Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 373: Tôi là người của cậu Hai

Nghe Ngô Tịnh Vũ nói bên anh Hai đã có tin tức, Nhạc Huy cũng không giấu được sự vui vẻ.

"Dạo gần đây anh Hai mới mở một tiệm làm tóc ở quận Bắc Cống, hơn nữa còn vừa đích thân qua đó tuần tra".

Ngô Tịnh Vũ hưng phấn nói:

"Người của tôi nói, gái trong tiệm làm tóc cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa đều vừa mới trưởng thành. Không cần nói cũng biết, chắc chắn anh Hai lại ép họ làm gái điếm rồi, việc buôn bán người này cũng là chuyện Ngô Thiên Long không cho phép bọn tôi làm!"

Nhạc Huy suy nghĩ một lát, gật đầu nói:

"Tốt, chúng ta lập tức tới tiệm làm tóc ở quận Bắc Cống mà cậu nói".

Tay lái vừa xoay, xe lập tức đổi phương hướng về phía Bắc Cống.

Ở thành phố Đông An, Bắc Cống được coi là một quận khá phát triển, có rất nhiều địa điểm nổi tiếng, mỗi năm đều có rất nhiều du khách đến từ các nơi trên thế giới. Ở nơi như thế này, dù bán cái gì thì cũng kiếm bội tiền.

Nhưng cậu Hai của Thánh Hoàng lại kinh doanh xác thịt, không thể phủ nhận, kinh doanh xác thịt cũng là một trong những ngành kinh doanh có lãi nhất, còn không cần vốn.

Nhưng Ngô Thắng kinh doanh xác thịt thế này còn là một sở thích bệnh hoạn. Hắn thích ép người làm gái điếm, thích cảm giác nhìn một thiếu nữ trẻ dần dần sa ngã.

Người như hắn cực kỳ biến thái, tâm lý vặn vẹo. Sống trong một gia đình như vậy, biến thái cũng không kỳ quái, giống như cậu ba Ngô Lượng, ít nhiều cũng có những sở thích khiến người ta khó hiểu.

Vả lại kiểu kinh doanh này có thể kiếm rất nhiều tiền, sắp tới buổi tổng kết cuối năm, cậu Hai Ngô Thắng không ngừng kiếm tiền, có lẽ đã lừa gạt được không ít cô gái.

Xe chạy chậm rãi suốt quãng đường, lúc tới quận Bắc Cống thì trời đã chạng vạng tối.

Vào thời điểm này, với người bình thường thì đã về nhà hết rồi.

Nhưng với phố đèn đỏ thì cuộc sống thật sự vừa mới bắt đầu.

Có người nói con phố này phát triển ngắn ngủi một năm, nhưng chỉ một năm nơi đây đã trở thành biển hiệu của cả quận Bắc Cống.

Đây đương nhiên đều là công lao của Ngô Thắng, tiệm làm tóc của cả con phố đều do hắn mở.

Lúc này nhóm Nhạc Huy đang đứng ở đầu đường, phóng tầm mắt ra xa, ngay cả Nhạc Huy cũng không thể không thừa nhận, tuy sở thích của Ngô Thắng hơi biến thái, nhưng quả thực hắn cũng có chút bản lĩnh.

Dù sao cũng không dễ để xây dựng một con phố như vậy.

"Anh Hai mới mở tiệm làm tóc ở cuối đường, chúng ta đi qua đó đi".

Ngô Tịnh Vũ nhìn tin nhắn, sau đó cất điện thoại và dẫn đầu.

"Ông chủ, tới chơi à?"

"Ông chủ, tất cả cô gái ở đây đều là hạng nhất, đảm bảo anh hài lòng, vào chơi một tí đi".

Dọc theo đường đi, nhóm Nhạc Huy bị đủ các loại tú bà vây quanh, nếu không có vẻ mặt đằng đằng sát khí dáng vẻ hung hãn của mấy người Kim Võ thì chỉ sợ những ông lớn này đã bị đám tú bà nhiệt tình cưỡng chế kéo vào trong rồi.

"Đến rồi, là chỗ này".

Ngô Tịnh Vũ dừng lại ở một tiệm làm tóc, hắn đẩy cửa đi vào, một người phụ nữ hơi lớn tuổi lập tức lắc mông bước tới.

"Mấy anh muốn chơi kiểu gì? Dịch vụ ở chỗ chúng tôi có..."

"Không cần!"

Tú bà còn chưa nói xong, Ngô Tịnh Vũ đã cắt ngang:

"Bọn tôi tới tìm người!"

"Tìm người?"

