Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 220: Cuộc gọi của Nhạc Thiên Hùng

"Ông xem con gái ông đi, nó dám âm thầm chạy theo một người đàn ông làm giấy đăng ký kết hôn luôn rồi!"

"Rốt cuộc trong lòng nó có coi chúng ta là bố mẹ nữa không, Trần Đông Lai, ông xem ông giáo dục con bé thế nào đi kìa!"

Vương Lệ nhận được một bức ảnh do Trần Ngọc Đình gửi, trong bức ảnh là giấy đăng ký kết hôn của cô và Nhạc Huy.

Khi Trần Ngọc Đình nói cô đi đăng ký kết hôn, Vương Lệ vẫn không tin, bà ta cho rằng Trần Ngọc Đình nói trong lúc tức giận, không ngờ bây giờ còn gửi cả giấy đăng ký kết hôn cho bà ta, chuyện này giả làm sao được?

Vương Lệ giận quá đưa luôn điện thoại cho bố Trần Ngọc Đình là Trần Đông Lai xem.

Trần Đông Lai cầm lấy điện thoại, đẩy mắt kính lên tập trung nhìn, nhưng lại rất bình tĩnh nói:

"Tôi tin vào mắt của Ngọc Đình, trông thằng bé này có vẻ rất hoạt bát, bề ngoài cũng ưa nhìn, có vấn đề gì sao?"

Trần Đông Lai có dáng vẻ nho nhã, trước mặt còn đặt một quyển sách, tuy ông đã nghỉ hưu nhưng vẫn chưa bao giờ ngừng lại việc nghiên cứu kiến thức văn học!

"Vấn đề gì?", Vương Lệ thấy dáng vẻ bình tĩnh của Trần Đông Lai, bà ta nhất thời không trút giận được, bực mình nói: "Ông nghiên cứu kiến thức sâu xa mà lại còn không biết ngại hỏi tôi có vấn đề gì à?"

"Con bé không nói gì với chúng ta một câu mà đã theo người ta đi đăng ký kết hôn rồi, có mất mặt hay không?"

"Bố tôi cũng đã nói rồi, ông ấy muốn con bé về xem mắt với con trai của gia đình giàu nhất tỉnh Giang Kiên. Còn mấy ngày nữa là tới lễ đại thọ tám mươi tuổi rồi, tới lúc đó chúng ta phải giải thích thế nào với ông cụ đây?"

"Giờ thì hay rồi, cũng không cần kết thông gia nữa, ông biết gia đình giàu có nhất Giang Kiên có bao nhiêu tiền không? Nếu Ngọc Đình được gả vào nhà đó thì chúng ta có thể ngẩng cao đầu ở nhà họ Vương rồi, ông có biết không?"

Nghe Vương Lệ nói vậy, Trần Đông Lai thở dài đáp:

"Con cái lớn khôn tự có lựa chọn và suy nghĩ riêng, nếu con bé đã lựa chọn rồi, chúng ta làm bố mẹ thì nên ủng hộ nó mới phải".

"Nhà họ Vương vốn không coi trọng chúng ta, chẳng lẽ bà muốn biến con gái mình thành công cụ để nhà họ Vương kết thông gia với gia tộc khác à?”

"Gia đình giàu có nhất Giang Kiên thì sao nào, nhà chúng ta đâu phải không có tiền, chỉ cần sống vui vẻ là được. Cứ muốn gả vào nhà giàu làm gì, sống ở nhà giàu thì vui vẻ chắc?"

Ba đời nhà Trần Đông Lai đều làm nghề dạy học, ông không coi tiền tài như cặn bã, nhưng ông cũng không có dục vọng quá lớn với tiền bạc. Lương hưu mỗi tháng của ông cũng bốn đến năm nghìn tệ, ông thấy đủ là được rồi.

"Ông thì biết cái gì?", Vương Lệ tức giận mắng: "Mấy năm nay nếu không phải tôi kinh doanh mấy công ty kia thì cuộc sống của gia đình chúng ta sung túc được như vậy à? Đàn ông như ông không chịu làm gì cả, chỉ biết ở nhà đọc mấy quyển sách, đọc đi đọc lại có tác dụng gì không, có cho ông tiền không?"

