SPD

Chương 1: Quãng thời gian tồi tệ nhất bắt đầu

Cuộc sống là kết quả của những gì ta tạo nên.

Trên con đường ấy, tôi đã lựa chọn điều sai lầm. Dù cho có quay đầu ngoảnh lại mà bắt đầu lại từ đầu thì cũng không thể nào thay đổi được, quá khứ đau buồn vẫn còn ở đó và 1 tương lai cô độc vẫn đang chờ phía trước.

Cuộc sống của tôi hoàn toàn vô vọng.

Tôi căm ghét bản thân mình vì đã không nhận ra điều này sớm hơn.

Tôi và cậu ta đang đứng trên bờ vực của cái chết, ở lại hoặc ra đi…

- Todosaki...

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Todosaki Yashoji.

Sau khoảng 1 tuần của kì thi tốt nghiệp sơ trung, thì hiện giờ đang là thời gian ôn thi lên cao trung. Tôi đã từng nghĩ quãng thời gian này sẽ rất rảnh rỗi, nhưng không, việc ấy đã chấm dứt hoàn toàn kể từ cái ngày cậu ta đến.

- Anh Sho, có khách tìm anh kìa!

Chỉ có khoảng 3 tuần để chuẩn bị cho kì thi đầu vào cao trung, nhưng với số điểm của tôi bây giờ thì đã đủ điểm để được tuyển thẳng vào các trường địa phương. Vì vậy mà bây giờ tôi không muốn làm bất cứ việc gì ngoài ngủ, ăn và đọc sách.

- Ai?

- Dì họ và 2 người nữa. Thôi nào, mau xuống đi, đừng giở cái tính lười đúng lúc này chứ! – Đứa em gái 14 tuổi của tôi đáp, nó y chang người lớn trong cái nhà này vậy.

Tôi đành đi xuống dưới nhà. Chưa kịp thích ứng được gì với cái môi trường sôi động này, bà dì họ của tôi đã lớn tiếng:

- Coi nào, Yashoji, đứng thẳng người lên, gặp người lớn mà không biết chào sao?

Mà, bộ dạng tôi lúc đó đúng là thảm hại và tàn tạ thật.

- Thôi, không sao đâu, tớ ổn mà. – Người đàn bà đi cùng cô dì lên tiếng

Bà dì của tôi có vẻ lúc nào cũng làm lớn chuyện lên.

- Thôi được rồi. Nghe đây, Yashoji. Từ hôm nay, cháu phải trông chừng cô bé này nghe chưa? – Bà ta chỉ về hướng người đàn bà đi cùng.

- Ai? Cô này á?

Tôi có vẻ hơi bất ngờ, cô gái này phải cỡ tuổi dì của tôi.

- Không biết tự suy ra sao, là cô bé đi cùng...Ủa, con cậu đâu?

Có vẻ không phải người đàn bà đi cùng đấy, chắc do tôi nghĩ nhiều quá rồi.

- Cái con bé này, nó là thế đấy. Nó đã không thích từ khi tớ quyết định đưa nó sang Nhật rồi. Chắc lại đứng quanh quẩn đâu đó ngoài cửa ra vào ấy, thôi để tớ đi tìm nó cho.

Cô ấy toát lên vẻ dịu dàng. Theo cảm nhận đầu của tôi là vậy.

Và rồi món nợ phiền phức trong kì nghỉ hiếm có này đang đứng trước mặt tôi. Tôi nhìn qua thì thấy không ưa cho lắm.

Tôi nhìn nhỏ, không mấy là quan tâm. Nhỏ cũng nhìn tôi bằng cái ánh mắt thờ ơ như thế. Thực sự lúc này tôi chỉ muốn kết thúc ngay mọi chuyện rồi lên phòng nên phải lấy chút năng lượng ra mà lên tiếng.

- Tên?