Vẻ mặt tú bà cứng đờ, nhưng nhanh chóng khôi phục như thường:

"Hi, ai tới chỗ bọn tôi cũng tìm người cả, khách muốn tìm gái dạng nào chúng tôi cũng có".

"Gái ở chỗ chúng tôi đều có chất lượng cao nhất, toàn là gái mới lớn trẻ tuổi nhất".

Ngô Tịnh Vũ nhướng mày, sốt ruột quát lên:

"Tìm người! Không phải tìm gái, bà điếc à?"

Bây giờ, tú bà mới phát hiện ra không đúng, thế này rõ ràng là tới gây rối.

"Cậu đừng tức giận như vậy, hòa khí sinh tài mà. Lẽ nào cậu không biết chỗ này có Thánh Hoàng bảo vệ? Cậu Hai cũng thường xuyên tới đây chơi đó".

"Mẹ kiếp, tôi tới là để tìm anh ta đấy!", Ngô Tịnh Vũ hừ một tiếng: "Được rồi, đóng cửa cho tôi đã, những chuyện khác chúng ta bàn sau".

"Xem ra cậu thật sự tới đây để gây chuyện rồi", sắc mặt tú bà lập tức trùng xuống, bà cười khẩy, khinh thường liếc xéo Ngô Tịnh Vũ.

"Chỉ bằng mấy thằng oắt con vắt mũi chưa sạch như mấy cậu mà cũng dám tới chỗ của Thánh Hoàng để gây chuyện à? Đúng là chán sống!"

Bà ta vừa nói vừa vỗ tay một cái, hô lớn.

"Người đâu!"

"Rầm rầm!"

Một vài gã đàn ông vạm vỡ xăm rồng vẽ hổ lao vào từ phía sau rèm cửa, trên người bọn họ đều mang mùi vị giang hồ nồng đậm, rõ ràng toàn là những nhân vật lợi hại đi ra từ chém giết khốc liệt.

Thế trận như này, người bình thường kiểu gì cũng bị dọa sợ.

"Lấy tiền của mấy người này cho tôi, sau đó đánh một trận và quẳng ra ngoài".

Tú bà nói xong, ngáp một cái rồi xoay người trở về sofa.

Đám phụ nữ đều tập trung tinh thần xem ti vi, không ai liếc mắt về phía bên này đến một cái, không phải không có người muốn tới đây gây chuyện, nhưng đều bị cao thủ của Ngô Thắng đánh cho bay ra ngoài.

Lần này, đương nhiên cũng không phải ngoại lệ.

Nhưng một giây sau, ánh mắt mọi người đều tập trung qua đó.

Lần này Kỳ Phi không ra tay, Kim Võ cũng không ra tay. Hắc Long và mấy người anh em của anh ta đều băng bó đầy người, nhưng hai ba đòn đã đánh ngã được mấy gã vạm vỡ kia.

Hắc Long đạp một phát vào đầu người kia khiến hắn hôn mê bất tỉnh tại chỗ.

"Giờ có thể nói chuyện đàng hoàng được chưa?"

Hắc Long đi tới trước mặt tú bà, chắp tay sau lưng hỏi.

"Được... được..."

Tú bà nuốt nước bọt, biết mình đụng vào thứ khó chơi rồi. Bà ta sợ hãi gật đầu, nhanh lẹ kéo cánh cửa cuốn xuống.

"Bà cút sang một bên trước cho tôi".

Ngô Tịnh Vũ trừng mắt nhìn tú bà, tú bà lập tức ngoan ngoãn đi vào một góc đứng ngay ngắn.

Lúc này những cô gái kia đều run sợ xếp thành hàng đứng nghiêm chỉnh, chờ dạy bảo.

"Mấy cô nghe kỹ cho tôi, tôi tới để giải cứu mấy cô. Tôi biết mấy cô tới đây đều là do bị lừa, chỉ cần các cô đồng ý nói ra tình hình thực tế, giúp tôi làm chứng các cô bị Ngô Thắng ép tới nơi này làm gái điếm thì tôi sẽ cho các cô tự do, đồng thời cho các cô một số tiền lớn để cho các cô rời đi".

Ngô Tịnh Vũ nhìn lướt qua mười lăm cô gái trẻ tuổi trước mặt, mặt mũi âm trầm nói.

Nhưng không ai trả lời, không gian yên lặng lạ thường. Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Ngô Tịnh Vũ và không ai nói gì.

"Sao thế? Chết tiệt chẳng lẽ mấy cô tự nguyện tới đây à?"

