Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 372: Anh cho rằng tôi vẫn sợ anh sao?

“Tịnh Vũ, mẹ kiếp, mày muốn chết phải không?”

“Lâu rồi tao không gây chuyện với mày nên mày ngứa đòn hả?”

Bị quấy rầy nhã hứng, Ngô Lượng tức giận vội vàng mặc quần vào, rồi nhặt gạt tàn thuốc trên bàn lên ném mạnh về phía Ngô Tịnh Vũ.

Ngô Tịnh Vũ giật mình mặt vàng như đất, vội vàng lách người tránh né đòn tấn công như muốn lấy mạng của hắn.

Anh Ba của hắn đúng là đủ sức để đập chết hắn.

Đối mặt với cơn giận dữ của Ngô Lượng, cộng thêm nỗi sợ hãi trong quá khứ, khiến Ngô Tịnh Vũ cực kỳ hoảng sợ, vội vàng lùi về sau mấy bước.

Lúc này, đột nhiên Nhạc Huy giơ tay vỗ vai Ngô Tịnh Vũ: “Đừng sợ, cậu là một thằng đàn ông”.

Giọng nói bình thản tựa như chích một mũi thuốc an thần vào cơ thể Ngô Tịnh Vũ, khiến hắn lập tức bình tĩnh lại.

Ngô Tịnh Vũ vừa đưa tay, chỉ vào đĩa bột trắng trên bàn và lớn tiếng cười khẩy:

“Đây là cái gì, hút xong rất phê nhỉ. Anh còn muốn hù dọa tôi, nếu bố biết anh hút cái này thì sẽ nghĩ thế nào đây?”

Sắc mặt Ngô Lượng lập tức biến đổi, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Tịnh Vũ, mày muốn chết hả?”

Hắn đạp bàn nhảy xuống, túm lấy cổ áo của Ngô Tịnh Vũ, uy hiếp:

“Ở trước mặt bố và nhất là ở trước mặt tao thì nói chuyện cho cẩn thận chút, biết chưa?”

“Nếu mày dám nói chuyện này với ông già thì tao sẽ đánh gãy hết tay chân của mày!”

Sở dĩ kích động như vậy, đương nhiên là vì trong lòng Ngô Lương vẫn sợ hãi. Từ nhỏ Ngô Thiên Long luôn nhắc nhở họ, chơi gì cũng được nhưng tuyệt đối không được dính vào ma túy, chỉ cần phát hiện có người dính ma túy thì sẽ không còn là con trai của Ngô Thiên Long nữa.

Mặc dù trong Thánh Hoàng cũng buôn bán thứ này vì suy cho cùng đây cũng là nghề kiếm được nhiều tiền. Nhưng Ngô Thiên Long cũng biết thứ này sẽ phá hủy ý chí con người, chỉ cần dính vào thì chắc chắn cuộc đời sẽ bị hủy hoại.

Sao ông ta có thể để mấy đứa con trai của mình chạm vào thứ này, một khi chạm vào thì tuyệt đối sẽ không tha thứ.

Mấy anh em Ngô Lượng cũng hiểu rõ tính tình của Ngô Thiên Long hơn ai hết, từ trước đến nay nói là làm. Một khi để Ngô Thiên Long biết hắn hút ma túy, vậy chắc chắn sẽ đoạn tuyệt quan hệ bố con ngay lập tức, đồng thời đuổi hắn ra khỏi Thánh Hoàng mãi mãi.

Kết quả đó đồng nghĩa với hai bàn tay trắng.

Mà bây giờ, Ngô Tịnh Vũ lại dám dùng cái này để uy hiếp hắn, sao hắn không nổi điên được chứ?

“Vậy sao? Anh cho rằng tôi vẫn sẽ sợ anh à?”

“Các người chèn ép tôi cũng lâu rồi, còn muốn tiếp tục giẫm lên đầu tôi sao?”

Ngô Tịnh Vũ cau mày nói, có Nhạc Huy trợ giúp nên nỗi sợ Ngô Lượng trong lòng hắn đã biến mất hoàn toàn.

“Cái tên rác rưởi chết tiệt như mày hôm nay cũng lớn gan phết nhỉ, ai cho mày can đảm vậy?”

Có thế nào Ngô Lượng cũng không ngờ được Ngô Tịnh Vũ vô dụng, bình thường vừa nhìn thấy hắn đã tránh né, thậm chí bị hắn đánh cũng không dám cãi lại, vậy mà giờ lại dám nói chuyện với hắn như vậy.

Vốn dĩ hắn là một người tính tình nóng nảy, dưới sự khiêu khích của Ngô Tịnh Vũ, nhất thời không kiềm chế được cảm xúc.