"Mỗi lần Tết đến, tôi đều bị người nhà họ Vương quở trách, nói chúng ta nghèo kiết xác. Bọn họ đều sống ở khu nhà cao cấp, lái xe xịn, còn nhà chúng ta thì sao? Năm đó tôi nên nghe lời bố tôi, không nên gả cho cái đồ đàn ông không có chí hướng, không có tham vọng như ông!"

Vương Lệ càng nói càng tức, bà cầm lấy cuốn sách ở trên bàn Trần Đông Lai và ném xuống đất.

"Bà... bà làm cái gì thế?"

Trần Đông Lai biến sắc, nhưng giận mà không dám nói gì. Quả thực mấy năm nay chuyện trong nhà đều do Vương Lệ lo liệu, Vương Lệ là kiểu phụ nữ mạnh mẽ theo đuổi sự nghiệp. Còn ông không biết kinh doanh, nghỉ hưu xong cũng chỉ ở nhà đọc sách.

Đàn ông một khi không kiếm tiền được bằng phụ nữ thì đương nhiên đành phải làm chỗ trút giận. Ông cũng hết cách với bà Vương Lệ cứng rắn kiên cường này.

"Bây giờ Ngọc Đình đã đi đăng ký kết hôn với người khác rồi, bà trách tôi cũng vô dụng, tôi cũng đâu thể bảo nó ly hôn. Cho dù ly hôn thì con trai nhà họ Lâm cũng không thể lấy Ngọc Đình nhà chúng ta nữa!"

Trần Đông Lai thở dài nói.

"Đồ đàn ông chết tiệt, ông chẳng có tác dụng gì cả!", Vương Lệ túm lấy chiếc gối trên sofa đập về phía Trần Đông Lai, lo lắng đến mức nước mắt sắp rơi xuống:

"Đến lúc tới nhà họ Vương, chúng ta không trở thành trò cười của họ mới lạ!"

...

Hai ngày sau.

Đoàn Thiên Hành đích thân lái xe đưa Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình ra sân bay.

"Kỳ Phi, em đi theo làm cái gì, anh đi gặp bố mẹ vợ chứ đâu phải đi đánh giặc!"

Nhạc Huy khó hiểu nhìn Kỳ Phi, hỏi.

Kỳ Phi nghe vậy, tức giận đáp:

"Chết tiệt, anh tưởng em muốn à, ông nội bảo em tới bảo vệ anh an toàn. Nếu anh ở thành phố Thiên Hải thì em cũng không đi. Giờ anh muốn rời Thiên Hải, sao em lại không đi theo được?"

"Anh nói xem, cứ hai ba ngày là anh lại bị thương, lỡ như chuyến này xảy ra cái gì ngoài ý muốn không về được thì phải làm sao, em sẽ bị ông nội em đánh chết mất!"

Nhạc Huy nghe vậy mà dở khóc dở cười:

"Anh yếu đến vậy sao, đúng, anh đánh không lại em, nhưng anh cũng không đến mức đến cả năng lực tự vệ cũng không có".

Đoàn Thiên Hành ở bên cạnh thấy thế thì cũng không khỏi khuyên nhủ:

"Đại ca, anh để Kỳ Phi đi theo đi".

"Chuyện ngoài ý muốn xảy ra bất ngờ lắm, chân anh vừa mới khỏi, nếu gặp phải nguy hiểm gì lại không chạy được thì còn có Kỳ Phi ở đó bảo vệ anh".

Trần Ngọc Đình cũng vừa cười vừa nói:

"Chồng à, để Kỳ Phi đi theo chúng ta đi. Đến lúc tới nhà họ Vương, sẽ không ai dám trêu đùa chúng ta, có Kỳ Phi ở bên cạnh chúng ta cũng vui mà".

Nhạc Huy cũng đành phải đồng ý, anh nói với Kỳ Phi:

"Thôi được rồi, nể mặt vợ anh nên cho em đi theo đó. Đừng làm phiền anh, nếu làm phiền anh thì anh sẽ tố cáo em với sư phụ".

