Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình

Chương 127: Thế lực mới

Park Jong-soo, Hội trưởng hội Hiệp sĩ, không thể tin vào những gì anh ta đang nhìn thấy. Một người đàn ông ngoại quốc đang thong thả bước ra khỏi cửa hang kiến.

Đó là điều không thể xảy ra.

‘Tin tức về việc lũ kiến bị xóa sổ vẫn đang được giữ bí mật…’

Park Jong-soo đang đứng trên một gia tài theo đúng nghĩa đen – những viên ma thạch chất cao như núi rải rác khắp nơi quanh chỗ anh đang đứng.

Để ngăn chặn những kẻ “thừa nước đục thả câu” lên đảo ăn trộm ma thạch, Hiệp hội đã quyết định che giấu sự thật rằng bọn kiến đã tiêu diệt hoàn toàn. Do đó, chỉ một số ít người biết rằng không còn ma thú nào trên đảo nữa. Theo kế hoạch, khi nào vận chuyển xong toàn bộ ma thạch, Hiệp hội mới công bố sự thật này.

‘Những người biết thông tin này, đều là những binh lính được chỉ định đi cùng mình, một số nhân viên làm việc trong hiệp hội và …’

Thợ săn Sung Jinwoo. Tất nhiên là thế rồi. Tuy nhiên, Park Jong-soo sẵn sàng đặt cược toàn bộ tài sản của mình rằng người đàn ông đứng ở cửa hang kiến không phải là Sung Jinwoo.

Làm sao anh có thể quên khuôn mặt của Jinwoo? Những ngày qua, anh ấy là người Hàn Quốc được nhắc đến nhiều nhất khi nói về thợ săn và là ưu tiên số 1 trong danh sách tuyển dụng của hội Hiệp sĩ.

Vì vậy, Park Jong-soo hỏi lại:

“Ngươi đang làm gì ở đây? Tại sao ngươi lại đi từ trong đó ra?”

Người đàn ông lạ mặt chỉ mỉm cười. Park Jong-soo băn khoăn: người ngoại quốc kia không hiểu anh ta nói gì, hay anh ta cố tình tránh câu hỏi. Hội phó hội Hiệp sĩ, Jung Yoon-tae, đứng cạnh Park Jong-soo với vẻ mặt bối rối.

“Đại ca, thứ đó… có phải là người không?”

“Tôi … tôi không dám chắc”

Anh ta không thể cảm thấy bất kỳ tia mana nào, vì vậy nó chắc chắn không phải là một sinh vật ma thuật hay một thợ săn nhưng … anh ta tỏa ra một luồng hào quang kì lạ. Jung Yoon-tae, một người nhanh trí, cũng cảm nhận được năng lượng đáng ngại và theo dõi đối phương một cách thận trọng.

Tuy nhiên…

Những người lính không thể cảm nhận được năng lượng như những thợ săn.

Clink, clink-

Những người lính, cuối cùng cũng bắt kịp hội trưởng và hội phó, ngay lập tức giơ súng trường vào người ngoại quốc bí ẩn. Thấy phản ứng của họ, Park Jong-soo vội vàng gọi các binh sĩ để tránh những cái chết không cần thiết.

“Này! Này! Đừng bắn! Đó không phải ma thú!”

“Vậy … anh ta là người sao?”

“Chắc … vậy”

Park Jong-soo gật đầu với vẻ mặt đăm chiêu.

‘Nếu đã không phải ma thú, thì chỉ có thể là người thôi phải không?’

Trí tưởng tượng của Park Jong-soo không nghĩ ra đáp án nào khác. Anh chỉ có thể đưa ra kết luận đơn giản này. Người chỉ huy gật đầu, và lên tiếng.

“Đã hiểu. Chúng tôi có thể lo liệu từ đây”

“Có cần thiết không? Không phải chúng ta chỉ ở đây để lấy xác của thợ săn Min Byung-gu sao?”

