Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 189: Xem cô như là bảo bối

Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch: Sâu

___________

“……” Phong Thanh Ngạn im lặng vài giây, mặt không thay đổi tiếp tục nói, “Vậy nếu người kia rất cao, lớn lên rất đẹp trai, bối cảnh gia đình tương đối phức tạp, tính cách……bình thường, làm kinh doanh, cô có thể xem xét không?”

Loại giả thiết vấn đề hư vô mờ mịt này, bảo Hạ Tiểu Nịnh trả lời như thế nào được? Cô theo bản năng mà lắc đầu, “Không thể.”

Ba mẹ sẽ không thích, bọn họ có nói qua, thương nhân coi trọng lợi ích, xem nhẹ tình cảm. Cho nên ở trong sổ đen của bọn họ, làm kinh doanh chính là người đầu tiên bị loại bỏ.

Còn chưa kịp nói ra những mặt khác cũng đã bị "out", Phong Thanh Ngạn âm thầm thu lại đầu ngón tay, thản nhiên nói, “Vậy nếu có người phù hợp với những điều kiện cô vừa nói, tôi giúp cô lưu ý.”

Tên này trả thù cuối cùng sẽ không phải là muốn cho cô hẹn hò, giới thiệu loại dưa vẹo táo nứt gì cho cô chứ?

“…… À.”

Hạ Tiểu Nịnh chỉ có thể đáp lời như vậy, căn bản không dám hỏi nhiều.

Phong Thanh Ngạn thấy bộ dáng thuận theo tự nhiên của cô, hít một hơi khí vào phổi, chỉ cảm thấy toàn bộ ngực mình đều đang mơ hồ đau, cắn răng mời cô, “Cô tới đây.”

“Để làm gì?”

"Đĩa trái cây không thấy, cô tới tìm.”

“Ah.” Hạ Tiểu Nịnh đứng lên, bước đến phía đối diện.

Vốn định lấy đĩa trái cây đằng sau TV ra, ai ngờ lúc đi ngang qua nhau, cổ tay bỗng chốc bị anh chế trụ.

Hạ Tiểu Nịnh run lên, “Anh……”

Phong Thanh Ngạn đứng lên, thân hình ngang tàng gần sát cô, cảm giác áp bách lập tức khắc bùng nổ.

Hạ Tiểu Nịnh sợ hãi mà cúi đầu, trong lòng trỗi dậy mấy cách thức xin lỗi, trong lúc nhất thời không biết chọn cái nào để dễ dàng sống sót.

Anh nhìn chằm chằm đỉnh đầu cô, nhìn mái tóc đen không hề nhuộm qua kia, mượt như là tơ lụa, trong ánh mắt đã dần dần trở nên mềm mại, sau đó ánh mắt từ từ trượt xuống, dừng ở bên cạnh má cô.

Chỗ đó có vài sợi tóc nghịch ngợm buông xuống dưới, anh duỗi tay ra muốn giúp cô vén lên.

Hạ Tiểu Nịnh trong lòng đang thấp thỏm, cũng cảm giác được một bàn tay vươn tới phía mình, cô sợ tới mức cả người run lên, như điện giật nhanh chóng nhảy sang một bên, dán chặt trên vách tường, “Tôi sai rồi, anh đừng giết tôi!!”

Phong Thanh Ngạn tay bỗng nhiên dừng ở giữa không trung, “Giết cô?”

“Anh không phải muốn bóp chết tôi sao?”

“……” Ánh mắt anh từng đợt biến thành màu đen.

Hóa ra anh xem cô như là bảo bối, cô lại tự xem mình là con tin. Đây rốt cuộc là có bao nhiêu hiểu lầm?

Vẫn là nói cô gái này, không ngờ sợ anh, sợ đến nước này?

Nghĩ tới điểm này, Phong Thanh Ngạn trong mắt xẹt qua một tia ảm đạm, chịu đựng cơn giận tăng vọt cùng với da đầu muốn bung ra, bỏ qua ngực đang hít thở lại lần nữa thấy đau, anh nhìn người dán ở trên tường đang hận không thể đem mình biến thành một con bướm bay đi - Hạ Tiểu Nịnh, thật sự…… không muốn lại dọa đến cô, chỉ có thể kiềm chế tính tình, ấm giọng nói, “Không phải như cô nghĩ, tôi vừa rồi chỉ là ——”

Điện thoại đặt ở trên bàn đột nhiên vang lên, cắt đứt lời nói tiếp theo của anh.

Nhạc chuông là Phong Thanh Ngạn vì người trong nhà mà đặc biệt cài đặt, không thể không nghe.

Anh hít một hơi thật sâu, đè lại xúc động trong tim giờ phút này đã đập mạnh dữ dội, nghe điện thoại, áp ở bên tai, “Lão Cao, có chuyện gì?”

“Thiếu gia, tiểu tiểu thư vẫn luôn ở phát sốt, lúc này đã 40 độ, chúng tôi đang đi đến bệnh viện……”

Giọng của Lão Cao rất lớn, trong căn hộ này lại cực kỳ yên tĩnh, cho nên Hạ Tiểu Nịnh cũng nghe thấy rồi.

Sắc mặt cô so với Phong Thanh Ngạn trắng còn nhanh hơn.

Anh đã cúp điện thoại chạy nhanh ra cửa, thay xong giày, vừa muốn nhập mật mã vào, cổ tay áo bỗng nhiên bị xiết chặt.

Quay đầu, liền nhìn thấy Hạ Tiểu Nịnh khuôn mặt nhỏ không có gì chút máu nào nhưng lại rất kiên định.

“Tôi đi cùng với anh.” Cô nói.

___________

(Cảm ơn những lá phiếu của các bạn, dạo này không thể ra chương nhiều được vì hơi bận, khoảng tầm chủ nhật hàng tuần nổ chương nhé <3)