SPD

Chương 4: Lớp D

Hôm nay là buổi học đầu tiên, tôi và nhỏ đang trên chuyến xe buýt để đến ngôi trường đó. Như thường lệ, tôi ngồi dãy bên trái, còn nhỏ bên phải, không ai xâm phạm tới ai.

Tôi vừa mới chợp mắt đôi chút thì có tiếng nói vang bên tai tôi:

- Cậu có thể nhường chỗ đó cho bà cụ đây được không?

Là giọng của con gái, tôi ước rằng người nghe câu nói đó không phải tôi. Khi tôi mở hé con mắt ra thì đúng như theo điều tôi mong muốn, người đó không phải tôi mà là một thiếu niên tóc vàng, cậu ta mặc đồng phục của trường Yokohama và cô bạn kia cũng vậy. Giờ tôi mới để ý trên xe buýt hầu hết đều là học sinh năm nhất của trường. Đối với học sinh năm nhất, con trai sẽ đeo cà vạt màu xanh và con gái đeo ruy băng màu đỏ, bộ đồng phục khá đẹp và nổi bật.

- Không, tại sao tôi phải nhường chứ, tôi là người đến trước cơ mà.

Cậu ta vẫn khoác lác tỏ thái độ không đồng tình, những người khác trên xe buýt hầu như không ai quan tâm.

Cuộc nói chuyện càng ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Ồn ào quá.

Dường như không có ai nhường chỗ cho bà cụ đó. Tôi nhìn sang nhỏ, nhỏ cũng đang nhìn 2 người đó giống như tôi. Nhưng có vẻ nhỏ cũng không có ý định nhường chỗ của mình.

Cuối cùng thì một nhân viên công sở ngồi sau nhỏ giơ tay đứng dậy quyết định nhường chỗ cho bà cụ đó. Lúc này mọi việc cũng đã ổn thỏa và yên ắng hơn một chút.

---------------

Cuối cùng sau chặng đường dài, chúng tôi đã đến nơi, tất cả học sinh trên chuyến xe đó đều bất ngờ khi mà nơi đến là một nơi hoàn toàn khác trước đây, cả tôi cũng vậy còn bác tài xế khẳng định là mình đã đến đúng nơi. Đang có rất nhiều học sinh tập trung ở đây.

Trước mắt chúng tôi là cánh rừng rậm rạp đằng sau bờ rào với 2 người bảo vệ đứng canh. Bỗng có một tiền bối bước ra, trên tay đeo băng màu đỏ, có vẻ như người này là học sinh thuộc hội học sinh của trường.

Tiền bối có dáng vẻ thanh thoát với mái tóc màu tím khói khiến cho lũ con trai thay đổi thái độ từ uể oải, thờ ơ mà bỗng trở nên năng động, khuôn mặt tên nào cũng đỏ tấy.

- Chị tên là Tsukasa Aoi, cứ gọi là Aoi nếu thích nhé. Chị là thủ quỹ thuộc hội học sinh và chị được phân công là người hướng dẫn cho khóa mới năm nay về ngôi trường này. Mong các em sẽ có 1 thời gian vui vẻ ở đây.

Tiền bối cười tươi sau khi nói hết câu, còn lũ con trai xung quanh thì mặt hiện lên rõ nét hạnh phúc.

Cửa bờ rào được mở ra, lần lượt từng học sinh đi vào rồi theo sau tiền bối đi trên 1 con đường mòn nằm giữa cánh rừng.

- Đây là con đường sẽ dẫn các em lên đến trường. Vì nhà trường bắt buộc tất cả đều phải ở nội trú nên các em sẽ hiếm khi phải đi con đường này lần sau lắm.

Đoạn đường khá dài, chúng tôi phải leo gần 20 phút mới tới nơi.

Giờ tôi đã nhận ra nơi mà chúng tôi thi tuyển chỉ là một khu thuộc trường. Vì có rất nhiều người thi và để bảo đảm an toàn thông tin về Yokohama thì tất cả thí sinh chỉ thi ở khu đó.

Ngôi trường này rất lớn. Mỗi tòa nhà đều dành riêng cho 1 lớp học từ phòng học chính đến phòng học nhạc, phòng thí nghiệm, nấu ăn, vẽ...Mỗi lớp đều có 1 tòa là kí túc xá riêng.

Chúng tôi trước tiên là đi tập trung nghe chủ tịch hội học sinh phát biểu và đặt ra phương hướng sau đó đi tham quan trường học.

