Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn

Chương 33

Chương 33: Bảo gia tiên, "Người chết không thể sống lại, linh không giống vậy...

Edit: Hanna

Lời Thượng Thanh vừa ra khỏi miệng, phản ứng lớn nhất lại là mấy lão đầu đứng xung quanh.

Một lão đầu trong số đó mạnh mẽ giẫm một gậy, "Vĩnh Hải! Lời Thanh Thanh nói có đúng không? Mày chém cây cái cây nào hả? Cây long não đầu thôn kia có phải mày chặt không?"

Sau lưng Vĩnh Hải cứng đờ, "Không, không phải mà, ông tư ơi ông nói gì thế, cây long não kia không phải năm ngoái bị người ta chặt trộm sao? Chúng ta đều đi báo cảnh sát, cảnh sát không tra ra kết quả, ông đừng nên ngậm máu phun người..."

Ông tư tức đến nỗi túm gậy quất gã vài nhát, "Mày nói ra tao mới để ý, trong nhà mày gặp chuyện chính là bắt đầu từ khi cây long não kia bị chặt trộm còn gì. Còn chối không phải mày chặt hả? Vĩnh Hải ơi là Vĩnh Hải, cái cây kia đã mấy trăm năm rồi, nói không chừng đã thành tinh, mày còn dám chặt nó, đúng là ăn gan hùm mật gấu mà!"

Vĩnh Hải không dám trốn, chịu đựng bị đánh cho mấy gậy, có chút hoảng hốt nói: "Thành tinh cái gì chứ, đã năm nào rồi... Không, không thể nào đâu, giờ còn thực có thể thành tinh à?"

Ông tư chỉ tiếc mài sắt không thành thép, "Tao chả biết nói gì với mày nữa!" Rồi quay sang nhìn Thượng Thanh: "Thanh Thanh à, cháu coi nó còn có thể cứu được hay không? Nếu không cứu được thì nhanh chóng kéo lên núi mà chôn luôn đi."

Vĩnh Hải sắp khóc luôn rồi, "Đừng mà ông tư, sao chưa gì, chưa gì đã coi không cứu nổi nữa vậy... Thần thần quỷ quỷ này đều là để lừa đảo chứ có gì đâu?"

Thượng Thanh giơ tay lên chỉ một cái, "Anh có thể thử ấn vào huyệt quỷ môn, nếu như đau nhói thì chứng tỏ anh bị một vài thứ gì đó theo dõi. Càng đau đớn thì càng chứng minh nó sẽ không bỏ qua cho anh." (Huyệt quỷ môn nằm ở dưới núʍ ѵú 2cm, theo sách y Ấu ấu tân thư bên trung thì nó chữa bệnh động kinh của trẻ con. Có chỗ cũng nói huyệt này nằm dưới núʍ ѵú cách 1 hạt gạo - Theo baidu.)

Vĩnh Hải bĩu môi, "Vậy nếu như không đau thì sao?"

Thượng Thanh: "Vậy chứng minh anh chẳng làm việc gì sai cả."

Vĩnh Hải còn có chút chưa thuyết phục lắm. Từ sau khi gã bắt đầu chạy xe đường dài liền chạy khắp nơi trời nam đất bắc, tự cảm thấy đã tích lũy được rất nhiều kiến thức, đối với những lời lưu truyền trong thôn từ trước đến nay luôn khịt mũi coi thường, luôn cảm thấy là do mấy lão già trong thôn tự bịa ra để dọa con cháu.

Đặc biệt là lúc này người nói với gã những chuyện đó còn là một đứa trẻ nhỏ chưa đủ lông đủ cánh, một câu gã cũng không tin.

Nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn giơ tay hơi ấn vào huyệt quỷ môn trên người một cái.

Trong nháy mắt, một cơn đau nhói như kim đâm truyền khắp toàn thân, lập tức sắc mặt gã liền biến đổi.

Thượng Thanh vẫn luôn chú ý vẻ mặt của gã, thấy vậy thì gật đầu, "Lúc trước đều chỉ là đùa giỡn chút thôi, hiện tại đã động sát tâm rồi. Anh rối cục đã làm chuyện gì hả?"

Môi Vĩnh Hải run run, vén áo lên nhìn, có chút không thể tin nổi vì sao lại đau như thế. Gã không bệnh không tật, cũng không bị thương, vì sao chỉ đụng nhẹ một cái thôi mà đau đến suýt đứng không vững.

Huyệt quỷ môn... Gã thực sự bị quỷ bám theo? Nhớ đến lời Thượng Thanh vừa mới hỏi, trong lòng gã kinh sợ, đột ngột ngẩng đầu, "Đại... đại sư, tôi... van cầu cậu cứu tôi!"

