[SOPE/YOONSEOK] Bây giờ tôi thích em rồi đấy sóc nhỏ

Chương 10: Bày trò

Màn thi đấu vừa mới diễn ra là một vị khán giả đã phải từ biệt vì bị anh giảng viên đẹp trai nhất trường gọi. Nên giờ Phác Mẫn Mẫn cùng sóc nhỏ đáng thương đang phải ngồi với nhau một cách ngượng ngạo

- Công nhận anh cũng hay thật. Mặc dày cỡ nào mới có thể tự nhiên ở bên Doãn Kì?

- Mẫn Mẫn đó giờ anh ghét nhất là nói chuyện với em đấy, nên chúng ta cứ xem trong im lặng đi

- Nhưng tôi vẫn muốn nói đấy, đặc biệt là nói về chuyện lúc nhỏ, chuyện của Hi...

- A

Trong lúc đang tranh bóng rất quyết liệt khiến người xem bị cuốn vào đến không rời mắt được. Chợt Điền Chính Quốc cố tình ngã một cái, người ngoài nhìn vào có vẻ đau chứ người trong cuộc thốn thật

Cũng đó đó mà những gì Mẫn Mẫn nói bị cắt ngang. Trinh Hạo Thạc nhìn thằng nhóc kia ngã liền chẳng còn chú tâm đến cô ta hay bất cứ thứ gì nữa, nhanh chóng chạy đến ngồi xổm xuống xem xét cho em. Ai chứ cậu là một con người nhìn có vẻ dễ thương, ấm áp nhưng số người quan trọng đối với cậu chỉ đếm trên đầu ngón tay còn lại nhiều lắm cũng chỉ hỏi han vài câu để thể hiện quan hệ xã giao

- Chính Quốc em có bị thương đâu không? đưa chân anh xem

- Bảo bối, em đau. Anh Mẫn mặc dù lúc nảy tôi nói có hơi quá đáng nhưng anh nhất thiết là chơi kiểu này?

Điền thiếu gia nhăn mặt nũng nịu với người anh đáng yêu của mình xong liền làm mặt khó chịu quay sang nhìn hắn. Mẫn Doãn Kì tâm trạng từ sớm đã có chút không tốt giờ thêm bị đổ lỗi liền muốn đấm cho thằng nhóc khó ưa này vài phát, mày mà có Tại Hưởng cùng Mẫn Mẫn cản lại, nếu không là có chuyện lớn xảy ra

- Anh Mẫn mong anh tự có thể khống chế bản thân một chút, Chính Quốc đang bị thương em xin phép đi trước

Đỡ em đứng dậy từng bước đi đến phòng y tế của nhà trường. Bỏ lại những con người đang ngơ ngác bởi sự việc diễn ra quá nhanh với tần sóng não của họ

- Ê ê! Thằng nhóc đó là gì của bạn cùng phòng với mày vậy? Thấy lo cho nhau lắm

Nghe thằng bạn mình nói Mẫn Doãn Kì cũng chẳng buồn phản ứng, xoay người bước về kí túc xá, Phác Mẫn Mẫn cũng nhanh chân chạy theo, giờ cô ta mà ở một mình thì giống như mỡ dâng miệng mèo, họ Điền kia đảm bảo sẽ hại cô ta đến thảm

Giờ trong lòng hắn chỉ nghĩ đến con sóc nhỏ kia rồi tự động cảm thấy khó chịu, vậy mà vì người khác nói chuyện với hắn bằng cái giọng điệu đó. Từ hôm qua đến giờ nhờ ai đó mà tâm trạng hắn càng xấu đi chứ chẳng thể nào tốt lên nổi

- Ây da, anh đi chậm chút

Điền Chính Quốc với một cái chân chẳng thể nào theo kịp nhịp đi của cậu lên tiếng. Người anh này chắc là đang giận chuyện gì đó mới mặt phụng phịu nhưng vẫn phải dìu em đến phòng y tế. Sóc nhỏ tất nhiên phải dỗi rồi, đừng tưởng cậu không nhìn ra là thằng nhóc này cố ý, cỡ nhóc ấy chơi bóng rổ không làm người ta bị thương thì thôi chứ ai chơi xấu được nhưng mà chỉ vì không thích hắn lại tự làm đau bản thân như vậy, Hạo Thạc lo thật. Cảm giác khi nhìn thấy em ngã, tim như muốn ngừng đập luôn chứ đùa, trên đời này Chính Quốc với Trí Mẫn có chuyện sao cậu sống nổi

- Có chơi có chịu chứ, ngã cũng phải lựa nơi an toàn chút

- Anh biết hả? Em thấy em diễn đỉnh của chóp_Em nũng nịu tựa tựa đầu vào vai anh mình, tay thì đưa lên nựng nựng má sóc nhỏ kia, nhưng bị cậu gạt ra không thương tiếc

- Điền thiếu gia, dù muốn gây chuyện đi nữa cũng không được làm như này

- Tại em thích nhìn bảo bối lo cho em xỉu, lần sau có nên làm cú nặng hơn không ta? Em đùa thôi, nhưng lúc nảy con nhỏ đó nói gì với anh?

- ...xém thôi, bị em cắt ngang nên cũng đâu có nói gì nhiều

- vậy thì tốt

Do thương nhau chẳng khác nào anh em trong gia đình nên Trịnh Hạo Thạc dù nhận ra là có việc gì đó mà Quốc, Mẫn không muốn cậu biết nhưng chắc hẳn là hai đứa nhóc này muốn tốt cho mình mới làm thế nên Hạo Thạc cũng không cần tìm hiểu sâu vào, huống hồ như bây giờ là tốt nhất