Sự Lựa Chọn Cuối Cùng

Chương 3: Tâm tư nhỏ của Mặc (1)

Cố Mạn đạp một mạch đến nhà Thừa Mặc, vừa đến cổng không ngại ngùng mà gào lớn:

- Thừa Mặc, mở cửa!!!

- Đây đây!

Thừa Mặc chạy ra, quần áo cũng đã thay, một chiếc áo phông màu trắng, quần đùi kiểu rộng trông rất năng động, hì hục mở cửa:

- Mày bé tiếng tý không được à, con gái con gứa.

Giọng anh pha ý cười, mở cổng cho cô vào. Cố Mạn xoay người một vòng, nhà Thừa Mặc cô không còn lạ lẫm gì nữa, từ hồi chơi với nhau, Cố Mạn thuộc lòng vị trí trong nhà Thừa Mặc rồi:

- Dì đâu?

- Mẹ tao trong đó, đang nấu cơm tối.

- Nay chuẩn bị sớm vậy hả?

- Ừ, sắp xong rồi.

Cố Mạn bỏ dép bên ngoài, chạy vào trong bếp, đặt túi mận với mấy cốc tào phớ lên bàn ăn, mở miệng:

- Chào dì, dì đang nấu món gì vậy, thơm quá.

Cố Mạn không nói ngoa, hương thơm đồ ăn toả ra khắp phòng bếp, có cả mùi nước cốt dừa. Mẹ Thừa Mặc rất giỏi nấu ăn, đặc biệt là các món kho. Hôm nay bà kho thịt với nước cốt dừa:

- Mạn Mạn đấy hả? Trời ạ!

Tiêu Hà đậy vung nồi kho, quay ra xoa xuýt, bẹo má Cố Mạn:

- Lâu lắm rồi con không đến, dì không biết phải trò chuyện với ai, nhớ con muốn chết. Giục Mặc Mặc rủ con qua chơi mà mãi nó mới mời đó!

Thừa Mặc nãy giờ tựa cửa phòng bếp, nghe thấy tên mình thì không khỏi bật dậy:

- Đâu có, con mời mà nó không đến ấy chứ!

Cố Mạn nghiến răng ken két:

- Mi mời ta hồi nào. Hôm nay mi mới mời nhé!

Hai đứa cứ vậy lườm nguýt nhau, Tiêu Hà chỉ biết cười cười:

- Chúng ta ra ngoài ngồi đi, trong này bí quá!

Bà đi tắt bếp, nghĩ bụng. Hai đứa trẻ này tuy hay cãi nhau, nhưng được cái rất hợp ý! Chuyện to nhỏ đều cùng quan điểm, nếu lấy nhau thì không hề tệ, còn có thể nói là vô cùng tốt, gia đình hoà thuận, kinh tế ổn định!

- Dì qua đây!

Cố Mạn chỉ xuống chỗ cạnh mình, mời mọc:

- Hôm nay con mua một cân mận, rất ngon đó, mọi hôm có 15 ngàn một cân, nay lên tận 25 ngàn luôn đó dì. Còn đây là tào phớ, quán này có thêm thạch dừa, rất thơm, nước dùng không có gừng, hẳn dì rất thích!

Cố Mạn liên tục mời, bà cười phá lên. Đứa trẻ này hoạt bát, đáng yêu như thế này, Thừa Mặc không để ý tới nó là quá ngốc! Thừa Mặc ném cho cô một ánh mắt đầy nham hiểm:

- Mày như kiểu mấy bà rao đồ ăn ngoài chợ ấy nhỉ, eo ôi ghét ghê, thao thao bất tuyệt ý, ồn chết ồn chết tao!

Cố Mạn giơ nắm đấm, đe doạ:

- Mày ngậm mồm, không có là tao đấm luôn đó!

Thừa Mặc khinh khỉnh, tự nhét vào miệng một quả mận chín, mọng nước mà rất ngọt! Tiêu Hà chứng kiến cảnh này, bà nhận ra có điểm sáng ánh lên trong mắt đứa con trai yêu quý của mình: hẳn thằng bé rất dễ chịu khi ở bên Cố Mạn.

Cứ liên tục ăn rồi xem hài, đến tận gần tối Cố Mạn mới nhấc mông lên đi về. Tiêu Hà không yên tâm, giục Thừa Mặc lấy xe đạp đèo bạn về. Còn xe của Cố Mạn mai lấy cũng được, sáng mai Thừa Mặc sẽ chở cô đi học.

Sắp xếp xong xuôi, hai đứa trẻ tạm biệt bà rồi lên đường. Cố Mạn ngồi đằng sau, không ngừng lúc lắc cái đầu, cựa quậy. Thừa Mặc quay lại đằng sau, chứng kiến cảnh này liền tủm tỉm cười: 17 tuổi rồi mà y như một nhóc con chưa lớn vậy! Liền nổi hứng muốn trêu cô:

- Ngồi im nào bé, anh đang lái xe đó nha!

Cố Mạn hậm hực, cấu cấu eo nhỏ của Thừa Mặc, miệng lầm bầm:

- Ai mới là bé của ngươi chứ! Ta không phải bé!

Thừa Mặc hỏi tiếp:

- Vậy hả? Vậy bé có rét không?

Cố Mạn vừa ăn no, rất uể oải, muốn đi ngủ, liền thoải mái dựa vào lưng Thừa Mặc, hai tay túm lấy gấu áo của người ngồi trước, nhắm nghiền mắt:

- Có chút chút nha...

Thừa Mặc dừng xe, gọi Cố Mạn dậy nhưng có vẻ cô đã mệt lắm rồi. Hôm nay tiếp chuyện mẹ anh nhiều thế, hẳn cô cũng hao tổn tâm trí lắm! Anh nhẹ nhàng chống xe, một tay đỡ lấy người cô, một tay cởi áo của mình mặc cho cô, còn nhẹ giọng mắng:

- Đồ hâm, không mặc áo khoác.

Cố Mạn mơ mơ màng màng, dụi dụi mắt:

- Hả?

Điệu bộ này thu hết vào tầm mắt của anh. Thừa Mặc khẽ vò đầu cô thành một nhúm nhỏ, bẹo bẹo cái má, nựng nựng cái mặt. Ai còn không biết tưởng anh và cô đã yêu nhau không bằng!

Về đến nhà Cố Mạn, anh khẽ lay người cô dậy, nhỏ giọng gọi:

- Mạn Mạn, về đến nhà rồi!

- Ừm...

Cố mạn dụi mắt, mơ màng mở mắt ra, tay quơ quơ một thứ làm điểm tựa để đứng dậy cho tỉnh ngủ. Cô ôm eo anh, từ từ đứng dậy, miệng lầm bầm:

- Eo thon nhỏ, eo thon nhỏ ha..ha

Thừa Mặc cười tủm tỉm, ngó trước ngó sau nhân lúc không có ai để ý, nhân lúc cô chưa tỉnh ngủ liền thơm chụt một cái vào má cô. Môi mỏng tiếp xúc với cái má bánh bao của Cố Mạn khiến cô từ từ tỉnh dậy, ngửa mặt lên:

- Ô Thừa Mặc hả? Ha ha được ôm eo Thừa Mặc ha...ha

Thừa Mặc đầu đầy dấu hỏi:

- Sao lại vậy?

- Không nói đâu hihi!

Cố Mạn buông anh ra, cười cười nói:

- Thôi về đi, tao vào nhà đây!

- Ơ...

Thừa Mặc chưa nói xong, Cố Mạn đã đóng cửa một cái “rầm”. Thật hết nói nổi mà!