“Chúng tôi được lệnh truy tìm xác của thợ săn Min Byung-gu và cũng kiểm soát tình hình trên đảo Jeju.”

Park Jong-soo thừa nhận. Không có lý do gì để Hội Hiệp sĩ can thiệp, nếu đối thủ không phải là sinh vật ma thuật hay thợ săn. Nếu xen vào, anh ta sẽ gặp những rắc rối không cần thiết.

Người chỉ huy hét lên với người đàn ông ngoại quốc.

“Anh hiện đang ở trong khu vực hạn chế. Nếu anh không làm theo lệnh của chúng tôi, chúng tôi sẽ bắn.”

“…”

Người đàn ông chỉ tiếp tục mỉm cười, dường như không hề bối rối trước tình huống căng thẳng mà anh ta đang tạo ra.

Gulp-

‘Mình có thực sự phải bắn anh ta không?’

Những người lính nghĩ, lo lắng.

Đó là một phản ứng tự nhiên, vì đây là trường hợp đầu tiên họ phải chuẩn bị bắn một người. Trong kỷ nguyên hòa bình của thời đại này, những người lính đã quen với việc bắn các sinh vật ma thuật hơn con người. Biểu cảm của các thợ săn trở nên căng thẳng. Có điều gì đó không hay về người đàn ông lạ mỉm cười trong tình huống như vậy. Sau đó, người đàn ông đút tay vào túi quần.

‘Đó … có thực sự là một con người không?’

‘Làm sao một con người có thể thoải mái như vậy khi hàng loạt khẩu súng chĩa vào anh ta?’

Khuôn mặt Park Jong-soo đóng băng.

Clink, clink!-

Khi người đàn ông đưa tay vào trong túi quần, sự căng thẳng giữa những người lính gần như đã đạt đến giới hạn.

“Đừng bắn! Đừng bắn! Chưa được!”

Một đường gân dày phồng lên trên cổ Chỉ huy khi anh ta hét vào người của mình.

Tuy nhiên…

“Chỉ huy!”

Một người lính đứng gần chỉ huy đã hét lên khi nhìn thấy dấu hiệu lạ.

Người đàn ông ngoại quốc trước mặt họ dần bắt đầu nói.

“…?”

“Người đó” mở miệng để nói chuyện, nhưng ngôn ngữ quá xa lạ với đội Hàn Quốc. Nói chính xác hơn, đó không những không phải là tiếng Hàn, mà còn là loại ngôn ngữ không tồn tại trên Trái đất.

“Cái gì?”

“Anh đang nói cái gì vậy?”

Trong khi những người trong quân đội không nói nên lời, Park Jong-su đột nhiên thốt lên trong vô thức,

“N-Ngôn ngữ của ma thú??”

Không lâu trước đây, anh ta từng tham gia đột kích một hàm ngục cấp cao. Âm thanh mà kẻ kia đang phát ra, rất giống âm thanh mà anh ta nghe được từ những sinh vật ma thuật thông minh trong hầm ngục đó.

“Khoan, điều có nghĩa là …”

Trước khi chỉ huy có thể cất tiếng hỏi, người đàn ông lạ đã rút một tay ra khỏi túi của anh ta, thả lỏng nó ở bên hông.

Pằng~!

Sự căng thẳng đã đạt đến đỉnh điểm, và cử động đó, tuy nhẹ, nhưng là quá nhiều.

Một thành viên đội đặc nhiệm đã vô thức bóp cò khi thấy bàn tay người đàn ông lạ mặt di chuyển.

Ping!

Thế rồi,

Những tiếng thở hổn hển phát ra từ những người lính, khi họ thấy viên đạn bắn thẳng vào trán kẻ kia, rồi nảy ra một cách vô hại và rơi xuống đất.

Người đàn ông ngừng mỉm cười và vẻ mặt dần chuyển sang lạnh lùng.

“M-m-ma thú!”

“Đó không phải là con người! Khai hỏa!”

