Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn

Chương 34

Chương 34: Việc lại đến, Mà trong mắt Thượng Thanh, quanh thân cô nàng...

Edit: Hanna

Chồn tiên trầm mặc một hồi lâu, hỏi: "Nếu như ta không buông tha tiểu tử này, ngươi sẽ làm thế nào? Gϊếŧ ta sao?"

Vĩnh Hải sợ đến run lẩy bẩy, ngẩng đầu, đáng thương nhìn Thượng Thanh.

Biểu tình Thượng Thanh lạnh nhạt, "Gϊếŧ ngươi làm gì, nhân quả tuần hoàn, báo ứng là đúng. Ngươi bắt gã đền mạng, ông trời cũng không thể mở miệng nói một chữ 'không'."

Miệng nhọn của chồn tiên cong lên, lộ ra hàm răng sắc bén, "Ngươi và những Huyền thuật sư khác quả không giống nhau... Được, ta đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi phục sinh cho y, ta sẽ tạm tha tiểu tử này một mạng."

Thấy ông tư và Vĩnh Hải yếu ớt nói tạ ơn, nó lại nói tiếp: "Chớ vội tạ ơn, chỉ là không lấy mạng của gã mà thôi, những trừng phạt khác không bỏ qua đâu. Bắt đầu từ hôm nay, tiền tiểu tử này kiếm được phải quyên góp đi một nửa, hơn nữa mỗi tháng phải lên núi trồng mười gốc cây, chết gốc nào trồng bù lại gốc đấy. Nếu như có thể làm được, lúc gã chết thì ân oán giữa chúng ta coi như thanh toán xong. Nếu không làm được, thời điểm gã nuốt lời sẽ là thời điểm ta tới lấy cái mạng chó của gã."

Ông tư sửng sốt một chút, quay người nhìn Thượng Thanh, Thượng Thanh thờ ơ lật bàn tay mình ngắm móng tay, ý bảo: Cháu cũng thấy công bằng đấy.

Ông tư thở dài, giơ tay đánh Vĩnh Hải một gậy, "Còn không mau rập đầu nhận sai! Nói, mày đảm bảo có thể làm được!"

Vĩnh Hải đầu óc đều tính lươn lẹo, cái đầu đập rầm xuống đất một cái, thấy chỉ cần có thể bảo vệ tính mạng thì những thứ khác không quan trọng.

Chồn tiên nhận cái lạy này của gã, lại nói: "Tào Vượng Đức, ông tới đây."

Ông tư ngạc nhiên, vội bước tới trước một bước. Ông đã sống đến ngần này tuổi rồi, đã lâu không ai gọi thẳng tên của ông cả.

Chồn tiên đánh giá khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của ông, chậm rãi nói: "Ba trăm năm trước, ta và tổ tiên Tào gia nhà ông ước hẹn, làm bảo gia tiên nhà ông. Hiện giờ tộc của ông đã thịnh vượng, không cần ta phù hộ cũng mưa thuận gió hò. Cho nên, hôm nay ta ở đây phá lời thề rời tộc. Từ nay về sau chúng ta hai bên không còn liên quan."

"Hy vọng ông say này quản giáo tiểu bối trong tộc cho tốt, thuận theo thiên hòa, kính thần tránh quỷ."

&&& phihan.wordpress

Không để ý lời cầu xin của ông tư, chồn tiên và Thượng Thanh cùng rời đi, tiếp theo đây phải đi xem Thượng Thanh có thể giúp cây long não phục sinh hay không.

Mấy người đi đến trước cái hố to trước đây trồng cây long não lần thứ hai, chồn tiên đứng thẳng người lên, hai chi trước ôm thành quyền, trịnh trọng hành lễ, "Khởi tử hoàn sinh làm trái thiên đạo, đa tạ đạo hữu nguyện ý mạo hiểm vì chúng ta."

Thượng Thanh xua tay, "Cũng không tính là khởi tử hoàn sinh. Cây long não lớn này đã sừng sững ở đây trăm năm, vốn cũng chưa có chết."

Nói rồi y bắt một chỉ quyết phức tạp, trong miệng thì thầm: "Thiên địa có linh, thanh khí ngưng tụ!"