Thượng Thanh thiếu kiên nhân, "Tôi hỏi rồi ni, anh đã làm chuyện gì rồi?"

Ông tư và mấy ông già khác cũng ép hỏi: "Thằng nhóc thối, mày đã làm chuyện xấu gì mau nói!"

Vĩnh Hải rụt cổ lại, mắt thấy không giấu nổi nữa, mới ấp a ấp úng đáp: "Cháu, cháu... cây long nhãn ở cửa thôn kia, đúng là do cháu chặt..."

Gã vừa nói xong liền nghe xung quanh xôn xao lên.

Không riêng gì mấy vị trưởng bối như ông tư và cô Tào, người vây quanh tứ phía xem náo nhiệt cũng bắt đầu chửi ầm lên.

Du Tử Minh và Mạnh Hoài đứng trong đám người, cảm thấy xung quanh nước bọt văng tung tóe:

"Thực sự là thằng đó chặt mà! Tôi nói chứ cái cây kia đã mấy trăm năm, sao năm trước lại bị trộm đi được. Khoảng thời gian đó đâu có người ngoài tới thôn đâu."

"Cây này do tổ tiên trồng đó, tổ huấn đã nói không được chặt rồi. Thằng nhóc này không phải tự tìm đường chết à?"

"Người trẻ tuổi bây giờ ấy à, quả là đời sau càng kém đời trước, chuyện gì cũng dám làm."

"Hầy, hồi bé tôi cũng từng nghĩ sao không chặt quách cái cây kia đi, xây một cái sân chơi bóng rổ ở đầu thôn, không nghĩ tới thằng đó thực sự dám làm..."

Du Tử Minh và Mạnh Hoài đồng thời rụt đầu lại nhìn nhau: Lòng dân sôi trào a... Người tên Vĩnh Hải này cũng chịu chơi thật đấy.

Vĩnh Hải bị mắng cũng run một cái, nhanh chóng biện giải: "Tôi cũng không phải chặt không mà! Lúc tôi lái xe đường dài có quen một ông chủ, chuyên đi thu loại gỗ này, tôi sợ người trong thôn không đồng ý nên mới kêu mấy đứa em... chặt trộm gốc long não này, bán được 12 vạn tệ đó."

"Tiền tôi cũng không độc chiếm! Hồi đầu năm tôi có làm đường chỗ cửa thôn chính là lấy tiền từ chỗ đó ra, đường kia mọi người đều cùng đi mà!"

Thượng Thanh nhìn gã nói năng lung tung lộn xộn mà biện giải, lắc đầu, "Một gốc cổ thụ đã thành tinh, bảo hộ thôn mấy người hơn trăm năm, lại để tên bất hiếu như anh bán đi với giá 12 vạn... Người gì mà thực ngu xuẩn."

Tiếng người mắng chửi xung quanh càng huyên náo, ông tư và cô Tào cũng giận Vĩnh Hải mà chửi ầm lên.

Vĩnh Hải tự biết mình đuối lý, cúi thấp đầu không dám lên tiếng. Một tay còn đang sờ huyệt quỷ môn của mình, cũng không rõ trong lòng thực sự hối hận hay không.

Ông tư mắng người xong, trông như già đi vài tuổi, nếp nhăn trên mặt ẩn hiện sự bất lực sâu sắc. Ông bước đến trước mặt Thượng Thanh, nói rằng: "Thanh Thanh à, tên nhóc ngu xuẩn này gây chuyện sai rồi, nhưng tội không đáng chết. Cháu nhìn thử coi có thể cứu nó một mạng hay không?"

Nghe thấy vậy, Vĩnh Hải nhanh chóng ngẩng đầu, tha thiết mong chờ nhìn.

Thượng Thanh cười nhạo một tiếng, "Sao có thể tội không đáng chết được, gã gϊếŧ người ta một mạng, người ta muốn của gã một mạng, không phải rất công bằng sao?"

Vĩnh Hải nghe vậy sắc mặt nhất thời đỏ lên, muốn nói cái gì đó song vẫn ngậm miệng lại, trên mặt có mấy phần không phục. Gã là người mà, một người đền mạng cho một cái cây, nghe có thấy tào lao không?

Ông tư lại thở dài, "Biết là cái lý này song nói thế nào đi nữa thì nó vẫn là trẻ con lớn lên trong thôn, có thể cùng cây cổ thụ đó thương lượng chút không? Nếu có thể tha mạng cho gã, chúng ta nguyện ý cung phụng gốc cổ thụ ngay."

