Hướng Minh Uyên và Túc Huyền Quân mắt đối mắt trừng trừng nhìn nhau, bầu không khí bị hai người bóp nghẹt khiến mọi người xung quanh đều không dám thở mạnh.
Nhìn vào đừng tưởng Hướng Minh Uyên đầy dũng khí nhìn hắn a. Thực ra tâm can y đang gào thét sao lại chơi ngu gây ra hiềm khích với đại boss vậy chứ!!!!
Hai người cứ nhìn chằm chằm nhau như vậy ánh mắt còn lóe lên tia lửa điện thật sự là dọa chết người rồi.
Túc Huyền Quân lên tiếng phá vỡ bầu không khí khó chịu này.
"Ngày mai, 3 người các ngươi, ngươi, Tinh Mộng và Dật Nhi cùng bài đệ tử khác cùng ta xuống trấn xem xét tình hình."
Hướng Minh Uyên :"Nghe nói ở đó xuất hiện Sơn quái thực lực cao ?" Y dùng ánh mắt bình tĩnh hỏi Túc Huyền Quân.
Túc Huyền Quân nghe thấy nhưng làm lơ, không trả lời còn chẳng thèm nhìn y lấy một cái. Rồi liền đứng dậy chỉ xoa đầu Thiên Phong Dật một cái liền bỏ đi.
Sau khi Túc Huyền Quân bỏ đi mấy người cung quanh đó đều lần lượt rời đi, cả Thiên Phong Dật cũng vậy đặc biệt hơn khi ra đến ngoài cửa Thiên Phong Dật còn ngoảnh đầu nhìn Hướng Minh Uyên đầy khinh bỉ.
Tinh Mộng nhìn Thiên Phong Dật đầy căm phẫn nhưng lại không thể làm được gì.
Lúc này Hướng Minh Uyên cảm thấy thật chơi vơi, lúc đầu đều cho rằng mình đã biết trước cốt truyện rồi thì ở đây cũng giống như đi du lịch thôi. Nhưng... mọi thứ càng ngày càng đi lệch quỹ đạo nó thậm chí còn nghiêm trọng hơn những gì y nghĩ. Ánh mắt vô hồn toàn thân cứng ngắc, bất lực thở dài cho số mệnh chớ trêu.....
Tinh Mộng và Hướng Minh Uyên trở về trúc xá. Trúc xá được làm riêng cho hai người. Bởi 1 người là môn sinh ưu tí thể chất hơn người - Tinh Mộng, một người là tinh anh hàng đầu trong môn phái nên được tùy ý chọn trúc xá.
Trúc xá có dáng vẻ cổ đại nhưng mang vài phần tính chất hiện đại, ái chà thời này mà cũng tân tiến ghê ta.
Hướng Minh Uyên suy suy ngẫm ngẫm một lúc vô thức đi về phía chiếc giường khi nờ không hay. Vừa nhìn thấy giường mấu cái duy nghĩ tuột ra khỏi đầu ngay. Lập tức ngả người xuống giường, Tinh Mộng nằm ở giường bên cạnh các nhau 1 tấm gỗ chắn trên đầu giường.
[Tua______Đoạn này tác ngại viết quá nên chuyển khung cảnh qua sáng mai lun nha]
Sáng mai, tất cả mọi người đều đã xuất phát xuống trấn. Trên đường đi, ngựa của Hướng Minh Uyên không hiểu vì sao đột nhiên lăn ra chết. Y đành đi cùng Tinh Mộng.
"Tinh Mộng, ngựa này của đệ sẽ không lăn ra chết giống ngựa của ta đấy chứ." Y hỏi đùa.
"Sẽ không." Tinh Mộng vui vẻ đáp trả.
"Nếu có thì sao?" Y hỏi tiếp.
"Thì ta sẽ cõng huynh đi nốt chặng đường còn lại." Tinh Mộng nói, gương mặt toát lên vẻ ấm áp hiền dịu.
Hướng Minh Uyên nghe đến đâu liền khựng lại trong lòng cũng có chút cảm giác vui vui. Một lúc sau, Hướng Minh Uyên gật gù, vì quá buồn ngủ mà ngủ luôn trên lưng tiểu sư đệ Tinh Mộng. "Báo hại" Tinh Mộng cả chặng đường vì sợ y tỉnh mà không dám đổi tư thế đến cựa quậy cũng không dám. Chỉ cười trừ một cái rồi đi tiếp. Còn không quên đi chậm lại tránh mấy cái ổ gà phía trước.
Ái chà, sư đệ có hiếu nhất năm là đây chứ đâu !!
Bên này, các vị đồng môn sư huynh sư đệ từ trẻ tới thanh niên ngay cả vị tôn thượng cũng bị cho ăn "cơm chó"(*) ngập mặt. Tức đỏ tía tai, sôi cả máu mà vẫn đành im lặng cho qua.
(*) Cơm chó : ý là cẩu lương
cẩu : chó
lương : thức ăn
Từ này ám chỉ một người nào đó đứng nhìn cặp đôi nhà người ân ái với đôi mắt thèm thuồng.