Nhất thời, một luồng linh lực cực kỳ tinh khiết ồ ạt bốc lên, lấy Thượng Thanh làm trung tâm, rất nhanh khuếch tán vào trong cái hốc, xâm nhập vào trong đám thổ nhưỡng.

Nội tâm chồn tiên chợt cảm thấy có gì đó, bắt đầu sốt sắng nhìn mặt đất.

Một cục đất nho nhỏ khẽ động đậy, một cái mầm non chợt nhú lên từ dưới cục đất đó. Chồi non phấp phới đón gió, vươn thân hình non nớt, rất nhanh to lên bằng một bàn tay.

Chồn tiên kích động: "Đây, đây là..."

Thượng Thanh thu hồi chỉ quyết, "Ngươi dẫn y đi đi, tìm một chỗ rời xa huyên náo, thổ nhưỡng màu mỡ trong rừng sâu núi thẳm mà trông xuống. Mỗi ngày dùng linh khí tầm bổ, không quá mười mấy năm liền có thể trưởng thành. Còn linh thức của y còn giữ được bao nhiêu thì khó mà nói được."

Chồn tiên kích động gật đầu, trên khuôn mặt lông xù chảy ra hai dòng nước mắt, "Ta hiểu... Cho dù một chút linh thức cũng không còn thì cũng không thành vấn đề. Ta có thể chờ, cùng lắm thì đợi thêm ba trăm năm."

Không biết từ nơi nào nó lấy ra một cái bình ngọc, xúc một ít đất vào, chuyển chồi non nho nhỏ này vào trong bình, dùng hai cái móng vuốt lông xù nâng niu ở trước ngực.

Hy vọng dù mong manh cũng là hy vọng, còn tốt hơn là hoàn toàn tuyệt vọng.

Chồn tiên lần thứ hai nói cám ơn Thượng Thanh, Thượng Thanh nói rằng: "Ta có việc muốn hỏi ngươi, ngươi đã làm bảo gia tiên của Tào gia thôn lâu như vậy rồi, thế ngươi có nhớ hơn hai mươi năm trước trong thôn có một cô gái tên là A Tiếu không?"

Chồn tiên suy nghĩ một lúc, thực sự gật đầu một cái, "Ta còn nhớ lúc cô bé đó tới vẫn còn chưa đến hai mươi tuổi đâu, trên đầu quấn băng gạc, ta có ấn tượng rất sâu."

Nó cũng không chờ Thượng Thanh truy hỏi, một mạch nói ra: "Lần đầu tiên ta nhìn thấy cô bé đó liền phát hiệt cô bé vốn có mệnh cách thiên chi kiêu nữ, nhưng lại bị người khác sửa mệnh. Sau khi sửa xong, mệnh của cô bé mơ hồ không rõ nữa, ta coi không ra nên không xen vào."

Chân mày Thượng Thanh nhăn lại thật sâu, cải mệnh là điều tối kỵ của giới huyền thuật. Rốt cuộc kẻ nào lại làm chuyện thất đức này?!

Y hỏi tiếp: "Vậy ngươi biết cô ấy chết như thế nào không?"

Chồn tiên đáp: "Là bệnh chết. Lúc cô bé mới sinh bệnh, ta sợ là dịch bệnh gì đó nên chạy tới nhà cô bé nhìn một cái, nhưng không lâu sau cô bé đã chết rồi." Nói tới đây, nó chợt nhận ra: "Đạo hữu à, dung mạo của ngươi và cô bé đó rất giống nhau, các ngươi là...?"

Thượng Thanh gật đầu, "Cô ấy là mẹ ruột của ta."

Chồn tiên liền hiểu rõ, suy nghĩ một hồi, "Có một tin tức có khả năng hữu dụng với ngươi. Trước khi cô bé chết vì bệnh, ta đã từng nhìn thấy cô bé nửa đêm ở trên núi chôn một thứ gì đó. Ta còn nhớ địa điểm, để ta dẫn ngươi đi."

Thượng Thanh tất nhiên không nói hai lời, mấy người lập tức được chồn tiên dẫn lên núi, đến chỗ mẹ Thượng Thanh chôn đồ vật đào bới ra.

