Sự Trả Thù Của Cô Gái Vô Cảm (The Revenge Of Emotionless Girl)

84. Chuyện nhỏ

Vừa rồi là San Chi đã gọi cho nó, nó nghĩ chắc là chuyện cô bị bắt cóc và chuyện của Wation, nó không muốn trốn tránh nữa nên đã đồng ý gặp nhau. Ba năm xa cách không ngờ bọn họ lại gặp nhau trong tình huống như thế này. Mặc dù hai anh trai của nó biết thì đã sao? San Chi biết nó quay về với hắn thì đã sao? Dù gì hắn cũng nói đúng, tờ giấy li hôn cũng chỉ có duy nhất một chữ kí của nó, vả lại hắn cũng chẳng làm gì khiến nó có thể nhờ pháp luật can thiệp. Và một điều nó đang âm thầm nghi ngờ chính là thế lực ngầm của hắn mạnh đến đâu? Có thể tha túng một tay che trời hay không? Dựa vào những thủ đoạn và vị trí TCrW đang đứng nó tin là hắn có khả năng này, vì thế thay vì kiên quyết muốn li hôn, nó phải tìm cách khác mềm mỏng hơn nếu không, không biết bao nhiêu người, bao nhiêu công ty hắn sẽ tiếp tục dùng những thứ đó để uy hiếp nó. Chính vì thế bây giờ phải nhịn nhịn và nhịn, cứ sống một cuộc sống bình thường, không chống đối hắn, cũng chẳng quan tâm đến cuộc sóng của hắn.

- Tôi đã nói với dì Hạ rồi, anh không cần phải cho người theo dõi tôi. – vì chưa đến giờ hẹn nên nó quyết định trở về thăm nhà một chút. Nó lang thang tản bọ trên đoạn đường về căn nhà lúc trước mà nó và bà Thụy đã sống, nó muốn xem lại bao nhiêu năm nơi này có thay đổi hay vẫn giống như trước. Nào ngờ, tai nó rất nhạy cũng như trực giác mách bảo, có người ở phía sau đang theo dõi nó. Nhưng nó lại rất thản nhiên và bắt bài ngay vì nghĩ đây là người của hắn phái đến theo dõi nó.

- Hahaha...cô em cũng rất nhanh nhẹn đấy. – đáp lại lời của nó lại là lời nói có chút nham nhở, nó vừa nghe vừa nghĩ có chút không đúng, “Anh ta sẽ không thuê kiểu người thế này?”

- Ai thuê các người đến. – nó lạnh lùng xoay người, đảo mắt nhanh quét hết một vòng, nơi này không gian xng quanh nhà của nó rất thoáng cũng rất ít nhà lân cận, vì thế khu này rất hạn chế người qua lại, chủ yếu phù hợp với nghĩ dưỡng nên cũng ít xe cộ lưu thông.

“Ông chủ, phu nhân đang bị nhóm người lạ mặt theo dõi, phu nhân đã phát hiện và chạm mặt với chúng rồi ạ”

Từ phía xa, khuất tầm nhìn gần đó, có một thanh niên mặc vest đen mang kính râm tay cầm điện thoại ấn ấn gì đó, sao đó lại gọi điện báo cáo cho ai đó.

“Tôi có nên ra mặt bảo vệ phu nhân không ông chủ”

“Vâng ạ”

“Ông chủ bảo mình đứng đây xem đấu, lẽ nào ông chu không hề lo lắng cho phu nhân sao? Thế bảo mình theo dõi phu nhân làm gì, quả nhiên kì lạ” người măc vest đen này tiếp tục đứng từ xa, tay vuốt cằm, lại đang nghỉ đến những điều ông chủ vừa căn dặn lại vưa khó hiểu.

Quay lại với nó, lúc này nó thầm đánh giá bọn người trước mặt, có 4 tên, cũng cao, to có chút hung hăng, nhưng không biết bọn chúng có mang vũ khí hay không. Nó thầm cảm thán, lẽ ra giừ này nó muốn đi dạo cho thoải mái đầu óc một chút, nào ngờ lại gặp bọn người này. “Chuyện mình trở về...lẽ nào..”