“Tôi không muốn bị các người giẫm đạp dưới chân nữa!”, Ngô Tịnh Vũ lấy can đảm, mắng Ngô Lượng: “Anh là thứ rác rưởi chỉ biết hút ma túy!”

“Bụp!”

Sắc mặt Ngô Lượng đột nhiên thay đổi, tiện tay cầm chai rượu Tây chưa mở nắp lên, đập mạnh về phía đầu Ngô Tịnh Vũ.

Nhưng Nhạc Huy ở đây, sao có thể để hắn ra tay đánh Ngô Tịnh Vũ bị thương được.

“Kim Võ”, anh lạnh lùng nói.

Kim Võ lập tức vung một quả đấm khiến chai rượu Tây vừa nặng vừa dày kia vỡ tan tành trong chớp mắt.

Ngô Lượng trợn mắt há mồm, còn chưa đợi hắn kịp phản ứng, Kim Võ đã tát mạnh hắn một bạt tai khiến hắn sợ hãi ngồi xuống ghế.

Hắn đã sớm đã bị ma túy và sắc đẹp phụ nữ đục khoét cơ thể, đâu thể chịu được một bạt tai của Kim Võ. Hắn bị đánh đầu óc choáng váng tại chỗ, đầu óc cứ ong ong.

“A!”

Thấy có người dám đánh cậu ba, mười mấy cô gái kia đồng thanh kêu lên một tiếng kinh ngạc.

“Bọn… bọn khốn các người, ngay cả tao cũng dám đánh, mẹ nó tao giết chết cả nhà chúng mày!”

Ngô Lượng trừng mắt nhìn đám người Ngô Tịnh Vũ một cách khó tin và nổi giận đùng đùng.

“Tịnh Vũ, có phải hôm nay mày điên rồi không?”

“Đánh anh thì đã sao, hôm nay ông đây còn muốn anh chết không có chỗ chôn nữa kìa!”

Trong lòng Ngô Tịnh Vũ đột nhiên nổi lên một cơn giận khó hiểu, chịu tủi thân nhiều năm như vậy, toàn bộ bỗng chốc bộc phát ra ngoài. Nói xong, hắn nhảy lên đá một phát lên người Ngô Lượng.

“Bịch!”

Ngô Lượng kêu rên một tiếng, Ngô Tịnh Vũ giơ tay cầm chai rượu từ trên bàn lên lần nữa, đến trước mặt Ngô Lượng không nói lời nào, hung hăng đập mạnh xuống.

Chớp mắt, trên mặt đất đã xuất hiện một vũng máu nhỏ.

“A!”

Đám phụ nữ sợ hãi hét lên, Ngô Tịnh Vũ quát lớn một tiếng:

“Cút hết cho tôi!”

Mười mấy cô gái không kịp mặc quần áo, đã vội vã chạy ra ngoài.

Đánh hắn hơn năm phút, cuối cùng Ngô Tịnh Vũ cũng coi như trút được cơn giận, xách cổ áo của Ngô Lượng ném hắn lên ghế sofa.

“Anh ra vẻ nữa thử xem, chết tiệt! Tôi nhịn anh lâu lắm rồi đó anh biết không?”

“Mẹ kiếp, chỉ biết bắt nạt ông đây!”

Bị Ngô Lượng ức hiếp, gọi là phế vật nhiều năm như vậy, cuối cùng lần này Ngô Tịnh Vũ cũng trút được nỗi oán hận dồn nén trong lòng ra ngoài, đúng là vô cùng thoải mái.

Hắn lạnh lùng liếc xéo Ngô Lượng đang thoi thóp, hoàn toàn khác với Ngô Tịnh Vũ trước đây.

“Ha ha, phế vật, chính là phế vật!”

Tuy mặt Ngô Lượng đã đầy máu tươi, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu yếu thế.

“Mẹ kiếp!”

Ngô Tịnh Vũ mắng to một câu và cầm chai rượu lên đập mạnh vào đầu Ngô Lượng lần nữa.

“Bụp!”

Chai rượu lại vang lên âm thanh vỡ vụn.

“Được rồi, đừng đánh nữa, đánh nữa là đánh chết anh ta luôn đó”.

Thấy có vẻ như Ngô Tịnh Vũ không kìm chế được cảm xúc, suýt nữa đã đánh chết Ngô Lượng đang sống sờ sờ, Nhạc Huy vội lên tiếng ngăn lại.

Nếu Ngô Lượng chết rồi, vậy kế hoạch sẽ thất bại trong gang tấc.

“Được thôi anh Nhạc”.

Nhạc Huy nói gì Ngô Tịnh Vũ cũng răm rắp nghe theo, hắn dừng tay lại ngay lập tức và hỏi:

“Anh Nhạc, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”

Nhạc Huy liếc nhìn Ngô Lượng yếu ớt nằm trên sofa, do dự một lát, rồi nói.