Là một rương sắt, không có khóa.

Thượng Thanh mở ra, bên trong là một cây trâm cài ngực màu tím vô cùng hoa mỹ, chính là cái loại bất luận kẻ nào liếc mắt một cái cũng sẽ biết nó cực kỳ có giá trị.

Du Tử Minh bỗng nhiên a một tiếng, "Cây cài ngực này hình như có chút quen mắt nha!"

Thượng Thanh đưa cho cậu ta xem, "Nhìn kỹ lại đi, có manh mối thật không?"

Đầu óc của tên Du Tử Minh này còn không to bằng hạt đậu, bảo cậu ta suy nghĩ manh mối thực là làm khó cậu ta lắm... Cậu gãi đầu, trực tiếp lấy di động ra và tìm kiếm hình ảnh.

Du Tử Minh: "Há! Mẹ chúng ta lợi hại quá! Cây trâm cài ngực này tên là 'Sinh lai vinh diệu' (Born to Glory), toàn bộ được chạm khắc từ cùng một viên bảo thạch màu tím, lần xuất hiện cuối cùng là bốn mươi lăm năm trước ở một sàn đấu giá nước ngoài, bị một người dùng năm triệu Biden mua mất, sau đó không ai thấy nó nữa."

Cùi chỏ cậu ta huých Thượng Thanh một cái, "Mẹ chúng ta có khi là thiên kim hào môn mất tích chưa biết chừng?"

Mạnh Hoài kinh ngạc há to miệng, mất nửa ngày mà vẫn chưa tính được năm triệu Biden là bao nhiêu tiền, theo sát hỏi đầy ngờ vực: "Cũng có thể là do cha Thượng Thanh đưa cho mà?"

Du Tử Minh lắc đầu, "Không thể nào, bố tui nói thẩm mỹ của Chu gia kia là cái loại nhà giàu mới nổi giả trang văn nhã, thích đi mua mấy thứ tranh chữ đồ cổ mà bản thân xem không thấm, không đi mua bảo thạch đâu."

Cậu lại nghĩ một chút, "À Thượng Thanh này, mẹ cậu lớn lên xinh đẹp như thế, nói không chừng trên mạng cũng có bức ảnh nào đó đấy, để tui tìm một chút coi."

Nói xong liền lấy bức ảnh chụp mẹ Thượng Thanh tìm kiếm một hồi.

Không nghĩ tới thực sự tìm được, chẳng qua chỉ là một bức ảnh chụp thông báo tìm người.

Thông báo tìm người này trông rất bình thường, điểm suy nhất làm người ta chú ý chính là ở chỗ trưng cầu manh mối có viết số tiền thưởng là: một trăm vạn. (= 1 chẹo)

Hai mươi năm trước một trăm vạn là bao nhiêu tiền chứ? Hơn nữa chỉ là thưởng có manh mối thôi đấy.

Mạnh Hoài tấm tắc lấy làm kỳ lạ, cảm giác sau hôm nay cậu ta nhìn tiền sẽ không còn là tiền nữa.

Du Tử Minh kích động, "Đúng rồi Thượng Thanh ơi, mẹ cậu nhất định là một tiểu thư nhà giàu. Chỉ là không biết sao lại lưu lạc tới nơi này, có phải bị người ta lừa bán hay không?"

Thượng Thanh lúc bắt đầu đã nhíu chặt lông mày không giãn ra, nghi vấn trong lòng y không ít hơn so với những người khác.

Đoàn người tạm biệt chồn tiên, mang theo một bụng nghi vấn trở về.

Hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng trong kỳ nghỉ Tết thanh minh, mấy người thu dọn hành lý trở về thành phố Thanh Vân.

Thượng Thanh cầm cây trâm cài ngực này theo, y có dự cảm sau này vật này tuyệt đối hữu dụng.

Vừa về tới thành phố Thanh Vân, Phó Liễm Tri liền biến mất đi bế quan. Hắn vốn nhận thấy Thượng Thanh rời đi nên mới bám theo sau. Tuy rằng hai người ký khế ước bạn lữ chỉ do vô tình, nhưng mà Phó quỷ vương rõ ràng còn thích ứng tốt hơn so với Thượng Thanh. Cảm ứng vị trí đối phương hay nhận biết tâm tình đối phương, hắn dùng thuần thục đến bất ngờ.

