SPD

Chương 5: The Gray Room (Căn phòng xám)

- Trước khi vào tiết học thì chúng ta sẽ bầu cán bộ lớp trước. Đầu tiên là lớp trưởng, có ai ứng cử không?

Như tôi dự đoán, sẽ chẳng có ai tranh chức lớp trưởng của cái cậu Oida đó.

Lớp phó học tập là Hanako, dù sao cậu ấy cũng có thành tích khi tuyển sinh cao nhất lớp. Sasaki Chiyumi là lớp phó văn thể mĩ. Tôi nghe nói cậu ta là thanh mai trúc mã với Oida và hình như họ đã thành đôi từ hôm qua. Cuối cùng lớp phó kỉ luật là cái cậu Ida Kendo đó.

Còn nhỏ từ đầu giờ vẫn chỉ ngồi đọc cái quyển sách đó mà không đoái hoài gì đến những gì đang diễn ra.

-----------------------------------

Học viện Yokohama là nơi nuôi dưỡng những người có cả tài và đức của cả đất nước. Cũng vì lí do đó mà tôi đã nghĩ những tiết học sẽ mang không khí gì đó trầm lắng và căng thẳng. Nhưng có vẻ tôi đã sai, dù sao lớp này cũng là lớp được coi là phế thải nhất trường với thành tích học tập như thế.

Hiện giờ mới hơn nửa tiết học đầu tiên những tôi thấy cũng phải hơn nửa lớp đã vi phạm nội quy. Một số người thì chơi game, một số thì nhắn tin, ăn vặt, làm việc riêng,...nhưng hầu như đều không phát ra tiếng động.

Còn về phần giáo viên, cô Hiraki thì vẫn giảng bài, mặc dù cô đã nhìn thấy những người sai phạm nhưng vẫn không đoái hoài gì mà vẫn giảng bài tiếp.

Đến tiết 2, dường như số người vi phạm không giảm mà còn tăng lên.

Tiết 3,4 rồi đến tiết 5, cuối cùng cả lớp chỉ còn những cán bộ lớp và tôi với nhỏ còn nghe giảng và làm bài tập. Những người còn lại thì chẳng quan tâm gì đến bài học, cán bộ lớp cũng không can thiệp.

Sau khi kết thúc 5 tiết học thì cũng đến giờ ăn trưa. Trước khi đến căng tin thì tôi thấy cô Hiraki gọi cậu Oida lại và làm gì đó, tôi cũng không muốn quan tâm gì nhiều.

- Yasho, đi ăn trưa với tụi mình được không?

Hanako bỗng rủ tôi đi ăn cùng với cậu ấy, nhưng tôi nhìn thoáng qua thấy có khá nhiều người đi cùng. Dù sao ở căng tin, mỗi một cái bàn cũng đủ cho 12 người và cậu ấy cũng có rất nhiều bạn nên có nhiều người cũng khá là bình thường nhưng nó làm tôi chẳng muốn đi cùng 1 chút nào.

- Tôi tính ngồi ăn một mình thôi.

- Vậy sao, vậy để lần khác vậy, Tsuki đâu rồi, tôi muốn rủ cậu ấy đi cùng.

- Cậu ta sẽ chẳng ngồi ăn với ai đâu.

Nói xong tôi đi xuống căng tin. Đoạn đường từ lớp học của tôi đến căng tin khá xa làm tôi chẳng muốn đi một chút nào. Căng tin nằm trong khu công viên của trường, vậy nên có thể ngồi ăn trong phòng hoặc có thể đến đâu đó trong công viên để ngồi. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ chẳng bao giờ ngồi ăn trong căng tin 1 lần nào.

Tôi tìm một nơi nào đó thoáng mát trong công viên để ngồi. Khi vừa mới tựa vào cây thì bỗng đằng sau tôi có tiếng nói.

- Tôi nghĩ cậu phải ngồi ăn với cái cậu Okada gì đó chứ không phải ngồi ở đây ấy.

Đó là tiếng của nhỏ, tôi định trả lời thì nhỏ lại nói tiếp.

- Cậu không quan tâm đến mối quan hệ bạn bè đâu đúng chứ?

Nhỏ chỉ nói vậy rồi lại đứng lên mà đi chỗ khác. Tôi thắc mắc vì sao nhỏ lại hiểu con người tôi đến vậy. Có vẻ như chúng tôi đã quen nhau trước đó hoặc cũng có thể không.

--------------------------

Đến chiều, chúng tôi bắt đầu với môn học đặc biệt của từng lớp. Chúng tôi đã được chuẩn bị bộ đồng phục riêng từ đêm hôm qua, bộ đồng phục khá giống của điệp viên, trinh sát hay gì gì đó. Và đương nhiên thì thứ này chẳng hợp với tôi.

- Thay đồ rồi di chuyển xuống tầng hầm. Tôi chỉ cho các cô cậu 10 phút chuẩn bị thôi.