Nhỏ không nói gì, chỉ nhún vai rồi làm bộ như “Tôi chịu, tôi không biết”

Mà, tôi cũng không cần quan tâm làm gì.

- Này, tôi từ chối. – Tôi quay sang phía bà dì.

- Anh hai, lịch sự đi. Không được nói kiểu đó với dì. – Đứa em gái nhiều chuyện của tôi lên tiếng

Rồi tôi bỗng liếc sang nhìn người đi cùng bà dì đấy, nhìn sâu vào trong đôi mắt. Cô ấy toát ra sự ấm áp.

- Xin cậu đấy, làm ơn giúp con gái tôi.

Rồi bà cầm lấy tay tôi, hơi ấm từ tay bà tỏ ra làm tôi thấy dễ chịu vô cùng.

Sự ấm áp từ cô ấy và sự cầu xin ấy không thể nào tôi không xiêu lòng. Tôi toan đồng ý thì nhỏ lên tiếng.

- Bà thấy chưa, làm gì có ai rảnh mà chơi cái trò giữ con gái cho bà. Chí ít muốn vứt bỏ tôi thì cũng đừng có đem tôi sang cái chỗ khỉ ho cò gáy này.

- Mẹ không có ý đó. Con à, chịu khó hộ cho mẹ với con. Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi.

Nhỏ chẳng nói chẳng rằng mà cứ thế bỏ đi.

Dường như dì họ tôi đang lúng túng và cả đứa em gái đang nghe chuyện nãy giờ cũng vậy nữa.

Tôi nghĩ bây giờ trách nhiệm của tôi giờ là lôi nhỏ về...chắc vậy.

- Rồi, tôi đi tìm cho.

Nhỏ đi chưa quá xa. Tôi chỉ vừa mới bước ra khỏi cửa là có thể thấy nhỏ ở phía trước.

Sau một lúc lâu đi theo nhỏ thì cuối cùng cũng dừng lại.

Nhỏ dừng ở bờ sông ở dưới con đê. Lúc ấy hoàng hôn đã xuống. Lâu lắm rồi tôi mới thấy được cảnh hoàng hôn đẹp như vậy. Tôi nhìn sang nhỏ, ánh chiều tà chiếu vào đôi mắt đượm buồn ấy lại càng khiến cho nỗi buồn trong lòng lan đến những cảnh vật xung quanh.

Mải ngắm nhìn hoàng hôn mà tôi quên mất cậu ta. Quan sát một lúc thì thấy nhỏ đã đi vào trong gầm cầu rồi gục mặt xuống.

Tôi không thích vướng vào mấy rắc rối nên tìm 1 cái gốc cây gần đấy rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.

Đã lâu rồi tôi không được thoải mái như thế này.

Tôi đã ngồi đó 1 lúc lâu, và nhỏ cũng vẫn ngồi đấy với tư thế giữ nguyên như thế.

- Cậu tính ngồi đây đến bao giờ?

Nhỏ cuối cùng cũng ngưởng mặt lên. Theo như tôi thấy thì nhỏ đang cố kìm nèn những giọt nước mắt mà đáng lẽ phải được tuôn ra.

-...

- Cậu không quan tâm đến mẹ cậu sao?

Nhỏ vẫn im lặng.

Tôi không hiểu giờ nhỏ đang nghĩ về điều gì.

Nhỏ bỗng mỉm cười, rồi lại gục đầu xuống rồi hỏi những câu mơ hồ.

- Tôi thật sự không được cởi mở nhỉ?

Tôi ngồi xuống cạnh nhỏ.

Nhỏ kì quá. Nhỏ lại hỏi câu đó với tôi. Vậy nên tôi đành trả lời đại vậy.

- Chắc thế.

Nhỏ bỗng quay sang mỉm cười với tôi.

-Vậy sao...

Tôi thật sự không quen các viễn cảnh tâm trạng như này.

- Cậu đã hành xử khác với những gì cậu muốn? Thế vì sao?

