Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 469

Anh vừa nãy ở bên ngoài nhìn thấy xe của Diệp Mộ Yên rời khỏi, anh mới lên đây.

Nhưng không nghĩ đến lại nhìn thấy hình ảnh như thế này!

Tình hình gì? Thương lượng thất bại rồi?

Ngoài Bùi Nhiễm Nhiễm ra, còn phụ nữ khác Cảnh Thần Hạo không xử lý được sao?

“Anh Hạo, anh……” Thích Thịnh Thiên nhìn vào sắc mặt của anh, nuốt trôi câu nói đằng sau trong họng.

Xem ra không chỉ đơn giản là thương lượng thất bại rồi, anh Hạo tuyệt đối chịu đả kích rồi!

Giọng nói lạnh lùng trong căn phòng yên tĩnh vang lên, “Cậu cũng cảm thấy tôi và cô ta phát sinh quan hệ rồi?”

“Không lẽ không có sao?” Hình ảnh đêm ấy còn rõ rệt trong đầu, vết hôn trên người anh, vết máu trên ga giường đều nhìn thấy rất rõ ràng.

Căn phòng đó cũng chỉ có người phụ nữ kia đi vào, không phát sinh quan hệ, không lẽ phụ nữ kia tự sướng sao?

Không nặng mùi như thế chứ?

“Không có.”

“Anh Hạo, chuyện này rất khó tránh khỏi, hay là anh vẫn nên thành thật khai ra, nhân lúc dạo này chị dâu dịu dàng như thế, nói không chừng có thể giành lấy được cách xử lý rộng lượng.” Tình cảm khó có thể thuận buồm xuôi gió, mấu chốt vấn đề là phải giải quyết nó.

Không giải quyết sau này có thể trở thành di chứng, một trái bom hẹn giờ!

“Anh Hạo, người phụ nữ kia nói thế nào? Cô ta bắt anh chịu trách nhiệm sao?” Sắc mặt vừa nãy của Diệp Mộ Yên trông ra không tốt lắm, sớm biết anh nên đi theo vào nghe ngóng.

Nhưng bây giờ đã hối hận không kịp.

“Không.”

“Không cần anh chịu trách nhiệm, chiêu này là chơi……muốn bắt giả vờ thả!” Thích Thịnh Thiên tung hoành bấy lâu nay, phụ nữ anh quen biết còn nhiều hơn Cảnh Thần Hạo, huống chi anh ấy còn là một tên mù mặt.

Nói không chừng lúc lần sau gặp mặt không nhớ Diệp Mộ Yên mặt mũi ra làm sao.

“Anh Hạo, anh phải cẩn thận đấy! Em cảm thấy người phụ nữ này không đơn giản!” Không có bối cảnh, không có gia đình, có thể ở ngành giải trí leo được lên địa vị này, không có một chút mưu kế là không thể nào.

Chiêu này quả thật rất thâm thúy!

Khuôn mặt vốn dĩ đã tối sầm lại của Cảnh Thần Hạo lại càng tối hơn, quay lưng liền rời khỏi.

Thích Thịnh Thiên theo sát đằng sau anh, “Anh Hạo, không phải em nói, anh suy nghĩ kĩ lại đi, đúng là chưa xảy ra chuyện gì sao? Cho dù là không xảy ra, bây giờ cũng đổ thừa lên người anh rồi.”

Ông trời phù hộ, đừng như chị dâu vậy, tỉ lệ cao như thế, lập tức có con ngay, vậy sau này đúng là náo nhiệt rồi.

Lúc về đến xe, Thích Thịnh Thiên cảm giác trong xe căn bản không cần máy lạnh, khí thế lan tỏa trên người Cảnh Thần Hạo đã đủ lạnh lẽo rồi.

Thích Thịnh Thiên còn muốn nói gì thêm, nhưng suy nghĩ lại, vẫn là nghiêm túc lái xe tốt hơn.

Anh Hạo bây giờ đang buồn bã, bị một phụ nữ lạ ngủ rồi, với tính khí của chị dâu, nếu như biết được, ly hôn ly chắc rồi chứ?

Anh vừa nãy chỉ là an ủi Cảnh Thần Hạo, không thành thật chỉ có thể giấu mãi mãi, thế gian này không có tường không thông gió, không thể bảo đảm lỡ như ngày nào sẽ xảy ra chuyện.

Không được, chuyện này nhất thiết phải nghĩ ra cách giải quyết.

Người phụ nữ đó lại là nhân vật công chúng, nếu như biến mất như thế, vấn đề lại càng lớn hơn, truyền thông và dư luận không thể xem thường.

Bây giờ mối quan hệ với Đường Sóc lại căng thẳng như thế, những chuyện phiền phức đáng chết!

Đây là lỗi là anh, nếu như ngày anh không dẫn Cảnh Thần Hạo ra ngoài uống rượu giải sầu, không có gọi Đường Sóc ra, không có đưa Đường Sóc về nhà, đi theo bên cạnh Cảnh Thần Hạo suốt sẽ không xảy ra chuyện thế kia.

Trên đường về đến Cảnh thị, hai người đều không nói chuyện, Cảnh Thần Hạo đi vào tòa nhà, nhân viên gặp được cung kính chào hỏi, cảm giác được khí lạnh đến từ đại boss, ai lại đắc tội đại boss nữa rồi?

Hai người cùng nhau ra khỏi thang máy, Thích Thịnh Thiên đi sau lưng Cảnh Thần Hạo, nhìn thấy bước chân ung dung của anh, xong rồi.