Trước khi bất cứ ai có thể hành động, đôi mắt người đàn ông đỏ ngầu. Những người lính và thợ săn đồng loạt quỳ xuống, ôm ngực đau đớn

“Ah -!”

Ai đó đã cố gắng hét lên, nhưng không có âm thanh nào phát ra. Người đàn ông búng ngón tay và tất cả đều ngã gục xuống, giống như một con rối bị đứt dây. Người đàn ông lạ quay lại. Một người đàn ông trung niên khác bất ngờ xuất hiện, đứng sau lưng anh ta.

“Cậu không cần phải làm náo loạn”

Ngôn ngữ của người trung niên không phải từ thế giới này.

“…phải”

Người đàn ông lạ đã cố gắng hành động xin lỗi, nhưng không thuyết phục. Người đàn ông trung niên nhìn vào hang kiến và hỏi.

“Cậu đã kiểm tra chưa?”

Người đàn ông lạ mặt gật đầu.

“Đó chắc chắn là sức mạnh của ngài ấy.”

“Thật là một sự kiện kỳ lạ.”

Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm vào những người thợ săn và binh lính đã ngã xuống.

“Tôi không biết tại sao ngài ấy lại giúp đỡ con người”

“Ai mà biết ý định thực sự của ngài ấy là gì. Nếu ông tò mò đến thế, sao ông không đi và hỏi ngài ấy?”

“…tôi sẽ bỏ qua”

Người đàn ông trung niên lắc đầu và tiếp tục.

“Cuộc săn lùng bắt đầu như dự kiến. Không có gì thay đổi”

“Tôi hiểu”

Người đàn ông trung niên vẫy tay nhẹ nhàng và mở một cánh cổng trên không, có kích thước hoàn hảo với tầm vóc của ông ta.

“À phải, còn một điều nữa”

Người đàn ông lạ mặt lên tiếng và người đàn ông trung niên liếc nhìn anh ta.

“Một tên có vẻ đang ở đây”

“Ở Hàn Quốc?”

“Hay là chúng ta chăm sóc hắn luôn?”

Thông tin nhanh chóng chảy từ người đàn ông lạ trực tiếp vào tâm trí người đàn ông trung niên. Tuy vậy, người đàn ông trung niên không sẵn lòng làm theo kế hoạch của anh ta.

“Rời khỏi khu vực này … khỏi tầm kiểm soát của hắn”

“Ông không muốn tham gia?”

“Cậu có thể diễn giải nó theo cách đó, hãy nghĩ về nó.”

Giọng nói của người đàn ông trung niên hầu như không nghe thấy được khi ông ta bước qua cánh cổng. Thứ đó cũng lập tức đóng lại sau lưng ông ta.

SSSsss-

“Đồ hèn”

Người đàn ông lạ mặt quay lại nhìn những người lính và thợ săn nằm dài trên mặt đất. Họ chỉ đơn giản là ngủ, và sẽ thức dậy sớm không hề hấn gì.

“Hmm.”

Người đàn ông ngân nga và đưa tay về phía con người, nhưng rồi dừng lại.

‘…’

Như để nhắc nhở bản thân về lời nói của người đàn ông trung niên, anh lặng lẽ tự mắng mình.

“Hãy cố gắng không gây ra một sự hỗn loạn”

Người đàn ông ngoại quốc tự mở một cánh cổng rồi bước vào. Giọng nói của người này vang vọng trong không trung, rồi mờ dần theo hình bóng anh ta.

—–

Trời đã khuya. Jinwoo đang ngồi trên sàn nhà ở nhà và kiểm tra “Dao găm của Quỷ Vương”. Nó đóng một vai trò quan trọng trong cuộc chiến chống lại vua kiến, tiền kiếp của người lính vừa được đặt tên là Ber.