----------------

Sau gần 2 tiếng tham quan thì chúng tôi được bố trí vào lớp học. Tôi và nhỏ đều cùng lớp D. Tên Takeda được xếp vào lớp C nên hắn ta đã tỏ rõ thái độ khinh bỉ với tôi.

Tôi và nhỏ được xếp ngồi cạnh nhau. Ngồi trên nhỏ là cậu bạn tóc vàng không nhường chỗ trên xe buýt, thật trùng hợp, một cách khó chịu.

Ngôi trường này không cấm học sinh về cách ăn mặc, được phép nhuộm tóc, được mang trang sức,...Tuy nhiên trong cả lớp chỉ có mình tôi và nhỏ quyết định giữ lại màu tóc tự nhiên sau khi được phổ biến về luật.

Bỗng nhiên có 1 cậu bạn đứng lên và xin phép cả lớp giới thiệu:

- Chào mọi người. Trước khi bắt đầu tiết học đầu tiên vào thì tôi muốn các bạn có thể làm quen với nhau trước được không?

Một lời đề nghị khá nhàm chán nhưng mọi người trong lớp lại rất ủng hộ nó.

- Cảm ơn mọi người rất nhiều, vậy đầu tiên là tôi. Tôi là Oida Hasaki, tôi đã làm lớp trưởng suốt 9 năm học và đảm nhận vị trí ấy theo lời thầy cô thì được đánh giá là rất tốt. Vậy nên tôi mong muốn có thể đảm nhận được 1 chức vụ cán bộ trong lớp, cảm ơn mọi người nhiều, mong các bạn giúp đỡ.

Tôi dám chắc là cậu ta sẽ được làm lớp trưởng sớm thôi.

- Tiếp theo là mình nhé. Mình là Okada Hanako. Mình mong muốn được làm bạn với tất cả mọi người trong ngôi trường này. Mục đích của mình là được tạo kỉ niệm đẹp với các bạn nên các cậu muốn làm gì hay đi chơi ở đâu thì cứ bảo với tớ nhé.

Hanako cô ấy khá năng nổi. Tôi đoán cô ấy sẽ trở nên rất nổi tiếng với cả nam và nữ. Dù sao thì cô ấy cũng mang trên người cái thần thái “Tôi có thể làm bạn với tất cả mọi người” trên người rồi.

Những người khác tiếp tục cái màn giới thiệu tẻ nhạt ấy. Có vẻ mọi người đều rất hào hứng. Tôi có nên nói đùa một chút gì đó không? Mọi người sẽ nghĩ tôi thực sự năng động, hay tôi nên lẩn trốn. Dù sao thì tôi cũng chỉ là 1 chú chim trắng sải cánh tự do giữa bầu trời rộng lớn, cũng chẳng đụng chạm đến ai và cũng không một đích đến xác định từ đầu.

Lòng vòng 1 lúc thì cái cậu Oida đó chỉ vào tôi và nói: “Tiếp theo là cậu nhé”

Tôi chỉ biết đứng lên, tôi biết rằng cái nhiệm vụ kết bạn đó thành công hay thất bại là do bài phát biểu của tôi. Và trong khi đó tôi chỉ biết ấp úng mấy từ:

- ...Todosaki Yashoji...Mong mọi người giúp đỡ.

Thất bại rồi.

Đúng như tôi nghĩ. Họ nhìn tôi bằng cái ánh mắt như thể nhìn thấy sinh vật lạ rồi vỗ tay như bao người khác. Bài giới thiệu của tôi khiến cho cậu lớp trưởng tương lai đó phải cười gượng.

- Haha...chắc là cũng được rồi ha. Vậy bạn gái ngồi cạnh giới thiệu tiếp được không?

Cậu ta chỉ tay vào nhỏ. Nhỏ thì đang ngồi đọc cái cuốn sách gì đấy bằng cái ngôn ngữ của nước nhỏ, nhưng nếu nhìn bìa thì tôi đoán là 1 cuốn sách về tâm lí học, tôi thắc mắc là nhỏ lại đam mê về mấy cái thứ đó sao.

Mặc dù đã nghe thấy cậu Oida kia nhắc đến nhưng cậu ta vẫn không phản ứng gì khiến cho Oida lúng túng.

- À...bạn gì đó ơi!

Cậu ta đến lúc này mới rời con mắt ra khỏi quyển sách rồi nhìn vào Oida nhưng rồi lại vờ như không thấy gì.

Cái thái độ đó của cậu ta khiến cả lớp có ấn tượng xấu về nhỏ, họ đang nhìn chằm chằm vào cậu ta, một đám thì túm xụm lại bàn tán gì đó. Nhưng với tính của nhỏ như vậy thì cũng là chuyện bình thường.