Lần này chết chắc rồi!

Nhưng nếu như chị dâu không ngại thật?

Anh Hạo đâu phải cố ý đâu, trong lòng anh ấm ức, đau thương, buồn bã, nhất thời vô tình phạm lỗi, có thể tha thứ được không?

Cảnh Thần Hạo đi vào văn phòng, bước chân tức thời khựng lại, Thích Thịnh Thiên sau lưng anh không hiểu cho nên nhìn vào anh.

“Anh Hạo, anh làm gì thế?” Ở trước văn phòng mình dừng chân lại, không quen biết văn phòng của mình rồi sao?

Anh nhìn vào trong, Bùi Nhiễm Nhiễm đang ở ghế ngồi của Cảnh Thần Hạo đứng dậy đi về phía họ.

“Chị dâu, tụi em ra ngoài đi gặp khách hàng, vừa mới về, cơ thể chị đỡ hơn chưa?” Không ngờ lại chạy đến trong công ty rồi.

Lâm Tri Hiểu làm sao không gọi điện thoại báo một tiếng, uổng công để cô ở nhà một mình.

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn vào sắc mặt lạnh lùng của Cảnh Thần Hạo, cười nhẹ trả lời, “Đỡ nhiều rồi.”

Nhưng sắc mặt anh lại không mấy tốt!

Cô đi đến trước mặt Cảnh Thần Hạo đứng yên, ngẩng đầu nhìn vào anh, “Khách hàng nữ?”

“Chị dâu đừng hiểu lầm! Em canh chừng anh ấy dùm chị!” Thích Thịnh Thiên nói xong liền như làn khói rời khỏi.

Vợ chồng nhỏ tụ tập lại, anh vẫn là không nên nói gì tốt hơn.

Cửa văn phòng đóng lại, Cảnh Thần Hạo ôm lấy phần eo của cô, cúi đầu, “Không đợi ở nhà, đến công ty làm gì?”

“Nhớ anh rồi.” Cô mỉm cười, nhìn thấy anh không sao thì yên tâm rồi.

“Anh cũng nhớ em.” Chăm chú nhìn lên bờ môi đỏ hồng của cô, tình cảm ức chế trong lòng bùng phát, đỡ lấy sau gáy của cô lên, hôn sâu.

Nụ hôn đến đột ngột, Bùi Nhiễm Nhiễm căn bản không có phản ứng kịp.

Môi lưỡi dây dưa nhau, xâm nhập vào, bám lấy nhau, rượt nhau đùa nhau, trong văn phòng yên tĩnh hình như nghe được tiếng nước nhỏ giọt nhè nhẹ.

Hôn nhau sâu đậm duy trì rất lâu……

Bùi Nhiễm Nhiễm một bên hít thở, một bên liếc nhìn anh, mới chia xa chưa bao lâu, mấy tiếng chưa đến, không ngờ lại kích tình như thế?

“Anh chịu đả kích rồi?” Bờ môi đỏ ửng của cô hỏi.

Đích thực chịu đả kích rồi, anh cũng không tin bản thân mình ngủ với người phụ nữ khác.

Nếu như ngủ với nhau thật, làm sao để Nhiễm Nhiễm tha thứ?

Ôm chặt lấy cơ thể cô, dựa vào trong lòng, “Nhớ em rồi.”

“Cảnh Thần Hạo, anh không phát hiện anh thật ra rất dính người.” Ngày xưa còn được, nhưng sau khi cô lưu sản xong, đặc biệt dính người.

“Dính em.” Muốn cô đi đâu cũng dẫn anh đi theo, không muốn cách xa cô.

Ngày tháng rời xa cô đã rất lâu rồi, cảm giác lại một lần rời xa nữa anh chịu đựng không được.

Trong lòng Bùi Nhiễm Nhiễm cảm động vô cùng, chồng mình thích mình như thế, cô phải nên vui mừng chứ.

“Nói, có phải là đã làm chuyện có lỗi với em rồi không? Đột nhiên không bình thường như thế.” Cành Thần Hạo cao ngạo ngày thường đi đâu rồi?

Nhiễm Nhiễm quả nhiên một khi mang thai là ngốc ba năm, bảo bối mất rồi, tâm tư của cô sự chú ý của cô không hoàn toàn đặt ở trên bảo bối, đối với chuyện khác đều nhạy cảm hơn nhiều.

Anh hôm nay và Diệp Mộ Yên không có đứng cự ly gần, mùi nước hoa thoang thoảng trên người cô ta ngay cả bản thân cũng không phát hiện được đã dính lên người.

Nhưng Bùi Nhiễm Nhiễm vừa đứng gần, đã hỏi có phải phụ nữ không!

Nghiêng gò má đi, ma sát vành tai của cô, “Muốn ăn em.”

……

Hôm qua không phải mới giúp anh sao, cô đã không nên đến công ty tìm anh, không đến trong lòng lại không yên tâm.

“Anh làm tốt công việc, em ở đây với anh, tối nay cùng nhau về nhà, nhớ em thì không nên đuổi em về.” Cô cũng không muốn đi đi về về mệt mỏi, về đến nhà chỉ có người giúp việc.

“Người em đến rồi, làm sao có thể thả em đi.” Đại boss cúi đầu, bế cô dậy.

Ngồi trên ghế, ôm lấy cô vào lòng, mỹ nhân trong lòng, vô tâm làm việc.