Thượng Thanh nhìn lão đầu một cái, khẽ than một tiếng, "Thôi được rồi, dẫn cháu tới chỗ cái cây bị chặt kia đi."

Vĩnh Hải lúc này cơ trí, nhanh chóng chạy đến phía trước dẫn đường.

Đoàn người cùng đi đến đầu thôn. phihan.wordpress

Nơi này vốn có một gốc đại thụ che trời, nay đến mùa đâm chồi này lộc lá non nên khẽ rung rinh trong gió. Song hiện tại, chỗ này chỉ còn trọc một cái hố sâu khổng lồ, giữa mặt đất trắng vàng trông chẳng khác nào một vết sẹo xấu xí.

Thượng Thanh nhảy xuống hố.

Đất trong hố đã khô, có thể nhìn thấy một ít rễ cây khô héo. Bộ rễ đó vẫn tóm chặt lấy tấc đất như cũ, làm người ta có thể liên tưởng đến một sinh linh chết không cam lòng.

Thượng Thanh đốt một tấm bùa, nhẹ nhàng ngửi một cái, đẩy một tảng đá ra, hai ngón tay cầm lên một nhúm lông động vật màu vàng.

Ông tư lo lắng hỏi: "Thế nào rồi?"

Thượng Thanh thu lông động vật lại, lạnh nhạt đáp: "Gốc cây cổ thụ này đã tán linh trí, muốn gϊếŧ người không phải nó."

Ông tư lại càng lo hơn, "Vậy đó là..."

Thượng Thanh không trực tiếp trả lời: "Có từng nghe qua lời đồn về bảo gia tiên chưa? Tào gia thôn các người có một bảo gia tiên, là một con chồn tiên. Có lẽ chồn tiên và cây cổ thụ kia đã làm bạn mấy trăm năm, tình nghĩ thâm sâu. Hiện giờ cây cổ thụ đã bị người chém, chồn tiên báo thù cho nó, muốn mạng tên này."

Thượng Thanh dăm ba câu giải thích, ông tư lại thở dài, "Bảo gia tiên à... Ông cũng quên mất tiêu, ông nội ông đúng là đã từng nói Tào gia thôn chúng ta có một chồn tiên, còn dặn dò chúng ta ngàn vạn lần không ghể gây tổn hại cho chồn tiên."

Vĩnh Hải không nhịn được ló đầu ra, "Vậy... bảo gia tiên kia sao lại đi sát hại người được bảo vệ chứ?"

Thượng Thanh lạnh lùng nói: "Tất nhiên không phải vô duyên vô cớ gϊếŧ anh, anh làm chuyện xấu chẳng lẽ lại không thể gϊếŧ à? Bảo gia tiên là tu chính đạo, hận nhất mấy kẻ không phân thị phi thấy lợi quên nghĩa đấy."

Vĩnh Hải sợ hãi rút đầu về, trong lòng thực cũng có chút hối hận. Trước đây gã không tin linh dị thần quái, chỉ cảm thấy cái cây kia mọc ở đó cũng chả đề làm gì, không bằng bán đi lấy tiền về trợ giúp người trong nhà, còn có thể tu sửa lại con đường trong thôn.

Giờ suy nghĩ lại, nếu như gã biết cái cây kia mà có linh trí, gã nào dám làm vậy chứ!

Thượng Thanh mặc kệ gã, nói với ông tư rằng: "Chuẩn bị giúp cháu ít thứ, cháu tìm chồn tiên kia xem thử, coi có thể cứu đồ ngu này một mạng không."

Ông tư tất nhiên là liên miệng đồng ý, nhanh chóng dặn dò người đi chuẩn bị.

Chỉ lát sau, chu sa, nhang và gà quay Thượng Thanh muốn đã chuẩn bị xong.

Thượng Thanh đi thẳng tới nhà Vĩnh Hải, rắc chu sa lên vài vị trí đặc biệt trong nhà, thắp hương, bày gà quay lên sau đó mới nhen lửa đốt nhúm lông.

Những người không phận sự lúc trước bị ông tư đuổi đi sớm, giờ khắc này trong sân chỉ còn mấy người Vĩnh Hải, ông tư, cô Tào và Du Tử Minh cùng Mạnh Hoài.

Khi nhúm lông kia bị lửa thiêu đốt, lập tức mọi người liền ngửi thấy một loại mùi vị kỳ quái truyền tới, nghe như mùi động vật, song lại không khó ngửi, còn mang theo một ít mùi hương của nhang đèn... Bọn họ không khỏi dâng cao tinh thần: Đã tới rồi sao?

Liền ngay tại lúc này, một trận cuồng phong thổi cánh cửa bật tung, một cái bóng mắt thường nhìn không kịp xông vào như lốc xoáy, mục tiêu rõ ràng hướng về phía Thượng Thanh.