"Tố cáo em? Anh còn dám tố cáo em?", Kỳ Phi trừng hai mắt, cãi nhau ầm ĩ với Nhạc Huy cả quãng đường vào sân bay.

Sau khi cả nhóm tới sảnh sân bay, Nhạc Huy đột nhiên nhận được điện thoại của Nhạc Thiên Hùng.

Bây giờ Nhạc Huy sợ nhất là nghe cuộc gọi của Nhạc Thiên Hùng, anh rất sợ ông ấy hỏi về chuyện của anh với Trần Ngọc Đình.

Đến bây giờ anh còn chưa dám nói cho gia đình biết chuyện anh và Trần Ngọc Đình đi đăng ký kết hôn.

"Anh ra ngoài nghe điện thoại".

Nhạc Huy nói với Trần Ngọc Đình, sau đó đi sang bên cạnh, ấn nút nghe:

"Bố à, có chuyện gì thế?"

"Tiểu Huy, tạm gác lại chuyện của con đi, hai ngày nữa đi Giang Châu một chuyến", Nhạc Thiên Hùng nói qua điện thoại.

"Hả?", Nhạc Huy nhất thời kinh ngạc.

Kế hoạch ban đầu của anh và Trần Ngọc Đình cũng là đi thăm nhà Trần Ngọc Đình ở Sở Châu một chuyến, sau đó mấy ngày nữa đi Giang Châu tham gia tiệc mừng thọ của ông cụ Vương.

Bây giờ Nhạc Thiên Hùng lại bảo anh đi Giang châu, sẽ không trùng hợp vậy chứ...

"Đi Giang Châu làm gì vậy bố?", Nhạc Huy hỏi.

"Con biết nhà họ Vương ở Giang Châu chứ, đó là một gia tộc lớn rất nổi tiếng ở tỉnh Giang Kiên", Nhạc Thiên Hùng nói.

"Con biết, nghe nói mấy ngày nữa ông cụ Vương làm mừng thọ tám mươi tuổi, có chuyện gì vậy bố?", Nhạc Huy nhíu mày.

"Hóa ra con biết rồi à, thế bố cũng không nói nhiều nữa", Nhạc Thiên Hùng cười ha ha nói: "Nhà họ Vương ở Giang Châu từng có quan hệ làm ăn với nhà họ Nhạc, nhiều năm trước bố và ông cụ Vương cũng có qua lại thân thiết. Lễ mừng thọ của người ta chúng ta không thể không đi, nhưng bố thực sự là không thoát khỏi đây được, không có thời gian".

"Nên con đi thay bố, nhân tiện lãnh đạo thành phố Giang Châu cũng từng là học sinh của ông nội con, ông ta cũng muốn gặp con đấy. Còn cả lãnh đạo tỉnh Giang Kiên cũng muốn nói chuyện quy hoạch đô thị và muốn nhà họ Nhạc đầu tư. Con nói chuyện với ông lãnh đạo đó nhé, bảo ông ta bàn bạc với con là được".

Nhạc Huy nghe vậy, nghĩ thầm thật đúng là trùng hợp. Chắc Nhạc Thiên Hùng cũng không biết, giờ nhà họ Nhạc đã là thông gia với nhà họ Vương rồi.

Anh hỏi:

"Lãnh đạo gì ạ, lãnh đạo lớn cỡ nào vậy bố?"

Nhạc Thiên Hùng cười nói:

"Đương nhiên là lãnh đạo lớn rồi, dù ở thành phố hay là tỉnh thì đều là người lớn nhất. Con chưa tiếp xúc với người trong chính phủ, nhớ phải ứng phó cẩn thận, khiêm tốn chút".

"Con là con trai của Nhạc Thiên Hùng, đừng làm bố mất mặt".

"Bố yên tâm đi, con đã làm bố mất mặt bao giờ chưa?", Nhạc Huy nói xong liền cúp máy, anh rất sợ Nhạc Thiên Hùng hỏi anh về chuyện của Trần Ngọc Đình.

Anh hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần và tự lẩm bẩm một mình:

"Nguy hiểm thật..."