Ta Có Năm Đại Lão Ba Ba

Chương 20: GIANG CẨM THÀNH

Editor: ꧁༺𝔂𝓾𝓴𝓲 𝓷𝓰𝓪̂𝓷 𝓱𝓪̀༻꧂

Quản gia buồn cười nói, "Cái này không phải là anh đào, mà là cherry, rất ngọt, tiểu thư Nhuyễn Nhuyễn nếm thử đi?"

Nhuyễn Nhuyễn nửa tin nửa ngờ ăn một cái, sau đó trợn tròn đôi mắt.

"Thật sự không chua nha!"

Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy chính mình quá hạnh phúc, có dâu tây ăn còn có cherry ngon để ăn, nhưng sư phụ không ở đây bằng không thì nàng có thể chia một ít cho sư phụ ăn.

Ăn được mấy trái, thì một tô mì nóng hổi được bưng lên.

Tiểu gia hỏa ăn đến bụng nhỏ trướng phình phình, cuối cùng không thể không đi ra ngoài đi bộ tiêu thực.

Đồng dạng ăn đến bụng nhỏ tròn vo còn có Tiểu Bạch Bạch, tên nhóc này rất thông minh, mới đi theo Nhuyễn Nhuyễn tới nơi này có một ngày thì không thầy dạy cũng học được làm nũng để được cho ăn thêm.

Dì Lưu đầu bếp là một người đặc biệt thích chó mèo, Tiểu Bạch Bạch lớn lên xinh đẹp. cái miệng nhỏ ngao một tiếng thì dì Lưu cũng đã cho nó thêm vài cái xương sườn nhỏ.

Cuối cùng kết quả đương nhiên chính là, Tiểu Bạch Bạch ăn no căng!

Nhuyễn Nhuyễn kêu lên Tiểu Bạch Bạch, hai cái bánh bao nhỏ lắc lư đi ra bên ngoài để tiêu thực.

Quản gia cùng đi theo và thuận tiện mang Nhuyễn Nhuyễn làm quen với đường ở chỗ này, bọn họ đi dạo một vòng và Nhuyễn Nhuyễn tinh mắt nhìn thấy giống như có người đang đứng ở dưới cây đại thụ cách đó không xa.

Hơn nữa vẫn là một đứa trẻ!

Vừa lúc muốn đi về phía bên kia, Nhuyễn Nhuyễn lập tức mang theo Tiểu Bạch Bạch đi về phía đó.

Quản gia liếc một cái, thì nhận ra đứa nhỏ kia là đứa trẻ ở biệt thự bên cạnh.

"Meo meo, xuống dưới, cho ngươi ăn cá khô nhỏ."

Khi Nhuyễn Nhuyễn đi qua thì nghe được cậu bé nhỏ nói những lời này.

Nàng tò mò nhìn lên trên, sau đó phát hiện một con mèo nhỏ bị nhốt ở trên cây và đang sợ hãi run bần bật.

Cậu bé nhỏ đứng ở dưới tàng cây và muốn dùng cá khổ nhỏ để dụ dỗ mèo con xuống dưới, nhưng mấu chốt là con mèo nhỏ này không biết làm thế nào để xuống dưới!

"Mèo con không dám xuống dưới, nó ăn không được đâu."

Cậu bé nhỏ đang chuyên tâm dùng cá khổ nhỏ để "Câu dẫn" mèo con thì nghe được giọng nói trẻ con mềm mại, lập tức lực chú ý bị hấp dẫn qua.

Y vừa cúi đầu, thì hai nhóc con lập tức đều bị đối phương hấp dẫn.

Cậu bé nhỏ có một mái tóc đen mềm mượt, nước da trắng như tuyết, khuôn mặt lai Tây nhưng lại tinh xảo giống như là một tinh linh vậy.

Nhưng mà nhấp dẫn Nhuyễn Nhuyễn nhất, lại là đôi mắt xanh thẳm của cậu bé.

Giống như hình ảnh phản chiếu của không trung xanh lam ở trên hồ nước sạch sẽ, trong suốt xinh đẹp.

"Oa, anh lớn lên thật xinh đẹp a!" Nhuyễn Nhuyễn giương cái miệng nhỏ tán thưởng nói.

Giang Cẩm Thành bỗng nhiên nghe được lời ca ngợi của tiểu đầu trọc xinh đẹp ở đối diện, xấu hổ đến mức khuôn mặt nhỏ đều đỏ lên.