- Vậy tiếp theo là ai vậy. – Oida cười gượng.

Cậu ta vừa dứt lời thì có 1 tên đô con nào đó ngồi bên phải nhỏ đập chân lên bàn rồi lớn tiếng:

- Giới thiệu gì hả? Trò trẻ con à? Làm gì thì làm thì cũng làm phiền đừng có lôi bọn này vào.

Tên đó có thái độ khá ngông cuồng, bên cạnh còn có mấy người nữa theo phe cậu ta.

Không khí bỗng trở nên im ắng và căng thằng một cách lạ thường.

Bỗng có một giọng nói vang lên.

- Các cô cậu, về chỗ ngồi cho tôi.

Cuối cùng thì giáo viên cũng bước vào. Đó là 1 cô giáo trẻ, chỉ tầm 23-24 tuổi. Tôi thắc mắc 1 người trẻ như vậy sao lại được dạy trong ngôi trường lớn như này, đặc biệt lại còn là ngôi trường của chính phủ lập nên.

- Kết thúc cuộc làm quen ở đây đi. Tôi là Hiraki Misao. Trong ngôi trường này không có chuyện phân công lại giáo viên chủ nhiệm và chia lại lớp, vậy nên tôi sẽ chủ nhiệm lớp D này trong 3 năm.

Cô giáo đó nói bằng 1 giọng rất lạnh lùng, sắc bén, không giống như những giáo viên khác. Tôi đang đinh ninh rằng có điều gì đó khá khắc nghiệt đối với tôi sắp tới.

- Cầm tập giới thiệu trường này truyền xuống dưới đi. Trong đó có đủ những gì thắc mắc của các cô cậu, giữ gìn cho kĩ, không hiểu thì hỏi tôi. Bây giờ tôi sẽ đi thu điện thoại mà các cô cậu mang theo. Yên tâm rằng nó sẽ không hỏng trước khi các cô cậu tốt nghiệp đâu.

Cô đi thu hết tất cả điện thoại. Ngôi trường này thực sự khắc nghiệt đến vậy sao?

- Các cô cậu yên tâm. Đổi lại là điện thoại của trường chúng ta. Trong đây chỉ lưu số điện thoại của bố mẹ hoặc người giám hộ các cô cậu, không được phép liên lạc với người ngoài. Các cô cậu chỉ được phép lưu số điện thoại của người trong trường. Và còn...trong chiếc điện thoại này, có 1 hệ thống gọi là điểm. Mỗi 1 điểm tương ứng với 1 yên, điểm cung cấp cho mỗi học sinh mỗi tháng là 100000 điểm, tương ứng với 100000 yên. Các cô cậu có thể mua tất cả mọi thứ trong ngôi trường này bằng hệ thống điểm đó. Vậy đã thấy có lợi chưa? Tuy nhiên trong mỗi bài kiểm tra, điểm dưới trung bình, lập tức đuổi học, khi đuổi học sẽ bị kiểm soát từng nơi, từng hành động đến khi việc loại bỏ những kí ức về ngôi trường này của nhà trường đã có tác dụng, khi ấy các cô cậu mới được tự do. Dù sao các cô cậu cũng đã đỗ vào ngôi trường này nên chắc cũng không làm bất ngờ cho mấy. Tuy nhiên, các cô cậu đang ở lớp D, là lớp được coi là phế thải nhất từ trước tới nay. Nói không phải thừa thãi, các cô cậu nhìn kết quả nhận được là hiểu rõ và đọc nhận xét của người phỏng vấn trong tờ thông tin học sinh đã được chuyển đến từng phòng của các cô cậu. Vậy nên thử thách này có vẻ khá khó với cái cô cậu. Được rồi, giờ tôi sẽ phát điện thoại cho các cô cậu. Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu buổi học đầu tiên, khi đó tôi sẽ nói rõ nhiệm vụ của các cô cậu sau.

Nhiệm vụ sao? Quả như tôi nghĩ, nó không hề hợp với tôi 1 chút nào.

Tôi mở điện thoại lên, dưới số điểm đó có 1 mã QR, tôi hoài nghi về việc nó có thật sự mua được tất cả hay không.

Tôi có nhìn sang nhỏ đúng lúc nhỏ mở danh bạ lên, trong đó dường như có số của dì họ tôi và một số lạ khác.

- Này, Tsuki, cậu có muốn...

Tôi chưa kịp nói hết câu thì cậu ta đã chặn lời.

- Không cần.

Nói xong nhỏ tắt điện thoại rồi đứng dậy mà trở về kí túc.