[Vật phẩm: Dao găm của Quỷ Vương]

Độ hiếm: S

Loại: Dao găm

Tăng 200 sức tấn công

Một con dao găm từ Quỷ vương Baran. Trang bị cả hai con dao găm của Quỷ vương để đạt được hiệu ứng đồng bộ

Hiệu ứng đồng bộ: ‘Hai thành một’: thêm tổng chỉ số sức mạnh vào sức tấn công của cả 2 dao găm.

Sức mạnh tấn công của chỉ một con dao găm đã đủ bắt mắt mà không cần xem xét hiệu ứng bộ. Jinwoo không đếm nổi số lần anh kiểm tra thông số của món vũ khí này. Dao găm của Baruka là vũ khí cấp A và nó chỉ tăng sức tấn công thêm 110. Jinwoo đã xem qua cửa hàng của Hệ thống một lúc, nhưng thật khó để tìm thấy bất cứ thứ gì có hơn 200 sức mạnh tấn công, kể cả trong số những con dao găm hạng S được bán ở đó.

‘Ngoài ra còn có hiệu ứng “Hai thành một”’

Nghĩa là nếu bạn lấy ra cả hai Dao găm của Quỷ Vương để hoàn thành một bộ, thì chỉ số sức mạnh của bạn sẽ được chuyển thành trực tiếp thành sức mạnh tấn công.

Hơn nữa, sức mạnh của Jinwoo đã lên tới gần 250 và nó sẽ tiếp tục tăng lên khi anh ta lên cấp. Chỉ cần thêm sức mạnh của mình vào đòn tấn công tông lực của hai con dao, anh ta có thể dồn sát thương gấp 4 lần Dao găm của Baruka.

‘Cảm giác như cái chết ẩn hiện sau mỗi nhát dao…’

Nếu những thợ săn khác biết khả năng của vật phẩm của anh, họ sẽ cúi đầu cầu khẩn với hy vọng có được, dù chỉ một món.

‘Vậy, thanh trường kiếm thì sao?’

[Vật phẩm: Trường kiếm của Quỷ Vương]

Độ hiếm: S

Loại: Trường kiếm

ATK +350

Một thành trường kiếm chứa sức mạnh của quỷ vương Baran. Khi được người dùng sử dụng, “Bão lửa trắng” sẽ kích hoạt

Hiệu ứng “Bão lửa trắng”: Tạo ra một cơn bão lửa trắng gây sát thương liên tục trong một khu vực

Một điều hiển nhiên là thanh trường kiếm có sức tấn công cao hơn nhiều so với dao găm. Song, dao găm lại có lợi thế về số lượng – Bạn chỉ có thể giữ một thanh kiếm dài, nhưng có thể dùng được tới hai con dao găm.

Tuy nhiên, hiệu ứng của thanh kiếm mạnh quá mức cần thiết, thậm chí theo tiêu chuẩn bất thường của Jinwoo.

‘Mình chỉ cần vung tay và kiếm sẽ phóng ra một đòn tấn công diện rộng?’

Một vũ khí hoàn hảo để tiêu diệt số đông kẻ thù. Jinwoo nhớ ra rằng toàn bộ đội quân bóng tối của anh đã bị choáng váng bởi đòn tấn công ma thuật của Baran. Chỉ nghĩ lại thôi cũng khiến người ta lạnh xương sống.

Dù trong tay Jinwoo, nó không mạnh như ma thuật của Baran, nhưng vẫn là một món đồ phi thường.

‘Nếu không phải vì mình đang sử dụng bộ kĩ năng dành riêng cho dao găm, chắc chắn mình sẽ sử dụng thanh kiếm này’

Jinwoo định vung thanh kiếm xung quanh mà không suy nghĩ, nhưng đã dừng lại kịp thời

‘…’

Lúc này đã muộn. Anh ta sẽ đánh thức mọi người dậy nếu anh ta tạo ra một cơn bão ở giữa nhà.

Anh không thể làm mẹ sợ hãi thêm nữa. Jin-woo đặt thanh kiếm dài xuống.