Lối đi đến phòng thay đồ ở ngay trong lớp học của chúng tôi nên khá thuận lợi cho việc đi lại. Sau khoảng 10 phút thì chúng tôi tập trung dưới tầng hầm. Để vào được tầng hầm đó thì chúng tôi phải quét dấu vân tay hoặc quét mã trên điện thoại, giờ tôi đã hiểu lí do vì sao họ lại lấy dấu vân tay của chúng tôi khi phỏng vấn.

Nơi này khá rộng. Đó chỉ là 1 căn phòng màu xám, ở trên tường có 1 số thứ cảm ứng gì đó. Trong căn phòng chỉ có vài chiếc ghế, tôi thắc mắc nếu vậy thì chúng tôi học và rèn luyện cho môn học đặc biệt bằng cách nào. Quả như tôi nghĩ trước đó, đây là môn học vận động.

Cô Hiraki bước vào, mở đầu buổi học không phải bằng 1 câu chào hỏi mà đi thẳng vào vấn đề.

- Đối với việc học tập trên lớp thì các cô cậu được coi là phế thải và không có hi vọng nhưng đối với nhiệm vụ chính hay môn học đặc biệt này thì các cô cậu lại là trụ cột chính nên tôi nghiêm cấm việc lơ là.Bây giờ sẽ là nhiệm vụ chính khi các cô cậu bước chân vào ngôi trường này. Có thể nhìn bộ đồng phục các cô cậu đang mặc có thể đoán ra ngay. Môn học đặc biệt của chúng ta sẽ là...trinh sát.

Không mấy bất ngờ bởi nó khá dễ đoán, thế nhưng chúng tôi vẫn phải cố gắng che giấu về môn học đặc biệt này.

Cô Hiraki vốn là 1 trinh sát viên, cô được coi là 1 trong những trinh sát viên giỏi nhất, đó có vẻ là lí do khiến cô được mời dạy tại ngôi trường như thế này. Cô Hiraki sau đó còn kể cho chúng tôi 1 câu chuyện khá dài...đối với tôi. Đại khái đó là: trong buổi tập huấn của sĩ quan, cảnh sát, có 1 sĩ quan với trình độ chuyên môn vô cùng cao và võ thuật xuất chúng, trong suốt buổi tập đó, chỉ có mình anh chàng bạn cô có thể đánh trúng vào người ông sĩ quan đó. Có vẻ như cô Hikari muốn dạy chúng tôi bài học nào đó, đại khái là anh chàng bạn cô khi đó luôn tin tưởng vào bản thân mình, vạch ra kế hoạch, bởi vậy mà anh ta đã đánh trúng được ông sĩ quan nào đó.

Tin tưởng vào bản thân mình à? Tôi thấy nó chắc có ích lợi nào. Thắng là thắng, bại là bại. Kẻ yếu kém sẽ chẳng bao giờ vượt nổi người mạnh. Đó là cách thế giới vận hành, sẽ chẳng dễ dàng gì mà thay đổi nó. Chỉ mỗi niềm tin thôi thì cũng chẳng làm được việc gì ngoài việc ngồi đó rồi tự động viên bản thân để rồi không đoái hoài gì đến trận đấu. Cuối cùng kết quả cũng là con số 0.

Bỗng nhiên một giọng nói cắt ngang suy nghĩ của tôi.

- Cậu đang suy nghĩ tiêu cực quá đấy, Todosaki...

Là tiếng của cậu ta. Tôi tự hỏi liệu nhỏ thực sự có phải có khả năng đọc suy nghĩ của người khác hay không.

------------

Chúng tôi gọi căn phòng này là TGR - The Gray Room bởi nó bao trùm 1 màu xám, khá u tối. Cô Hikari nói rằng lí do chọn gam màu này bởi nó sẽ ý thức chúng tôi về 3 năm học tới. Xám là màu được pha trộn giữa đen và trắng. Điều này cũng có nghĩa là 3 năm ấy với những nhiệm vụ chúng tôi phải thực hiện, nó là là 1 hành trình vô cùng khắc nghiệt, rình rập bao nguy hiểm và chúng tôi cũng có thể hi sinh mạng sống bất cứ lúc nào thế nhưng, trong những khoảng thời gian ấy, chúng tôi sẽ có những giây phút tuổi trẻ đáng nhớ. Màu xám cũng là màu dự đoán cho số phận của chúng tôi khi bắt đầu dấn thân vào nơi chiến trường thuốc súng khói đạn, tập thể lớp D là những con người có ý nghĩa quan trọng cho sự an toàn của đất nước. Nếu chúng tôi thiếu vắng đi 1 người, thì trên con đường đến nơi chiến thắng ấy, chúng tôi sẽ phải lùi 1 bước, để rồi phải cố gắng bù đắp khoảng trống ấy, vì vậy mà chúng tôi cần phải trân trọng tình bạn ngay từ bây giờ. Tôi không rõ hàm ý của cô Hiraki là gì, nhưng có thể sẽ có nhiều chướng ngại vật cản trở chúng tôi.