- Ai là chủ của các người? – nó hỏi lại một lần nữa nhầm xác định kẻ đứng sao bọn người này là ai, việc nó về nước gần đây rất hạn chế người biết, nhưng sao lại xuất hiện bọn người này, lại còn theo dõi nó đến tận đây.

- Cô em cũng mạnh miệng đấy, nhưng bọn này làm việc cũng có quy tắc, muốn biết ai thuê bọn này thì xuống gặp diêm vương mà hỏi. – tên đầu đàng hung hãng vừa nói vừa rút con dao trong người ra, ngay lúc này nó đã biết bọn người được thuê với mục đích là lấy mạng của nó. Nhưng nó cũng có chút buồn cười.

- Được thôi, xem tôi chầu diêm vương hay bọn mèo cụp đuôi bỏ chạy giữ lấy mạng đây....- nó khoanh tay, vẻ thách thức, quả thực qua vài câu thoại ngắn ngủi cũng như xem biểu hiện của đối thủ, đã giải thích vì sao nó lại nói câu đó. Tuy mặc váy có chút bất tiện nhưng đổi lại nó đang mang giày mà, bao nhiêu nỗi căm ghét hắn, hôm nay nó có nơi để trút cơn giận rồi.

- Đứng nhìn gì nữa, mau lên cho tao...- tên cầm đầu nghe lời nói thách thức của nó khiến hắn ta điên lên, chẳng khác nào nó đang xem thường bọn hắn.

- Dạ, đại ca...- 3 tên theo sau nhanh chóng hướng về phía nó mà lao đến. Nó nhanh chân cho 1 cước vào bụng, rồi xay người khống chế tên thứ 2, lấy đà đạp vào vị trí hiểm của tên còn lại khiến hắn ngã ra đường đau đớn ôm lấy hạ bộ.

Tên lúc nãy bị nó đá trúng vào bụng lại đứng lên chạy về phía nó.

- GIỮ CHẶT NÓ ĐẤY....- tên đó hô lớn, lại cầm dao chạy thẳng tới, nó đang khóa tay tên thứ 2, đã phát giác sau tiếng hô lớn, liền xoay người

“Phu nhân cẩn thận, aayda..”chàng trai vest đen đứng phía xa đã chứng kiến tất cả, vừa lo không kiềm được mà hét lên, lại vừa bịt miệng bản thân lại..

- Dựa vào bản lĩnh này mà muốn đưa tôi chầu diêm vương?? – một lần nữa nó thách thức, giọng điệu có chút khiêu khích, kiêu ngạo. Bởi vừa rồi nó vừa cho gà nhà cắn gà nhà, khiến 2 tên đó cùng nhau ngã ra đường, than thở cũng với tên ôm hạ bộ hét lớn. Nó không hề mất chút sức lực nào, bởi tên kia vừa cầm dao lao đến là nó đã xoay người đưa tên thứ 2 mà nó đang khóa tay chắn trước mặt nó, thành ra tên kia tốc độ quá đâm phải đồng bọn của mình, hai mắt tên kia trợn ngược sau đó ngã xuống thở dốc, nó tặng thêm đòn chân vào bụng, văng ra xa. “Không ngờ sao bao nhiêu năm, kĩ thuật mình cũng không tệ” nó phủi phủi tay, tự nói thầm trông khi tên đại ca ngỡ ngàng nhìn đàn em mình nằm la liệt.

- Sao? Nhìn đàn em nằm la liệt thế còn không mau mang về chữa trị? – nó bình thản nói, có vẻ “rất quan tâm”

- Con khốn...mày dám....- tên cầm đầu nổi điên vừa cầm dao hung hăng tiến tới, tấn công liên tiếp khiến nó phải né tránh, đột nhiên xoay người khống bóp chặt cổ tay, đạp chân, lên gối, khiến tên đó đau đớn buông dao, cả người khụy xuống...