“Bộ dạng này của anh ta đã không có cách nào nói chuyện nữa rồi. Bảo hắn sau khi tỉnh lại, đến câu lạc bộ Hoàng Gia ở huyện Tứ Thủy tìm chúng ta là được”.

“Vâng, em biết rồi”.

Ngô Tịnh Vũ gật đầu, đến trước mặt Ngô Lượng hung hăng tát một cái lên mặt hắn và lớn tiếng nói:

“Nếu muốn báo thù thì ngày mai đến huyện Tứ Thủy tìm tôi, ông đây đợi anh ở đó!”

Khi xuống lầu, đã có vô số đàn em điên cuồng lao sâu vào tầng hai. Nhóm người Nhạc Huy lặng lẽ rời đi, bước nhanh ra khỏi quán bar Kim Ngọc Môn.

“Anh Nhạc, muốn đối phó với anh Ba cần gì phải phiền phức như vậy? Chúng ta cứ giao thẳng video ghi hình này cho Ngô Thiên Long thì ắt Ngô Thiên Long sẽ xử lý anh ta”.

Trên xe, Ngô Tịnh Vũ tò mò hỏi Nhạc Huy.

Triệu Vỹ cũng khá tò mò, tại sao nhất định phải bảo Ngô Lượng ngày mai đến báo thù chứ? Làm vậy không phải tự tìm rắc rối ư?

Nhạc Huy hờ hững nói:

“Hai người nghĩ đơn giản quá rồi, trước tiên chưa nói đến việc giao video này cho Ngô Thiên Long thì Ngô Thiên Long có thật sự theo như lời các người nói là đoạn tuyệt quan hệ bố con với Ngô Lượng và đá anh ta ra khỏi Thánh Hoàng hay không. Cho dù làm như vậy thì chuyện này cũng chỉ là trăm cái hại mà chẳng có cái lợi nào đối với chúng ta”.

“Trước tiên dùng cách này để cạnh tranh, chắc chắn Ngô Thiên Long sẽ giảm mất ấn tượng với cậu, cho dù sau này cậu có thể thuận lợi giành được thân phận người thừa kế thì Ngô Thiên Long nhất định sẽ để cậu thừa kế Thánh Hoàng sao? Ông ta là thủ lĩnh, cả Thánh Hoàng đều do ông ta quyết định, cho dù ông ta tìm bừa một cái cớ, cũng có thể không để cậu kế thừa vị trí thủ lĩnh”.

“Thật ra truyền chuyện này ra ngoài, không chỉ những người ủng hộ sau lưng Ngô Lượng để mắt tới cậu mà những người anh khác của cậu, tất nhiên cũng liên kết lại trừ khử cậu trước”.

“Nhưng nếu chúng ta lấy video này uy hiếp Ngô Lượng, để anh ta cam tâm tình nguyện khuất phục chúng ta. Như vậy không chỉ là hắn, kể cả những người ủng hộ phía sau hắn chắc chắn sau này cũng sẽ đứng về phía cậu. Cũng sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với lựa chọn chiến đội của mấy người anh khác của cậu”.

“Cậu nghĩ xem, ngay cả anh Ba cũng bị cậu thu phục, vậy mấy người anh Tư, anh Năm, anh Sáu kia thì sao, có phải cũng sẽ nhìn cậu với con mắt khác không? Nếu chúng ta tiếp tục thu phục cả anh Hai, liệu có phải bọn họ cũng sẽ từ khinh bỉ cậu chuyển thành đứng về phía cậu ủng hộ cậu không?”

“Nếu đã có nhiều lợi ích như vậy, mà sau đó còn có thể làm việc cho chúng ta, vậy chúng ta cần gì phải dồn họ vào chỗ chết chứ?”

Nghe Nhạc Huy nói xong, đột nhiên Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ chẳng biết đáp lại thế nào.

“Anh Nhạc à, hay, thật sự quá hay!”

Một lúc sau, Ngô Tịnh Vũ khen ngợi từ tận đáy lòng:

“Tôi thật sự khâm phục anh Nhạc từ tận đáy lòng”.

Triệu Vỹ cũng không khỏi cảm thán, tầm nhìn ông ta và Ngô Tịnh Vũ thật là quá hạn hẹp, chỉ muốn dồn bọn Ngô Lượng vào chỗ chết luôn mà không nghĩ đến sau khi hại chết, hàng loạt rắc rối phía sau phải làm sao.

Lúc này, điện thoại của Ngô Tịnh Vũ chợt vang lên.

Hắn vừa nghe máy, thì lập tức cúp máy, ngạc nhiên mừng rỡ nói với Nhạc Huy.

“Anh Nhạc, tôi có tin tức của anh Hai rồi!”