Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 219: Nhà họ Vương ở Giang Kiên

“Ngọc Đình, em đã nghĩ kỹ chưa?”

Hai người vừa đến trước cửa cục dân chính, Nhạc Huy liền dùng hai tay ôm lấy vai của Trần Ngọc Đình rồi nghiêm túc hỏi.

Anh không hiểu tại sao đột nhiên Trần Ngọc Đình lại gọi cho anh nói muốn đi đăng ký kết hôn, hơn nữa giọng điệu lại rất gấp gáp, thậm chí còn có cả tiếng khóc nghẹn ngào. Nhưng bởi vì yêu Trần Ngọc Đình, dù cô ấy muốn làm gì, muốn anh làm gì thì anh cũng đều nghe theo cô!

Vì vậy anh đã vội vã trở về từ công ty để đưa Trần Ngọc Đình đến cục dân chính.

“Em nghĩ kỹ rồi, em muốn trở thành vợ của anh, một người vợ danh chính ngôn thuận, không ai có thể chia cắt chúng ta!”

Đôi mắt tuyệt đẹp của Trần Ngọc Đình ửng đỏ và kích động nói.

Cô nhìn Nhạc Huy, giọng điệu lại bắt đầu run rẩy:

“Anh không bằng lòng à?”

Không phải Nhạc Huy không bằng lòng mà là anh vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý. Bởi vì chuyện đăng ký kết hôn này quả thực quá đột ngột, hơn nữa việc sau này Trần Ngọc Đình sẽ không còn có thể sinh con, rồi việc phải nói sao để thuyết phục bố mẹ anh và những người khác trong nhà họ Nhạc, tất cả những chuyện này anh vẫn chưa nghĩ ra giải pháp hoàn mỹ nhất.

Chỉ riêng hai việc này cũng đủ để tạo cho anh rất nhiều áp lực.

Nhưng lúc này anh có thể nói không bằng lòng hoặc đợi thêm chút nữa sao? Chỉ sợ nếu anh nói ra điều này thì Trần Ngọc Đình sẽ rất đau lòng, thời điểm này cô ấy cần được an ủi và quan tâm nhất.

“Anh bằng lòng! Đương nhiên bằng lòng!”

“Anh đã nói sẽ chăm sóc em cả cuộc đời này!”

Nhạc Huy nặng nề gật đầu, cũng không quan tâm những áp lực kia nữa, trước mắt anh chỉ biết rằng mình phải làm Trần Ngọc Đình yên tâm.

“Chỉ cần em nghĩ kỹ rồi thì chúng ta lập tức đi vào đăng ký kết hôn!”, Nhạc Huy nói.

Trần Ngọc Đình nghe thấy vậy và nhớ tới những gì Vương Lệ đã nói trong điện thoại thì đột nhiên lại không kìm nổi nước mắt.

Cô gật đầu dứt khoát, cảm động nói:

“Em đã nghĩ kỹ rồi!”

“Được!”, Nhạc Huy mỉm cười, nắm lấy tay Trần Ngọc Đình và nói: “Lát nữa chúng ta sẽ cùng đi vào, nhưng trước đó, anh cần phải biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao em lại quyết định đột ngột như vậy? Chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không? Em không được giấu anh”.

Với dáng vẻ ấm ức, Trần Ngọc Đình kể cho Nhạc Huy nghe về cuộc điện thoại từ gia đình mà cô vừa nhận được khi nãy. Kể cả việc ông ngoại ép cô về nhà để kết hôn, cô cũng kể hết cho Nhạc Huy.

“Gì cơ?”

Nhạc Huy nghe xong, đột nhiên nhíu mày và nói:

“Em đã có bạn trai rồi mà vẫn muốn ép em về nhà kết hôn với người khác, còn bắt em phải chia tay anh, thật quá đáng!”

Nghe Trần Ngọc Đình nói vậy, Nhạc Huy rất tức giận, bây giờ anh là bạn trai chính thức của Trần Ngọc Đình. Hai người đã phải trải qua biết bao thử thách và khó khăn, không hề dễ dàng mới lại được ở bên nhau, lần này gia đình Trần Ngọc Đình không chỉ ép cô quay về kết hôn mà còn ép cô chia tay anh, họ xem Nhạc Huy anh như không tồn tại!

Anh có thể nhẫn nhịn sao?

Rõ ràng là không!

Nhạc Huy căm hận nói và tức giận siết tay thành nắm đấm.

Trần Ngọc Đình thấy Nhạc Huy tức giận như vậy liền lau nước mắt, thở dài đáp:

“Thật ra cũng không thể trách mẹ em, trước đây gia đình em rất nghèo, bố em chỉ là một giáo viên đại học, thu nhập chẳng đáng là bao. Lúc đầu vì mẹ nhất quyết đòi lấy bố mà đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Vương. Vài năm trước, sức khỏe ông ngoại không tốt, nhà họ Vương mới cho em và mẹ được về nhận tổ quy tông. Ông ngoại giao lại cho mẹ em quyền điều hành một số công ty, mãi sau này tình cảnh gia đình em mới dần dần khá hơn”.

“Thật ra em có thể thành lập công ty cũng là nhờ những công ty kia của nhà họ Vương đã giúp gia đình em kiếm được chút tiền”.

“Nếu bây giờ em không quay về chấp nhận mối hôn nhân này thì có thể ông ngoại sẽ thu hồi lại quyền điều hành những công ty, mẹ em vì lo sợ điều này mới bắt em chia tay anh”.

Cô vừa nói vừa thấy lúng túng:

“Nhạc Huy, anh tuyệt đối đừng trách mẹ em, bình thường quan hệ giữa em và mẹ rất tốt, em sợ anh sẽ cãi nhau với bà ấy”.

