tôi đã nói với anh rồi, tôi thậm chí không cảm thấy một dấu vết mana nào. Anh bị nói dối nhiều quá hay sao mà đa nghi vậy?”
Chỉ khi các thợ săn ra hiệu cho những người lính, cuối cùng các binh sĩ quân đội mới trấn tĩnh lại và đi theo nhóm thợ săn.
Các thợ săn đã nản lòng, nhưng họ không thể làm gì. Người bình thường không thể phát hiện mana, họ cũng không đủ khả năng chống lại ma thú. Thế nên, chuyện những người lính sợ hãi và e dè là điều bình thường.
Chậc chậc-
Hội trưởng hội Hiệp sĩ, người đang tặc lưỡi, nhìn quanh căn phòng.
‘Ôi trời …’ Khi họ đến gần tổ kiến, số lượng xác kiến ngày càng tăng lên và chẳng mấy chốc, chất thành những ngọn núi..
Hội phó lắc đầu
“Đại ca … anh cũng nghĩ giống em phải không? Thợ săn Sung Jinwoo đã tự mình làm tất cả những điều này sao?”
“…”
Trong chiến dịch đột kích lần thứ ba, hội Hiệp sĩ cũng có mặt trên đảo Jeju. Vì lý do đó, họ hiểu rõ sức mạnh và mức độ nguy hiểm của những con kiến này.
“Anh ta hoàn toàn xé xác bọn chúng”
“Wow … Sung Jinwoo, cái tên đó … thực sự, tên này không bình thường chút nào”
Phó hội, người bị choáng ngợp khi quan sát xung quanh, nói bằng giọng điệu kinh hoàng
“Làm thế nào anh ta có thể giết hết những con kiến đáng sợ này? Thậm chí không có con nào sống sot!”
“Phải đó?”
Các thành viên ưu tú của hội hiệp sĩ, những người quen thuộc với các sinh vật ma thuật, tất cả đều lè lưỡi nhăn nhó trước cảnh tượng khó tin trước mặt.
Sau khi đi bộ một lúc trong sự ngưỡng mộ, họ sớm đến lối vào tổ.
“Đại ca, em thấy rồi”
“Tôi cũng thấy vậy.”
Các thợ săn dừng lại trước lối vào trong một khoảnh khắc ngắn, để các binh sĩ bắt kịp.
Phó hội, đang rảnh tay chân, quyết định châm một điếu thuốc.
Nhưng sau đó
Tuk-
Lông mày của chủ hội nhíu lại khi nhìn thấy điếu thuốc rơi xuống từ miệng phó hội
“Ê, chuyện gì vậy?”
“Đ-Đại ca”
Phó hội chỉ về phía trước, vỗ vai hội trưởng. Chỉ sau đó, hội trưởng mới nhận ra có gì đó không ổn và quyết định quay đầu lại.
“Huk!”
Hội trưởng Hội Hiệp sĩ sợ hãi, trợn mắt hỏi.
“Các … các người là … thứ gì vậy?”
Trans: Trần LâmEdit: Linye