- Ôiiiiiiii.......-

- Đại ca à, bây giờ có thể nói cho tôi biết....- nó nói với giọng trêu đùa nhưng ánh nhìn lại sắc bén sau đó là lạnh lùng nói.

- Chủ của các người là ai? – bọn người trước mặt, tay ôm bụng, tay ôm hạ bộ, người thì nằm vật vưỡng, người thì đau đớn la hét.. Tên đại ca có vẻ lao đao, vừa muốn nói nhưng lại chần chừ không nói.

- Tôi đã nhận tiền của họ vì vậy.....

“xoẹt...” cây dao cấm thẳng vào khe giữ các ngón tay của tên cầm đầu, khiến tên đó lắp ba lắp bắp, người đổ mồ hôi hột, vừa đau đớn vừa thở dốc lại vừa hồi hộp lo sợ. Dao vừa ròi cắm vào khe giữa các ngón tay như một lời cảnh báo của nó không đủ kiên nhẫn chờ đợi.

- Tôi không có thời gian xem các người diễn trò, muốn tìm khán giả, chi bằng tôi mời diêm vương xem các người diễn. – nó vừa nói vừa đi lại một tên đnà em cầm lấy con dao, bọn đàn em xanh mặt lắc đầu liên tục.

- Tha mạng, xin cô tha mạng, tha cho chúng tôi.....đại ca......đại ca à.....- tên đó khóc lóc xin tha mạng, tên đại ca cũng bị đàn em lay động.

- 3...2....

- Được...người thuê chúng tôi là một phụ nữ xinh đẹp, cô ta cho chúng tôi xem hình của cô và thuê chúng tôi ......

- Đưa tôi xem tấm ảnh....

- Cô yên tâm, vì bất đắc dĩ chúng tôi mới làm chuyện này . – tên cầm đầu đứng lên lấy điện thoại trong người, lướt đến một tấm ảnh, đưa cho nó xem. Nó liền nhận ra và ngẫm nghĩ.

- Các anh đi đi, khoan đã, về báo lại với chủ của các người tuy không giết được tôi, nhưng đã làm tôi bị thương. Còn nữa, tôi không biết các người vì lí do bất đắc dĩ nào, nhưng nếu các anh làm nghề này thì sẽ chầu diêm vương sớm thôi..

Nó nói xong chỉnh sửa lại chiếc túi xách mang cho ngay ngắn, sao đó lại mang kính râm vào rời đi, để lại 4 người đàn ông ngơ ngác nhìn nhau, họ khó hiểu vì những lời nói và hành động vừa rồi của nó.

- Đại ca, cô ta...cô ta nói thế là có ý gì đại ca...

- Là nói chúng ta vô dụng đó thằng quỷ này....- tên cầm đầu, kí đầu đàn em mình. Thật ra những gì nó nói vừa rồi anh hiểu õ ý chứ, chỉ là anh cần thời gian thực hiện thôi...

- Ha ha...có buồn cười quá không, đi giết người, giết không thành ngược lại mình còn được tha mạng...hahah...- cả bốn anh em khoác vai nhau vui vẻ, quên đi “vết tích” vừa rồi, còn hát ngêu ngao vui vẻ. Đúng thật như tên cầm đầu đã nói, bọn anh có lí do bất đắc dĩ nên mới nhận việc này.

“Bốp bốp.”

“Woahhh....quả nhiên ông chủ nói mình đứng xem là quá chuẩn...phu nhân đỉnh thế nhỉ, 1 chọi 4 luôn á...” chàng vest đen đứng từ xa xem tự vỗ tay tự tán thưởng sau đó lại nhanh nhóng bấm bấm gì đó điện thoại, rồi lại nhanh chóng theo sau nó.

********************

Xem bản edit đầy đủ tại https://www.starywriting.com/novel/vjBcF8rp7oJPX8eI%2B4twTQ%3D%3D.html