Ngô Tịnh Vũ nhướng mày, quay đầu nhìn về phía Triệu Vỹ, Triệu Vỹ lập tức lấy số tiền đã chuẩn bị từ trước ra.

"Cạch!"

Vali vừa mở, con ngươi của tất cả cô gái đều sáng rực.

Thấy phản ứng này của các cô gái, Ngô Tịnh Vũ rất hài lòng, đứng trước đống tiền lớn này, họ cũng nên mở miệng đi chứ?

Nhưng vẫn không có cô gái nào lên tiếng tỏ ý muốn phối hợp với Ngô Tịnh Vũ.

Ngô Tịnh Vũ giải thích:

"Nghe này, chỉ cần các cô bằng lòng ra mặt tố cáo Ngô Thắng, sau này các cô không những không cần bán thân nữa, mà các cô còn được hưởng số tiền này, nhiều tiền như vậy cũng đủ cho các cô cao chạy xa bay".

Bầu không khí xung quanh vẫn trầm mặc khiến Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ hơi lúng túng.

"Hừ!"

Lúc này, tú bà đứng ở trong góc đột nhiên hừ một tiếng.

Ngô Tịnh Vũ quay đầu nhìn, lạnh lùng kéo tú bà lại và hỏi:

"Mẹ kiếp, bà hừ cái gì? Bà hừ phát nữa thử xem".

Kỳ quặc là tú bà ban nãy còn tỏ ra rất sợ Ngô Tịnh Vũ giờ đột nhiên không hiểu lấy đâu ra can đảm:

"Cậu dám động vào chuyện buôn bán của cậu Hai, đợi cậu Hai tới đây thì cậu ấy không lột da cậu mới lạ!"

Giờ thì Ngô Tịnh Vũ hiểu rồi, thì ra không phải những cô gái này không muốn tự do, cũng không phải không ham tiền mà là bọn họ đã quá sợ Ngô Thắng, sợ đến tận xương tủy. Nên dù có mê hoặc cỡ nào thì bọn họ cũng không dám dễ dàng phản bội Ngô Thắng.

"Con mụ chết tiệt! Bà nói cho tôi biết, rốt cuộc anh Hai đã làm gì bọn họ?"

Ngô Tịnh Vũ tàn nhẫn tát một phát vào mặt tú bà, khiến má của bà ta biến sắc, sau đó lại hung hăng đạp một cái vào bụng bà ta và lớn tiếng hỏi.

Tú bà không nói lời nào, máu tươi từ khóe miệng bà ta chảy ra, nhưng bà ta vẫn trừng mắt với Ngô Tịnh Vũ, chết cũng không mở miệng.

"Nói nhảm với bà ta nhiều như vậy làm gì".

Nhạc Huy lắc đầu, kéo Ngô Tịnh Vũ ra, anh rút một con dao từ bên hông và đâm bà ta một nhát.

Tú bà kêu gào thê lương thảm thiết, dọa cho những cô gái kia toàn thân đều run rẩy.

"Mấy... mấy cậu dám đối xử như thế với tôi, tôi là người của cậu Hai! Cậu Hai mà tới thì mấy người không ai thoát được đâu!"

Nhạc Huy hờ hững nhìn bà ta, không nói gì khác lại rút dao ra cắm vào chân còn lại của bà ta.

"Mạnh miệng, cứ tiếp tục mạnh miệng đi, nhát tiếp theo sẽ cắm thẳng vào đầu bà đấy", mặt Nhạc Huy không biến sắc, giống như đang đâm người chết.

Tú bà vừa khóc vừa gào, đúng lúc nhát dao tiếp theo sắp cắm vào đầu, bà ta mới xin đầu hàng.

"Tôi nói! Tôi nói!"

Trong cơn đau dữ dội, cuối cùng tú bà cũng mở miệng nói:

"Không phải bọn họ không muốn đi, mà là bọn họ không dám!"

"Trước đây chỗ chúng tôi cũng có cô gái muốn chạy trốn, kết quả bị cậu Hai bắt về vạch hơn một trăm dao trên người, dùng nước muối xối lên người, hành hạ hơn nửa tháng mới chết".

"Cậu Hai cho những cô gái này xem video đó, nên mấy cậu có cho họ nhiều tiền thế nào thì họ cũng không dám phản bội cậu Hai đâu".

Vừa dứt lời, đến cả mấy người Kim Võ cũng không khỏi thấy da đầu tê dại.

Hơn một trăm nhát, xối nước muối lên vết thương? Cho dù bọn họ đều là những người rắn rỏi thì chưa chắc đã chịu được.

"Mẹ kiếp! Biến thái quá!", Kỳ Phi nhịn không được liền mắng chửi.