Phó Liễm Tri vừa mới rời đi không bao lâu, Thượng Thanh liền nhận được điện thoại của Du Minh Trì. Ba ngày lễ Tết thanh minh này, Du Minh Trì cùng đồng nghiệp dốc ngược Địch Lệ xuống mà tra xét từ đầu đến chân, thậm chí đi lục hết mười tám đời tổ tông của cô ta ra mà tra.

Thượng Thanh nghe Du Minh Trì ở đầu dây bên kia nói rằng: "Địch Lệ xuất thân nông thôn, năm mười mấy tuổi bỏ học đi làm công, quen biết một kẻ tên là Vinh Thương. Hai người ở cùng nhau chưa bao lâu thì Địch Lệ mang thai, sau đó sinh ra con ngoài giá thú."

"Sau khi cô ta sinh con xong, Vinh Thương dẫn cô ta gia nhập Thiên Nhân hội. Cô ta bị tẩy não, bắt đầu cho đứa bé ăn thứ mà Thiên Nhân hội gọi là thần dược. Sau đó cô ta phát hiện trí lực của con mình phát triển bất thường, muốn đưa con đến bệnh viện kiểm tra song Vinh Thương không chịu, rồi mách cho cô ta rất nhiều bài thuốc dân gian. Mấy thứ trận pháp cùng với viện pháp rút hồn người sống cũng là do Vinh Thương nói cho cô ta biết."

"Theo như cô ta nói, Vinh Thương trong Thiên Nhân hội có địa vị không thấp, hơn nữa đã lâu không liên lạc với cô ta. Tôi cảm thấy tên Vinh Thương kia không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này. Bọn tôi dựa theo miêu tả của cô ta phác họa lại chân dung kẻ đó, tôi đã gửi đến di động cậu rồi đấy."

Du Minh Trì cười giả lả, "Đại thần à, hay là cậu tính cho bọn tôi xem kẻ này đang ở nơi nào đi?"

Thượng Thanh mở bức tranh ra, chỉ nhìn thấy một khuôn mặt bình thường không có gì nổi bật, nhìn một cái chưa chắc lần tiếp theo gặp mặt đã nhớ nổi, tuyệt đối là một hạt giống tốt để làm chuyện xấu.

Y đóng bức ảnh lại nói vào trong điện thoại: "Ai có thể dựa vào một bức hình mà tính được vị trí người ta thì nói tôi biết coi, tôi cũng đi bái sư cái!"

Nói rồi cúp điện thoại luôn.

Để lại Du Minh Trì ở đầu bên kia thở dài thườn thượt, anh ta cũng hiểu dựa vào một bức ảnh mà tính vị trí là một ý nghĩ quá lạ kỳ, còn chẳng phải do Thượng Thanh tạo ra quá nhiều kỳ tích, khiến cho anh ta mới có cái loại mơ mộng hão huyền này à?!

Lúc này, Thượng Thanh đã ngồi xe trở về nhà cũ Chu gia.

Triệu quản gia cười nhiệt tình chào đón, Thượng Thanh ít khi chủ động hỏi: "Ông bố già bại hoại kia đâu rồi?"

Triệu quản gia đối với cánh danh xưng ông bố già này đã hoàn toàn thích ứng, vội vàng đáp: "Lão gia gần đây hay đi thủ đô công tác ạ."

Thượng Thanh nhíu lông mày, sản nghiệp Chu gia đều ở thành phố Thanh Vân, ông bố của y đến thủ đô lăn lộn đã mấy tháng, là có mưu đồ gì đây?

Đúng lúc này, phía trước truyền đến tiếng bước chân lộp cà lộp cộp, Thượng Thanh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Chu phu nhân đang nhón chân từng li từng tí một muốn bỏ chạy.

Mắt thấy y nhìn đến, thân hình Chu phu nhân cứng đờ, lập tức gượng cười, "Ấy, gần đây tôi đều không ra ngoài, luôn ở trong nhà chăm sóc Viên Viên."

Thượng Thanh gật đầu, "Làm không tệ."