Nhuyễn Nhuyễn đi qua và đứng ở trước mặt Giang Cẩm Thành, hai đứa nhỏ tôi nhìn bạn bạn nhìn tôi, đôi mắt sạch sẽ chỉ là thưởng thức sự vật xinh đẹp một cách thuần túy.

"Em tên là Nhuyễn Nhuyễn, năm nay năm tuổi nha, tiểu ca ca xinh đẹp anh tên là gì nha ~"

Đôi mắt của Nhuyễn Nhuyễn mong chờ nhìn cậu bé nhỏ xinh đẹp giống như tinh linh ở trước mắt mình và tự giới thiệu trước.

"Anh...... Anh tên là Giang Cẩm Thành, 6 tuổi."

Bị Nhuyễn Nhuyễn nhìn như vậy, khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Giang Cẩm Thành đỏ bừng lên.

Nhuyễn Nhuyễn đứng trước mặt Giang Cẩm Thành, phát hiện chính mình chỉ cao tới dưới ngực anh ấy một chút!

Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của nhóc con lập tức rối rắm, chu cái miệng nhỏ lại và chọc chọc ngón tay.

"Nhuyễn Nhuyễn tại sao lùn như vậy nha, khi nào mới trưởng thành cao giống như ba ba được nha."

Nhìn nhóc con ở trước mặt mình, Giang Cẩm Thành tuy không biết ba ba của Nhuyễn Nhuyễn là ai, nhưng y cảm thấy Nhuyễn Nhuyễn muốn cao được như vậy thì phải mất thời gian rất lâu rất lâu.

Giang Cẩm Thành hơi hơi cúi đầu nhìn tiểu hòa thượng, mím cái miệng nhỏ lại, hỏi nghi hoặc ở trong lòng mình ra.

"Tại sao em không có tóc?" Nói xong nhịn không được tò mò, đem cái tay nhỏ đặt ở trên cái trán trơn bóng của Nhuyễn Nhuyễn.

Nhuyễn Nhuyễn cũng dùng cánh tay nhỏ mập mạp ôm lấy đầu của mình, "Bởi vì Nhuyễn Nhuyễn là một tiểu hòa thượng nha, sư phụ là một Đại hòa thượng, cho nên Nhuyễn Nhuyễn là một tiểu hòa thượng."

Giọng nói vừa to vừa rõ ràng.

Giọng điệu này nghe còn rất kiêu ngạo!

Quản gia đứng ở bên cạnh giật giật khóe miệng.

"Là cái loại hòa thượng trong TV sao?" Giang Cẩm Thành hiểu rõ gật đầu.

Nhuyễn Nhuyễn "???"

Trong TV cũng có hòa thượng sao? Tại sao nàng không có nhìn thấy!

Quản gia đứng ở bên cạnh nhìn, cũng không có ngăn cản tiểu tiểu thư nhà mình kết bạn, ở một bên nhìn, cũng không ngăn cản nhà mình tiểu tiểu thư kết giao tân bằng hữu, ông biết rõ đứa nhỏ nhà họ Giang nhân phẩm rất tốt.

"Cái con mèo nhỏ kia là của anh sao?" Nhuyễn Nhuyễn và Giang Cẩm Thành đơn giản giao lưu vài câu, sau đó nàng chỉ con mèo có màu lông đen trắng đang ở trên cây kia.

Con mèo con đang nhìn hai người ở phía dưới bằng đôi mắt tròn xoe, còn có một con sói nữa.

MÓng vuốt của mèo con đang bấu lấy thân cây, lông trên toàn thân nó dựng đứng lên, giương cái miệng nhỏ kêu meo meo rất là thê thảm.

"Ừ, nó đi lên đó rồi xuống không được, có phải hay không không thích anh, cho cá khô nhỏ mà nó cũng không muốn xuống."

Giang Cẩm Thành nhìn mèo con trên cây, giọng nói khi nói chuyện còn lộ ra một chút ủy khuất.

Nhuyễn Nhuyễn lập tức an ủi.

"Nó thích anh, chủ là mèo con không dám xuống dưới."

Giang Cẩm Thành nghe vậy thì nhíu mày nhỏ lại tỏ vẻ khó hiểu. "Nhưng nó đều có thể đi lên đó."

Dưới quan điểm của đứa trẻ, mèo con đều có thể đi lên trên đó thì khẳng định cũng có thể đi xuống dưới nha.