‘Nhưng mình đã rất vui’

‘Vì mẹ không ngăn cản mình.’

Sau sự kiện ở đảo Jeju, Jinwoo trở về nhà và kể cho bà tất cả về tình hình của anh, chỉ giữ bí mật về sự tồn tại của Hệ thống.

Anh trở thành một thợ săn hạng S một cách tình cờ và anh muốn tiếp tục công việc của một Thợ săn.

Mẹ anh, người dường như đã lo lắng một chút, cuối cùng quyết định ủng hộ anh

“Cứ làm những gì con muốn. Tuy nhiên, đừng quá sức”

Đó là điều kiện duy nhất mà bà đưa ra.

‘Nhưng nếu đó là một tình huống không thể tránh khỏi thì…’

Suy nghĩ của Jinwoo bắt đầu rối bời khi anh nghĩ đến những chuyện tồi tê. Anh lắc đầu để giải tỏa những giả thuyết đó. Rồi đột nhiên, mẹ anh bất ngờ hỏi một câu:

“Ông ấy có đến thăm không?”

“Ai cơ?”

“Khi mẹ đang ngủ trong bệnh viện, mẹ nghe thấy tiếng bố con”

“Ông ấy đã nói gì?”

“Umm…”

Sau cùng, mẹ Jinwoo lại nói rằng bà chưa bao giờ nghe hay mơ thấy giọng nói của ai đó

‘Tất nhiên, mẹ vẫn chưa quên cha….’

Tuy nhiên, việc bà ủng hộ con trai trở thành thợ săn là bằng chứng cho thấy bà tin vào đứa con của mình đến mức nào. Jinwoo không có ý định làm mẹ mình thất vọng.

Sự sống còn. Đó luôn là ưu tiên hàng đầu của anh ấy. Ngay cả trong một tình huống đe dọa tính mạng, anh ta đã có thể trở nên mạnh mẽ như vậy bởi vì anh ta không bao giờ bỏ cuộc, thậm chí đến phút cuối cùng.

‘…Ổn rồi.’

Khi không phải lo lắng về tình trạng của mẹ, Jinwoo giờ đây được tự do chinh phục các Hầm ngục một lần nữa. Tạo bang hội, đột kích, đánh bại các Hầm ngục cao cấp và gia tăng cấp độ.

Trái tim Jinwoo đập thình thịch mong chờ những điều sắp đến

‘Ngoài ra, mình có một lý do khác để nâng cao cấp độ. Không chỉ là để trở nên mạnh mẽ hơn, mà còn…

Vụt

Ygritte, chiến binh được Jinwoo triệu tập, vụt xuất hiện trước mặt anh. Đó là một trong những người lính đầu tiên của Jinwoo.

‘Và’

Anh ta là người lính lớp Hiệp sĩ duy nhất mà Hệ thống đã cung cấp. Nói cách khác, trong số những người lính của Jinwoo, Ygritte có mối quan hệ gần gũi nhất với những hoạt động bên trong Hệ thống hiện tại.

‘Ngươi có thể nói chuyện với ta nếu ngươi đạt được thứ hạng cao hơn, phải không?’

Jinwoo có rất nhiều câu hỏi dành cho Ygritte.

Tất nhiên, chưa có phản hồi nào.

“….”

Chiến binh Bóng tố đứng im lặng, như thường lệ.

‘Nếu im lặng là một loại âm thanh, có lẽ anh ta là người lính ồn ào nhất thế giới?’

Jinwoo cười khúc khích và gãi đầu trong khi nhặt vũ khí của Quỷ vương..

‘Kho đồ’ – Jinwoo ra lệnh.

Một cái gì đó lóe lên đã thu hút sự chú ý của Jinwoo khi anh đặt vũ khí vào kho đồ của mình.

‘Cái gì đây?’

Mắt Jinwoo mở to.

Một món đồ mà anh đã bỏ quên trong kho đồ, giờ đang phát sáng.