Chu phu nhân thở phào nhẹ nhõm một cái, toàn thân sợ sắp nhũn ra rồi.

Thượng Thanh tiếp tục nói: "Gần đây tài vận của bà không tồi, cửa hàng trong tay có thể phát triển, giá cả nên định ở mức có lương tâm chút, mỗi tháng kiếm thêm chút tiền tiêu vặt thì không thành vấn đề."

Chu phu nhân đầu tiên là kinh ngạc, bà ta mới mua một cửa hàng nhỏ, không nghĩ tới Thượng Thanh liếc mắt một cái là biết... Mà sau khi thất thần, bà nhanh chóng gật đầu, "Được được, tôi hiểu rồi, tôi chắc chắn sẽ không lừa khách hàng đâu."

Dừng lại một chút, bà bổ sung thêm: "Tôi cũng sẽ chăm sóc Viên Viên thật tốt, sẽ không chỉ nghĩ đến mỗi cửa tiệm."

Thượng Thanh hài lòng gật đầu, phất tay ra hiệu: Không có chuyện gì nữa thì đi đi.

Chu phu nhân lập tức giẫm giày cao gót cạch cạch rời đi, sau gáy viết hai chữ 'vui vẻ'.

Triệu quản gia đứng bên cạnh cúi đầu, lòng thầm nghĩ sao khung cảnh này giống y như đúc lúc lão Lý nhà bên dạy bảo chó vậy chứ!

Hết Tết thanh minh, cách thi đại học chỉ còn hai tháng, toàn bộ khối 12 đều chạy nước rút cho kỳ thi đại học sắp tới.

Lớp học treo một cái bảng đếm ngược ngày thi đỏ rực, khiến ai nấy đều khẩn trương hết cả lên.

Dưới sự 'nghiền ép' của cô La, ba người Thượng Thanh và bao gồm cả lớp nữa cũng bắt đầu kích phát tiềm lực của mình, học từ lúc mở mắt đến lúc đi ngủ. Trên trán mọi người đều viết một dòng chữ lớn: 'Chỉ cần học không chết, thì sẽ học đến chết."

Thêm vào đó bầu không khí giữa bạn bè trong lớp bọn họ rất tốt, không có mâu thuẫn gì. Thượng Thanh còn trực tiếp bán sỉ một xấp bùa tỉnh táo dày cộp, ai buồn ngủ thì đến chỗ y mua một tấm. Chẳng bao lâu sau, bùa của Thượng Thanh liền trở nên nổi tiếng khắp trường Cẩm Hoa, người lớp khác cũng sẽ đến cọ mua một tấm.

Đến giờ tự học buổi tối, toàn bộ học sinh trong lớp bọn họ trên trán đều dán một lá bùa, nhìn vào một cái chẳng khác nào hiện trường quay chụp phim kinh dị. Mỗi lần cô La bước vào cũng phải hít sâu một hơi.

Cứ đơn thuần và cực khổ trải qua hơn một tháng như thế, một sáng sớm nào đó, Thượng Thanh vừa ngáp vừa tới phòng học, phát hiện chỗ ngồi của mỗi người có một hộp sữa tươi.

Y cầm lên quơ quơ, "Cái này là gì đây, trường phát à?"

Mạnh Hoài ngậm ống hút lắc đầu, "Không phải, là lớp trưởng đưa, nói là mời chúng ta uống."

Lớp trưởng lớp họ là một bạn nữ, tên là Dương Hi, thành tích tốt lại xinh đẹp, tính cách cũng hoạt bát, nhân duyên trong lớp không tệ lắm.

Thượng Thanh thuận theo phương hướng cậu ta chỉ mà nhìn, thì thấy Dương Hi đứng nói chuyện cùng một đám bạn nữ giữa hành lang. Con gái đến tuổi xinh đẹp như hoa, dáng người yêu kiều, trên mặt còn mang mấy phần buồn ngủ do dậy sớm, trông không khác gì so với ngày thường.

Mà trong mắt Thượng Thanh, quanh thân cô nàng bị một luồng khí đen mỏng bao vây lấy.

Thượng đại sư bóp trán.

Thôi xong, việc lại đến nữa rồi!

Hết chương 34