Nhạc Huy nghe xong liền nói bằng giọng điệu ấm áp:

“Em yên tâm, anh biết chừng mực, anh không trách mẹ em”.

“Nhưng cách nhà họ Vương làm cũng thật là quá đáng, bọn họ coi em như công cụ để kết thành thông gia với nhà kia chứ đâu có coi em như người nhà. Dựa vào đâu cơ chứ? Người phụ nữ của Nhạc Huy anh mà bọn họ cũng dám làm như vậy!”

Thấy Nhạc Huy lo lắng cho mình, đương nhiên Trần Ngọc Đình hết sức cảm động, cô nói:

“Anh yên tâm, cả đời này Trần Ngọc Đình em sẽ không kết hôn với ai khác ngoài anh”.

Nhạc Huy gật đầu, khẽ chạm vào gương mặt nhỏ nhắn của Trần Ngọc Đình và nói:

“Có điều, anh không ngờ em lại là con cháu nhà họ Vương ở Giang Kiên, sao trước đây anh lại chưa từng nghe em nói về chuyện này?”

Trần Ngọc Đình thở dài:

“Em cũng chỉ mới biết hồi học đại học, đó là lúc em và mẹ về nhận tổ quy tông. Nhưng em không có chút tình cảm gì với người nhà họ Vương, kể cả với ông ngoại, bởi vì nhà họ Vương trọng nam khinh nữ, có vẻ như mấy bác, mấy cậu và anh chị họ đều không thích gia đình em”.

“Bố em chỉ là một giáo viên, dường như bọn họ đều không coi trọng bố em lắm, bởi vậy mà em và bố cũng không thích họ. Bình thường gia đình em rất ít khi qua lại với người nhà họ Vương, chỉ là thỉnh thoảng đến những dịp lễ mới về lại một chuyến”.

Nhạc Huy nghe vậy, trong lòng cũng coi như sáng tỏ vài phần.

Anh cũng đã từng nghe nói về nhà họ Vương - một gia tộc vô cùng nổi tiếng ở Giang Kiên, nhà họ Vương sống tại Giang Châu và là gia tộc giàu nhất ở Giang Châu. Nghe nói người giàu nhất Giang Kiên cũng phải nể nhà họ Vương vài phần. Lần này nhà họ Vương muốn kết thông gia với người giàu nhất Giang Kiên.

Nhạc Huy cảm nhận được sự nguy hiểm, không phải anh đang sợ nhà họ Vương hay người giàu nhất Giang Kiên.

Điều anh lo sợ là Trần Ngọc Đình không chịu nổi áp lực từ nhà họ Vương. Nhưng nếu bây giờ anh kết hôn với Trần Ngọc Đình thì kể cả ông cụ nhà họ Vương cũng sẽ không còn gì để nói.

Anh nắm lấy tay Trần Ngọc Đình và nói:

“Đi thôi, chúng ta cùng vào!”

Dứt lời, anh cùng Trần Ngọc Đình bước vào sảnh của cục dân chính.

Sau khi hoàn thành thủ tục đăng ký và điền xong thông tin thì bắt đầu chụp ảnh trên giấy chứng nhận kết hôn. Nhạc Huy đặc biệt trở về nhà thay một bộ vest, Trần Ngọc Đình cũng trang điểm vô cùng xinh đẹp.

Trai tài gái sắc, ngay đến cả thợ chụp ảnh cũng ngưỡng mộ không thôi và tặng cho họ những lời chúc phúc.

Sau khi chụp xong ảnh đăng ký thì đôi bên còn phải đọc lời thề kết hôn, đọc xong lời thề kết hôn thì hai người mới chính thức được công nhận là vợ chồng hợp pháp.

Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình cùng đứng trên bục tuyên thệ, nhìn nhau bằng ánh mắt ngập tràn tình yêu và phấn khích.

“Tôi - Nhạc Huy!”

“Tôi - Trần Ngọc Đình!”

“Chúng tôi tự nguyện kết thành vợ chồng, bắt đầu từ hôm nay, chúng tôi sẽ cùng nhau gánh vác trách nhiệm và nghĩa vụ mà hôn nhân giao phó. Trên hiếu thuận bố mẹ, dưới dạy bảo con cái, tôn trọng và yêu thương lẫn nhau, tin tưởng và khích lệ lẫn nhau, bao dung và nhường nhịn lẫn nhau, nương tựa lẫn nhau khi khó khăn, yêu thương nhau trọn đời. Từ nay về sau, dù thuận lợi hay gian khó, dù giàu sang hay nghèo khổ, dù khỏe mạnh hay bệnh tật, dù tuổi trẻ hay già yếu, chúng tôi vẫn sẽ cùng nhau đứng chung trên một con thuyền, hoạn nạn có nhau, đồng cam cộng khổ, trở thành bạn đời của nhau. Chúng tôi sẽ giữ vững lời thề hôm nay, chúng tôi nhất định có thể giữ vững lời thề ngày hôm nay!”

...

Sau khi ra khỏi cục dân chính, trên tay mỗi người đã có thêm một cuốn sổ nhỏ màu đỏ.

Kể từ ngày hôm nay, bọn họ đã là vợ chồng hợp pháp, được pháp luật bảo vệ, dù là ai cũng không có quyền chia cắt hai người bọn họ.

“Vợ, em yên tâm, anh nhất định sẽ bù đắp cho em một hôn lễ long trọng nhất!”, Nhạc Huy nhìn Trần Ngọc Đình bằng ánh mắt đầy tình ý.

Trần Ngọc Đình khẽ mỉm cười rồi dựa vào vai Nhạc Huy, gương mặt ngập tràn hạnh phúc.

Bây giờ thì dù có là ông cụ nhà họ Vương cũng không còn cách nào ép cô trở về kết hôn với người khác được nữa.