Thiên Phong Dật vừa đến, mọi người đều đột nhiên im lặng. Chỉ nghe tiếng Thiên Phong Dật cười nói chúc mừng Hướng Minh Uyên.
Gì chứ! Gương mặt giả tạo, nụ cười giả tạo, nhân cách giả tạo! Mọi thứ đều giả tạo! Cái gì mà hào quang nhân vật chính! Lừa đảo! Tất cả đều là lừa đảo!!!
Hướng Minh Uyên im lặng một lúc rồi nói :"Không cần, không cần sư đệ tốn công chúc mừng đâu. Chỉ là bài khảo sát nhỏ đều không có gì to tát."
Hướng Minh Uyên vừa nói dứt câu các đệ tử khác liền hùa theo tâng bốc y.
"Đúng! Chỉ là bài khảo sát nhỏ, sao làm khó được Hướng sư huynh."
"Phải, phải, sư huynh là thiên tài đệ nhất mấy kẻ tầm thường sao có thể so sánh!"
Tinh Mộng cũng vào góp vui :"Các người nói không sai mấy tên kém cỏi không thể nào thắng nổi sư huynh." Trong câu này phân nửa là hàm ý nói Thiên Phong Dật kém cỏi, không tự lượng sức mình.
Thiên Phong Dật biết bọn họ đang hướng sự chú ý về mình vội kiếm cớ bỏ đi. Hướng Minh Uyên cứ ngỡ vậy là đuổi được tiểu ác ma giả tạo này đi... Nào ngờ Thiên Phong Dật vừa định đi thì một giọng nói ám ảnh chết người vang lên
"Mọi người đều ở đây hết sao?"
Hướng Minh Uyên vừa nghe giọng nói này liền xám mặt, sởn tóc gáy cứng đờ cả người. Là ai uy phong đến vậy chỉ cần cất giọng nói cũng đủ khiến y sợ hãi nhường này ? Đương nhiên đáp án không ai khác chính là cái vị sáng nay lườm chết y đấy mà - Túc Huyền Quân.
Túc Huyền Quân thường ngày cao quý dù có chết đói cũng không bước chân đến "nhà ăn" dành cho môn sinh nha. Vậy mà không biết ngọn gió nào vô tình nhưng cố ý đưa Túc Huyền Quân đến đây.
Túc Huyền Quân điềm tĩnh ngồi xuống ghế đối diện mặt đối mặt với Hướng Minh Uyên. Hướng Minh Uyên trong lòng vừa căng thẳng vừa chột dạ.
"Không biết sư tôn tốn công đến một nơi như thế này làm gì ?" Hướng Minh Uyên lên tiếng.
"Không có việc không thể đến sao ?" Túc Huyền Quân nâng cốc trà nhấp nhẹ.
"Không, đệ tử không có ý đó." Hướng Minh Uyên bối rối.
Túc Huyền Quân đặt nhẹ cốc trà xuống, quay qua ôn nhu nói với Thiên Phong Dật sắc mặt khó coi đang e dè đứng bên cạnh.
"Dậy Nhi, ngồi cạnh ta đi."
Thiên Phong Dật e dè ngồi cạnh Túc Huyền Quân, cảnh tượng này sẽ rất đỗi bình thường nếu Thiên Phong Dật không trưng ra bộ mặt như kiểu mình sắp bị bắt nạt khiến Túc Huyền Quân mặt mày cau có, đằng đằng sát khí nhìn y nha.
Túc Huyền Quân :"Hướng Minh Uyên, lần này ngươi biểu hiện khá ổn, về phần thưởng thì ta sẽ cho ngửi đem tới sau." Cái giọng điệu của Túc Huyền Quân lúc này nếu thật sự có thể giết người thì có lẽ này giờ y đã chết hơn mười cái mạng rồi.
Hướng Minh Uyên gắng nói lên thành tiếng :"Đệ tử không dám, đều là ơn sư tôn dạy dỗ."
Lời nói ra cảm tạ Túc Huyền Quân dạy dỗ. Trong lòng thì đang nghĩ nếu có thể khiến Túc Huyền Quân bạo phát mà chết thì thật tốt a.... Thiên Phong Dật à Thiên Phong Dật ngươi diễn xuất đúng là không tồi.
Thiên Phong Dật ánh mắt không dám nhìn thẳng tỏ ra vẻ yếu đuổi một tay khoác lấy tay Túc Huyền Quân, miệng mập mờ định nói nhưng thôi.
Hướng Minh Uyên nghĩ :"Tiểu sư đệ, ngươi giả yếu đuối cho ai xem đây."
Túc Huyền Quân bị Thiên Phong Dật cứ vậy mà che mắt liền nhìn Hướng Minh Uyên với ánh mắt khinh bỉ cười nói :"Nhưng mà... lúc đó ta quên không nói. Muốn thắng thì không chỉ phải thắng được Thủy Yên mà còn phải thắng trong một nén nhanh. Vậy mới đủ tư cách, tuy nhiên lúc hai ngươi giao đấu đã qua một nén nhang rồi..." Chưa nói hết liền bị Hướng Minh Uyên cướp lời.
"Coi như không có bất kỳ cuộc khảo sát nài và phần thưởng sẽ bị gỡ bỏ ?" Hướng Minh Uyên mặt nghiêm nghị nhìn Túc Huyền Quân.
"Đúng." Túc Huyền Quân trả lời.