Cuộc sống của Thừa Mặc sau khi chia tay Du Du vẫn như mọi ngày, thậm chí còn tốt hơn trước, bớt đi một nữ nhân quấy rầy bên cạnh.
Vậy mà bên Cố Mạn thì chẳng ổn là bao. Đi học bị bạn học đâm phải liền ngã xe, đi ăn cơm trưa cũng bị đổ cơm vào người, đi vệ sinh thì bị khoá cửa ngoài. Những việc này Cố Mạn biết một mực tay ai làm nhưng muốn để im. Bởi Thừa Mặc đã nói hôm đó rồi “Đừng động thủ”
Cố Mạn nhịn qua từng ngày, những cơn đau ê buốt từ cố tay, bắp chân và đầu gối truyền đến khiến cô phải xin phép vắng tiết thể dục. Đây là lần đầu tiên cô phải nhịn đánh một đứa thiếu đòn như vậy.
Thừa Mặc thấy cô vắng học liền xin phép ở trong lớp, nói là bị đau dạ dày.
Cố Mạn nằm úp xuống mặt bàn, chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời trong, không một gợn mây. Bởi đang là mùa hè oi nóng, Cố Mạn lại ngồi gần cửa sổ nên từng đợt nắng chiếu vào mặt cô. Cố Mạn lười biếng, nằm im không quay mặt đi. Bỗng một bóng đen phủ kín người cô, vươn người ra kéo rèm cửa sổ lại:
- Mày muốn bị mù hay đen da? Bảo tao tao còn có cách, chứ phơi nắng thế này chắc mặt mày dày quá không đen nổi đâu!
Cố Mạn vừa nghe đã biết ai nói, ngồi dậy nhìn thẳng vào mặt đối phương, chau mày:
- Tao đang mệt, không có hứng đùa đâu.
Thừa Mặc thấy vậy nên cũng không có ý tiếp tục đùa dai, tiện tay với ghế của bàn bên cạnh, ngồi xuống cạnh cô:
- Bị làm sao mà phải nằm trong lớp?
Cố Mạn không có ý muốn nói, quay mặt đi chỗ khác. Thừa Mặc chau mày, tiếp tục:
- Tao nghe bọn Thổ Sơn nói mày bị người ta chọc tới, phải không? Không ngờ cấp 3 Giang Thành này còn có người dám chọc mày.
Cố Mạn im lặng một hồi lâu, quay sang nhìn thẳng vào mặt Thừa Mặc, định nói rồi lại thôi:
- Không có gì, xúi quẩy gặp phải chó thôi.
Thừa Mặc nghe đến đây cũng đoán một phần là ai ra tay, lay lay người Cố Mạn:
- Mày xử nó luôn đi, không cần nể nang gì con nhỏ đó.
- Mày bảo tao không động thủ nó!
- Bây giờ nó hại mày mà mày còn nhịn được! Mày nhìn xem! Tay chân thì bầm tím, thử hỏi có chịu được không?
Thừa Mặc vạch tay cô ra xem, miệng liên tục mắng mỏ, vậy mà Cố Mạn còn cười cười cho bằng được.
- Mày cười cái gì? Bị ngã vui lắm hả? Ừ vui quá ha...ha...ha. Hôm nay va đầu vào đâu hay sao cười như con ngu vậy?
Thừa Mặc nghiến răng ken két, Cố Mạn chỉ biết nằm xuống bàn tủm tỉm cười. Anh liền nghĩ hôm nay con này đích thị bị đâm đầu vào cây!
Buổi chiều, không phải đi học thêm, Thừa Mặc rủ Cố Mạn sang nhà chơi:
- Mẹ tao mấy hôm nay hỏi mày biến đâu mất dạng luôn đấy. Sang chơi tý đi, tiện thể làm vài ván game.
Cố Mạn gật gù, quả là rất lâu rồi không sang đó chơi. Lần gần đây nhất cũng phải được 4 tháng rồi, từ hôm sinh nhật anh.
- Mày đi về đó trước đi, tý tao qua!
Thừa Mặc gật đầu, phóng xe về trước.
Cố Mạn cố tình đạp xe đi chợ, mua mấy cốc tào phớ thạch dừa với một cân mận, định tý qua đó ăn vặt một tý rồi về. Dọc đường gặp Du Du đi mua trà sữa với Gia Huy, miệng liên tục nịnh hót hắn lên tận trời. Cố Mạn ngứa mắt không thôi. Mặc dù muốn lao vào xử lí con nhỏ đến cùng rồi nhưng vì ở chợ còn có nhiều người, cô không muốn động tay động chân.
Chỉ mới nghĩ đến thôi, một giọng nói lanh lảnh vang lên:
- Ô chẳng phải Cố Mạn xếp nhất trong kì thi vừa rồi đây ư? Cứ phải nói là hơi bị “đỉnh” ấy, Huy nhỉ? “Đỉnh” cả môn đánh nhau ức hiếp con nhà người ta nữa cơ mà!
Cái giọng chua ngoa không sai được vào đâu! Cố Mạn quay người lại, nở một nụ cười không thể nào chuyên nghiệp hơn, phải gọi là xứng tầm với những bà bán hàng “siêu sên” 100 ngàn 3 áo, 3 áo chỉ có 100 ngàn ngoài sạp:
- Ô Du Du đấy à, lâu lắm rồi mới gặp Du Du ý! Du Du khoẻ không? Chắc được Huy chăm sóc tận tình nên khoẻ lắm hả? Nếu cần dịch vụ “sì pa” miễn phí ngon-bổ-rẻ thì cứ liên hệ mình nhé, đảm bảo một lần nhớ cả đời luôn!
Du Du á khẩu, không còn gì để nói, nhưng vẫn cố vớt vát:
- Mạn Mạn cũng hay lắm ý, tự dưng lại ve vãn người yêu của bạn, khiến bạn phải chi tay người yêu, phải nói có “duyên” lắm đó nha!
Cố Mạn giật giật khoé miệng. Mẹ kiếp không phải cô ta cố chấp thì hai người bọn họ đâu có yêu nhau, đâu có chia tay. Thậm chí Cố Mạn chưa ve vãn Thừa Mặc một chút nào thì họ đã chia tay rồi. Cô ta nói như thể Thừa Mặc lúc đầu yêu cô ta lắm, sau đó Cố Mạn là tiểu tam không bằng!
- “Lời nói chẳng mất tiền mua
Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau
Chẳng may không vừa lòng nhau
Dùi cui thần chưởng một đao vào mồm”
Cố Mạn nhếch mép, đạp xe đi mất hút, để lại trên mặt Du Du những sọc đen sì.