Chồn tiên kia đứng thẳng người lên, cao bằng một người lớn, bộ lông trên người dựng đứng như kim thép, hai chân trước bật ra móng vuốt đen thui.

Song, Thượng Thanh lại không hề nhúc nhích.

Trong mắt nó lóe ra một tia nghi hoặc như con người, động tác nhào tới trước bị chặn lại, giống như bị một tấm bình phong trong suốt cản trở. Ngay sau đó bụng nó bị quật mạnh một cái, thân thể to lớn bay vèo ra ngoài.

Chồn tiên ngã xuống đất, mặt đất xuất hiện một dấu vết hình trụ to lớn. Lỗ tai nó căng thẳng giật giật, hai con mắt nhìn loạn chung quanh, nó có thể cảm nhận được có một luồng sức mạnh cường đại tồn tại quanh đây, song mắt nó không thể nhìn thấy được.

Đánh không lại... Bốn móng vuốt của chồn tiên đạp đất, quay người, chạy ra khỏi cửa.

Lúc này, Thượng Thanh lại lấy ra bút ngọc, nhập linh khí vào rồi vung lên – chu sa trên đất bị khuấy đảo, kéo ra từng đường nét thật dài.

Đường nét màu đỏ lơ lửng trên không trung, rất nhanh vây cái sân lại thành một cái vòm. Chồn tiên vừa định chạy ra vửa, đúng lúc va chạm phải sợi chu sa đỏ, liền bị đánh bật trở về như lò xo.

Nó tất nhiên không chịu thua, liều mạng lao về những hướng khác một cách tuyệt vọng.

Mấy người phía sau chỉ có thể nhìn thấy trong sân ánh sáng đỏ chớp lóe, một cái thân ảnh màu vàng chạy loạn khắp nơi, nỗi kinh sợ khiến cho bọn họ không dám thở mạnh.

Thượng Thanh cầm bút ngọc, cẩn thận từng li kéo sợi chu sa đỏ ra. Đối với y mà nói, muốn đập chết chồn tiên này cũng chỉ là chuyện dễ như trở bản tay, song nếu muốn bắt sống thì có chút khó.

Chủ yếu là do bảo gia tiên là động vật làm tiên gia, trên thân vẫn luôn có mấy phần thú tính, không đánh cho chúng nó bái phục thì chúng nó sẽ không nghe ngươi nói chuyện.

Mà ở một nơi người ta không nhìn thấy, Phó Liễm Tri thả cái đuôi dài đằng đẵng ra, từng vòng từng vòng vây thiếu niên của hắn lại, giống y như một con ác long bảo vệ châu báu của mình.

Quỷ vương cũng khổ tâm nhưng quỷ vương không nói, bày đuôi ra cũng phải lén lén lút lút vì sợ bị đánh.

Cuối cùng, sợi chu sa cũng thu nhỏ thu nhỏ từng chút một, thắt chặt, nhốt sống chồn tiên lại.

Chồn tiên giãy dụa vặn vẹo, miệng nói tiếng người: "Không ngờ là cao thủ... Hôm nay bại dưới tay ngươi, muốn chém muốn gϊếŧ thì tùy."

Thượng Thanh ngoắc ngoắc ngón tay, gọi Vĩnh Hải lại đây, đạp một phát vào đầu gối gã, làm cho gã quỳ rạp xuống trước mặt chồn tiên, nói: "Tên ngu đần này phạm lỗi trước, người nhà gã ta muốn hỏi ngươi chút, rằng ngươi có thể tha gã một mạng hay không."

Ánh mắt chồn tiên phức tạp, mãi một hồi lâu sau mới lên tiếng: "Y đã giữ làng 280 năm rồi, phù hộ cho người trong thôn mưa thuận gió hòa, yên vui hạnh phúc. Vậy mà giờ bị một nhãi con y từng trông nom lớn lên gϊếŧ chết rồi bán đi với cái giá mười hai vạn tệ. Ngươi bảo ta buông tha gã, ngươi nói coi ta có thể can tâm sao?"

Vĩnh Hải đã bị chồn biết nói tiếng người dọa sợ mềm chân, nằm rạp trên đất không dám nhúc nhích.

Thượng Thanh: "Người chết không thể sống lại, linh không giống vậy. Y là thân mộc linh, tuy rằng đã tiêu tan nhưng vẫn có một cơ hội xoay chuyển được."

Chồn tiên ngạc nhiên: "Ngươi có thể phục sinh cho y?"

Thượng Thanh gật đầu: "Tất nhiên."

Hết chương 33