Những dụng cụ cho việc luyện tập sẽ được chuẩn bị qua 1 số nút cảm ứng trên tường. Tôi thắc mắc vì sao học viện này lại phải che dấu kĩ như thế.

-----------------

Chúng tôi bắt đầu khóa học võ đầu tiên, và cứ thế đến 6 giờ chiều mới kết thúc.

Chúng tôi đều mệt đến phát sốt cả rồi.

Còn riêng tôi thì đương nhiên lúc nào cũng mệt mỏi cả.

Nhỏ thì không.

Trong cả buổi chiều tập ròng rã với những bài tập cấp tốc đó, nhỏ là người duy nhất có thể đánh trúng cô Hiraki và cũng là người duy nhất ở lại tập luyện.

Bỗng có 1 tiếng nói bên tai tôi:

- Cho cậu, Yasho.

Hanako tới đưa nước và khăn cho tôi rồi mỉm cười. Cậu ấy vẫn lạc quan và tài năng như vậy. Tôi thích con người của cậu ấy, tôi ước tính cách của tôi cũng vậy nhưng chắc thôi, quan tâm người khác mệt lắm.

Hanako quay sang nhắc nhở nhỏ về trước giờ cơm tối, tầm khoảng 7 giờ.

Hanako quả là tốt bụng. Nếu là tôi, tôi đã mặc kệ nhỏ từ lâu.

------------

Chúng tôi đang trên đường trở về kí túc xá thì bỗng nhiên tôi thấy có ai đó đi ngang qua, nếu tôi không nhầm thì hình như đó là ông giám thị phòng thi của tôi. Có vẻ như ông ta đang tiến về phía lớp học của chúng tôi. Rồi bỗng nhiên Hanako lên tiếng.

- Cậu có vẻ thân với Teikita nhỉ, Yasho?

Thân à? Chắc tôi phải suy nghĩ lại.

- Chỉ bình thường thôi.

Tôi nhìn Hanako, cậu ấy bỗng nhiên mỉm cười nhìn tôi. Tôi nghĩ là tôi thích khoảnh khắc này.

--------------------

Đã gần đến giờ ăn cơm tối nhưng cậu ta vẫn chưa về kí túc xá. Hanako thì vẫn lo lắng hỏi đi hỏi lại tôi về nhỏ.

- Nè, Yasho, hay cậu đi tìm cậu ấy đi, nhỡ đâu...

Tôi thấy cô ấy đang lo lắng quá mức rồi.

Học viện Yokohama là một trong những nơi có bảo mật thông tin và hệ thống an ninh chặt chẽ và an toàn nhất đất nước Nhật Bản này. Vậy nên tôi cũng chẳng lo nhỏ xảy ra chuyện gì khi mà vẫn ở trong khuôn viên trường. Dù gì, nơi này cũng rất rộng, không khác gì một thị trấn thu nhỏ, vậy nên tôi chẳng muốn rời chân đi đâu hết.

- Yasho, cậu đi mua trái cây để tráng miệng có được không? Cơm tối sắp chuẩn bị xong rồi, với lại cậu tiện thể đi tìm Tsuki luôn có được không?

Tôi không hiểu hôm nay là ngày ất ơ gì mà ai nấy đều tán thành tự làm bữa tối thay vì ăn ở căng tin. Và tôi cũng chẳng thích việc tìm kiếm một người mà trong một tình huống vô vọng như vậy. Nơi này rộng đến vậy thì biết tìm đến bao giờ mới thấy.

- Tôi chỉ đi mua đồ thôi.

Nói xong, tôi đành phải đi đến siêu thị. Dù gì cũng là một dịp để tôi tiêu 100 ngàn yên chưa động một chút gì của tôi.

Bởi vì rau củ và các loại thức ăn khác thường chỉ những người làm việc trong căng tin mới mua vì học sinh thường sẽ ăn ở căng tin, ít khi tự nấu. Vậy nên nó được tách ra thành 1 cửa hàng riêng, nó khá xa làm tôi không có hứng để đi chút nào.

Cửa hàng đó nằm trên đường đi đến lớp học của chúng tôi. Vậy nên tôi ghé qua lớp một chút tìm nhỏ coi như là có.

Vừa mới bước vào lớp, tôi đã nghe thấy tiếng động gì đó rất lớn trong phòng thay đồ nữ, tiếng động đó giống như một thứ gì đó va vào tủ để đồ và tiếng nói của một người đàn ông trong đó.

- Lâu rồi không gặp...Em có vẻ đẹp hơn đấy, Artemis (*) của tôi...

-------------------------------------------------------------------------------------------------------

Artemis: nữ thần mặt trăng (theo thần thoại Hy Lạp)