Nhuyễn Nhuyễn an ủi người bạn nhỏ mà mình vừa mới làm quen. "Mèo con quá nhỏ nên nhát gan, cây thì quá cao nên nó không dám xuống dưới. Trước kia Tiểu Bạch Bạch cũng thích chạy đến chỗ cao, sau đó nó cũng không dám xuống dưới mỗi lần đều là Đại Bạch bọn nó đi lên ngậm nó xuống dưới, không sao hết nha để em đi đem nó ôm xuống dưới."

Nhuyễn Nhuyễn nói xong vén tay áo lên chuẩn bị leo cây.

Quản gia ở bên cạnh lập tức hoảng sợ, vội vàng ôm lấy Nhuyễn Nhuyễn người đang ôm lấy thân cây xuống.

"Tiểu tiểu thư của tôi, người đang muốn hù chết tôi a!"

Nhuyễn Nhuyễn bị ôm, khuôn mặt nhỏ còn ngây ngốc.

"Làm sao vậy nha bác quản gia?"

Giang Cẩm Thành cũng ngưỡng đầu nhỏ nhìn chằm chằm quản gia, đôi mắt trừng to đến tròn xoe, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ vừa rối rắm vừa khϊếp sợ!

Tiểu...... Tiểu thư! Chẳng lẽ Nhuyễn Nhuyễn không phải là một cậu bé sao!!

Quản gia không có phát hiện vị cậu bé nào đó ở bên chân đang khϊếp sợ, ông ôm lấy Nhuyễn Nhuyễn tiếp tục tận tình khuyên bảo.

"Tiểu tiểu thư, người là một cô bé, vẫn còn là một đứa trẻ nhỏ, tại sao có thể leo lên cây cao như vậy chứ!"

Nhuyễn Nhuyễn chọc chọc ngón tay, "Nhưng, trước kia Nhuyễn Nhuyễn cũng thường xuyên leo cây nha."

Quản gia càng đau lòng.

"Tiểu thư Nhuyễn Nhuyễn còn nhỏ như vậy, tại sao có thể leo cây được chứ, lỡ như ngã xuống thì biết làm sao bây giờ nha."

"Sẽ không nha, Nhuyễn Nhuyễn leo cây rất lợi hại." Nhóc con vô cùng tự tin.

Vậy cũng không được! Quản gia kiên nhẫn nói.

"Vì sự an toàn, chúng ta vẫn đừng leo lên trên cây được không?"

"Vậy, mèo con." Nhóc con nhìn mèo con đáng thương, nàng thật sự rất muốn cứu mèo con.

"Chuyện này thì người yên tâm, tôi kêu người đem cái thang tới đây là được."

Nhìn bộ dáng lo lắng của bác quản gia, Nhuyễn Nhuyễn ôm cổ của ông và cọ cọ giống như mèo con, đặc biệt tri kỷ nói.

"Được nha, Nhuyễn Nhuyễn không leo cây, bác quản gia không cần lo lắng."

Quản gia bị động tác của Nhuyễn Nhuyễn làm cho vô cùng cảm động, quá ngoan, trên đời này làm sao mà có một tiểu khả ái ấm lòng như vậy được chứ.

Đột nhiên, ông cảm giác quần của mình bị kéo, vừa cúi đầu nhìn thì nhìn thẳng vào một đôi mắt to màu xanh lam.

"Nhuyễn Nhuyễn không sợ." Giang Cẩm Thành giương cánh tay nhỏ ra, tỏ vẻ cũng muốn ôm một cái.

Y nghĩ kỹ rồi, mặc kệ Nhuyễn NHuyễn là em trai hoặc em gái, đều rất tốt , rất ngoan!

Quản gia giật giật mí mắt, tên nhóc con này muốn đoạt tiểu thư Nhuyễn Nhuyễn với ông sao!

"Giang Cẩm Thành anh chờ một lát nha, bác quản gia sẽ kêu người tới cứu mèo con." Nhuyễn Nhuyễn đi xuống từ trong lòng ngực của quản gia, hai nhóc con vừa ôm nhau một cái thì lập tức tách ra.

Tuy nhiên Giang Cẩm Thành nắm lấy tay nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn và đi tới dưới tàng cây, từ trong túi yếm nhỏ của mình lấy ra một khối chocolate và đặt ở trên bàn tay nhỏ trắng nõn mũm mĩm của Nhuyễn Nhuyễn.

"Cho em ăn."