Có vẻ đứa em gái tôi khá thích nhỏ . Nó kéo áo nhỏ rồi gọi "chị" 1 cách hồn nhiên, bằng cái giọng như thể Ayumi đã coi nhỏ là thành viên trong cái gia đình này vậy.
- Chị ơi, tên em là Ayumi đó.
- Chị ơi, chị có muốn thử chút bánh không?
- Chị ơi, để em dẫn chị đi tham quan nha.
...
Nhỏ bỗng liếc tôi. Tôi khá chắc là hiểu ý nhỏ nên rời đi chỗ khác, tôi cũng không ham hố nghe 2 con người đó nói chuyện.
Kể từ lúc đấy, tôi và nhỏ không hé 1 lời nào với nhau. Tôi nghĩ nhỏ sẽ thấy phiền khi tôi nói chuyện với nhỏ và tôi cũng sẽ thấy phiền khi nhỏ nói với tôi…
-----------
Trong suốt 3 tuần, tôi chỉ có dạy nhỏ học và học. Thứ kiến thức nhỏ học ở nước nhỏ hoàn toàn khác với ở đây. Có thứ được học trước, có thứ thì chưa hoàn toàn tiếp xúc, các bộ môn xã hội thì hoàn toàn khác biệt. Cái sự khác biệt văn hóa như này thật muốn khiến người ta phát rồ.
Hiện tại, tôi chỉ mong muốn quốc gia nào cũng có chung một tính chất địa lí, chung một bộ luật, một lịch sử, truyền thống,...
Nhỏ tiếp thu khá tốt nên tôi cũng đỡ được phần nào.
-----------
- A, chị Hanako, chị đến tìm anh hai em ạ? – Em gái tôi nói lớn dưới phòng khách.
- Ayumi, lâu quá không gặp, chị nhớ em quá!
- Em cũng vậy! Anh hai, chị Hanako đến tìm anh kìa.
Hanako là một cô gái xinh đẹp, và rất dịu dàng nữa, nói đúng ra chắc cậu ấy là hình mẫu lí tưởng của mọi người đàn ông trên thế giới. Và, cô ấy cũng là người tôi có chút tình cảm nữa. Hanako là thanh mai trúc mã của tôi.
- Yasho, nhà có khách sao?
Cậu ấy vừa mới dứt lời thì nhỏ bất chợt đứng lên rồi đi mà không hé nửa lời.
- Cậu ấy là ai vậy?
- Không là ai.
Hanako mỉm cười. Nụ cười của cậu ấy rất nhẹ nhàng và mang vẻ gì đó khá thanh nhã.
- Này cậu, cậu sẽ thi vào trường nào vậy?
Tôi toan lúc đầu sẽ chỉ thi vào trường ở địa phương, nhưng vì cục nợ phiền phức kia đến nên tôi phải thi vào một trường nội trú theo lời của bà dì họ, còn Ayumi thì sẽ được chuyển đến ngôi trường nội trú khác gần trường của tôi.
- Yokohama.
Yokohama là một ngôi trường quốc lập, do chính phủ lập nên và quản lí. Ngôi trường này khá đặc biệt và kì tuyển sinh đầu vào cũng khác. Tất nhiên, vì là một ngôi trường quốc lập nên tỉ lệ học sinh tốt nghiệp, lên đại học và có việc làm đều ở mức 100% trong suốt thời gian từ khi thành lập đến nay. Một ngôi trường với cơ sở vật chất và khuôn viên trường có quy mô lớn và điều kiện vật chất thì cực kì đầy đủ và luôn tạo điều kiện cho học sinh phát triển ở mọi mặt. Nhưng việc học hành ở đây luôn được giữ bí mật tuyệt đối. Không một ai biết cách chính phủ tận dụng những bộ não then chốt tương lai của đất nước bằng cách như thế nào.
- Phải rồi ha. Yasho rất giỏi mà. Nhưng mà đây là lần đầu tôi thấy cậu cố gắng đến vậy đấy. Nếu là Todosaki Yashoji thì chắc sẽ chỉ chọn trường địa phương cho nhàn hạ thôi nhỉ.
Cậu ta là người bạn chơi với tôi ngay từ khi còn mới lọt lòng nên cậu ấy hiểu rõ bản chất con người tôi là điều đương nhiên. Thế nhưng không phải là hoàn toàn...
- Tôi cũng sẽ thi vào Yokohama.