Thực ra, tôi cũng không quan tâm gì mấy, chỉ hỏi cho có lệ, vậy thôi.

- Có thể là do tôi không thích nơi này…chăng. Vì bố tôi…

- Bố cậu... làm gì có lỗi à...

- Này, sao cậu lại đi theo tôi?

Tôi vừa mới dứt câu thì nhỏ đã trả lời với cái giọng điệu khá khó nghe, đứng dậy rồi lại nhìn tôi bằng đôi mắt lạnh ấy. Như một người hoàn toàn khác với con người hồi nãy, nhẹ nhàng và ấm áp.

- Đi về thôi. Mẹ cậu đang chờ đấy.

Tôi mặc kệ thái độ của nhỏ và những gì nhỏ nói mà cầm lấy tay nhỏ rồi cứ thế kéo nhỏ đi.

Nhỏ im lặng, để mặc cho tôi kéo nhỏ, dường như đã thấm mệt khi nỗi buồn nào đó của nhỏ ngày càng nặng trĩu đè nặng lên đôi vai nhỏ nhoi ấy. Nhỏ giờ đây như một cánh hoa trôi vô định trên dòng nước, để mặc cho mọi thứ trôi dạt, xô đẩy, cũng vì đã quá tuyệt vọng vào cuộc sống.

------------

- Anh Sho, anh đi lâu vậy, sao giờ mới về? Em lo lắm ấy.

Vừa về đến nhà là em gái tôi đã chạy ngay ra ngoài cửa hỏi thăm đủ thứ chuyện trên đời.

Mẹ của nhỏ thì chạy đến ôm chầm lấy nhỏ.

- Tsuki, mẹ đã lo cho con lắm đấy, lần sau đừng bỏ đi nữa nhé.

- Đừng có gọi tên tôi.

- Thôi nào 2 mẹ con này. – Bà dì họ nhiều chuyện lên tiếng.

- Tsuki à, đến lúc mẹ phải đi rồi, tạm thời hãy cứ ở đây cùng với Yashoji và Ayumi nhé. Sắp tới con sẽ đăng kí học ở trường nội trú cùng với Yashoji. Không sao đâu, cậu ấy là người tốt, cậu ấy sẽ giúp con. Chúng ta sẽ phải xa nhau rồi, hãy cố gắng sống tốt nhé. Mẹ yêu con.

Từng lời nói của cô ấy rất nhẹ nhàng, cô ấy rất quan tâm đến nhỏ, vậy mà cách hành xử của nhỏ lại không xứng đáng với những gì bà ấy dành cho cậu ta. Bỗng nhiên tôi thắc mắc chuyện gì đã xảy ra giữa 2 người.

- Sao cũng được. – Nhỏ trả lời cộc lốc.

Cô ấy mỉm cười, nhìn nhỏ bằng ánh mắt thân thương. Khi tôi nhìn vào ánh mắt ấy, tôi cảm giác như trái tim đang được sưởi ấm vậy. Nhưng có vẻ tôi cảm nhận được điều gì đó, nỗi day dứt dằn vặt đang được kìm nén hiện rõ lên sâu trong đôi mắt của cô ấy.

- Mẹ đi đây, cậu ấy sẽ giúp con thay đổi...dù có là bao nhiêu lần đi chăng nữa...mẹ không giận con đâu...nên đừng hối hận khi mẹ rời đi nhé. Mẹ yêu con. – Bà hôn vào trán nhỏ.

Nhỏ im lặng, cũng không một lời tạm biệt với người mẹ ấy.

- Thế nhé, dì cũng về đây. Ayumi sống mạnh khỏe nhé.

Cuối cùng dì tôi cũng về.

Thế nhưng, cục nợ lớn nhất sẽ đóng đô ở đây những 3 tuần. Vậy là kì nghỉ xuân nhàn nhã của tôi cũng đã chấm dứt.