Cậu ta nói xong thì mỉm cười. Tôi cũng không bất ngờ là mấy. Một cô gái với thành tích luôn đứng nhất trường trong suốt 9 năm học thì việc thi vào một trường chuyên của cả nước là một điều không hoàn toàn thật sự bất ngờ.
- Chúng ta đã hứa mà phải không? Vậy nên tôi sẽ bám theo cậu đến suốt đời, thất hứa là một việc không tốt đâu.
Chúng tôi có 1 lời hứa với nhau từ khi còn nhỏ. Hiện tại thì thôi không nhớ gì về cái lời hứa ấy. Có vẻ nó đại loại là mãi bên nhau suốt đời. Nhưng mà bây giờ, đâu ai muốn quan tâm những lời hứa khi còn nhỏ như cậu ta đâu chứ, nó chỉ đơn thuần là một ý nghĩ ngây ngô của một đứa trẻ chỉ mới lên 5.
- Đến lúc tôi phải về rồi. Tôi có làm một chút bánh đem qua cho cậu, nhớ ăn nhé.
Bánh cậu ấy làm rất ngon.
Hanako vừa đi khỏi thì nhỏ từ ngoài cửa bước vào mà nhìn tôi với cái ánh mắt sắc bén như một viên đạn đang muốn đâm xuyên qua đôi mắt tôi.
Có vẻ như nhỏ đang tức giận vì nghe đến tên của học viện đó.
Tôi không biết lí do vì sao nhỏ lại tỏ thái độ như vậy, và cũng chẳng muốn biết.
Giờ đây tôi đang phải chọn lựa giữa 2 con đường: tiếp tục hay dừng lại. Tâm trí tôi luôn luôn chán nản và chẳng có chút ý chí đến chuyện đậu vào ngôi trường quái quỷ và áp lực đó, thế nhưng mỗi khi nghĩ đến, có vẻ như trong tiềm thức, có thứ gì đó luôn cố gắng thôi thúc tôi, ép buộc tôi, dù có là bất kì lựa chọn nào, điểm đến duy nhất vẫn phải là ngôi trường đó.
Tôi nghĩ rằng những lúc ấy là do Hanako, có thể do tôi không muốn Hanako vì tôi mà phải bỏ đi nơi tốt nhất dành cho mình...
- Này, cậu phải đậu vào trường đó đấy. Giờ thì ngồi xuống học bài đi.
Tôi kéo tay cậu ta ngồi xuống. Nhỏ bỗng cúi gằm đầu xuống, tôi không nhìn rõ được khuôn mặt nhỏ. Rồi nhỏ nhìn lên tôi với 1 ánh mắt mang vẻ sợ hãi và đượm một chút buồn, 1 ánh mắt thể hiện lên 1 người không hề giống nhỏ dù chỉ 1 chút.
Tôi không hiểu nhỏ đang muốn nói gì, và đồng thời cũng không thể hiểu cậu ta thực sự là một con người như thế nào. Lúc lạnh, lúc ấm, lúc vô cảm, lúc sợ hãi. Nhưng từ đó đến giờ, nụ cười vẫn chẳng hiện lên trên gương mặt ấy...
Nhỏ đứng dậy, hít một hơi sâu rồi thở dài.
- Tôi đi phụ Ayumi.
---------
Tôi không hiểu cái miệng của Ayumi làm từ gì mà lúc nào cũng nói to đến vậy, ở trên lầu thôi cũng nghe rõ từng câu từng chữ một.
- Chị ơi, chị xuống phụ em ạ? Chị không học nữa ạ? Em tự làm được mà, chị không cần phải mất công vậy đâu.
Tôi không nghe rõ nhỏ nói gì nhưng nếu là nhỏ thì chắc là sẽ một mạch đi vào nhà bếp mà không nói bất cứ câu nào.
- Nè chị, em đã hiểu vì sao ba mẹ chị lại đặt chị cái tên Tsuki rồi.
- Vậy em đã nghĩ nó như thế nào?
Lúc này nhỏ đi đến gần cầu thang hơn nên tôi có nghe rõ hơn một chút.
- Đó là vì... chị đẹp như ánh trăng vậy.
Đến lúc đó, tôi bước ra khỏi phòng. Thấy Ayumi đang nở nụ cười rất tươi, còn nhỏ thì đang tiến lại gần con bé. Cậu ta tới rồi xoa đầu Ayumi rồi nói “Cảm ơn em nhé!”.
Và đó cũng là lần đầu tiên tôi thấy nhỏ cười, tuy rằng cậu ta chỉ cười mỉm. Khi ấy, tôi nhận ra rằng, cái tên ấy, quả thật không sai...