Ta được hoàng hậu bảo kê

Chương 1: Trải nghiệm cảm giác xuyên không

Chương 1: Trải nghiệm cảm giác xuyên không.

Tang Phỉ Ái không ngờ lại có ngày mình lại chết dưới tay Quách Điềm Thư!

19:00 PM

Tang Phỉ Ái nhanh chân bước xuống hầm giữ xe, cô nhìn quanh bải giữ xe một lượt rồi nhanh chóng nện lên đôi giày sneaker của mình và dừng bước trước chiếc xe Rolls Royce Phantom màu đen. Phỉ Ái nhếch mép, lấy ra một con dao rồi trèo lên phía trước con xe, ngay ở giữa dùng con dao trong tay cào thành một dòng chữ “ trai đểu “ trên xe. Cô cào rất hăng say, cào sao cho nó càng to càng nổi thì càng tốt, vừa cào vừa làm gương mặt như chuẩn bị giết người tới nơi.

Cố Tử Tu vừa hoàng thành xong công việc của mình, hắn trong bộ âu phục gọn gàng sải những bước chân dài đến vị trí đậu xe của hắn. Chỉ là không ngờ còn cách vài bước chân nữa là đến xe thì hắn nghe thấy một giọng nữ vui vẻ nói chuyện:” Điềm Thư, mày yên tâm. Tao đã xử lý cái xe của gả trai đểu như lời mày nói rồi. “

“ Không sao, cùng là chị em tốt. Sau này mày giàu lên rồi bao nuôi tao cả đời là được. Nguyện làm trâu làm ngựa cho mày! “

Vị trí giọng nói của cô gái nọ rất khéo lại trùng với chỗ đậu xe của Cố Tử Tu, hắn nghi hoặc bước đến. Chỉ thấy một cô gái dáng người nhỏ nhỏ ngồi trước xe hắn, một tay giữ điện thoại oang oang nói chuyện, một tay rất nhiệt tình cạo cạo chữ “ trai đểu “ trên xe hắn. Gương mặt điển trai của hắn nhanh chóng tối lại, đôi tay run run giữ cho bản thân không được đánh con gái. Hắn dùng chất giọng trầm trầm của mình nói:” Cô đang làm gì vậy? “

Lúc này Tang Phỉ Ái mới chú ý đến sự tồn tại của chàng trai đối diện mình, cô vẫn giữ một tay nghe điện thoại, có điều tay kia đã nhẹ nhàng hơn. Cô thấy hắn cũng không đúng lắm với mô tả của Quách Điềm Thư, gả trai đểu của Điềm Thư nghe kể có làn da trắng còn hắn lại có làn da bánh mật khỏe khoắn:” Anh trai à! Không nên quản những chuyện không phải của mình, tôi đang vì dân trừ bạo. Anh cứ lấy xe và làm như không thấy tôi đi! “

“ Tốt nhất cô nên rời khỏi con xe này. “

“ Sao anh phiền thế, đây là xe của một gả tồi. Tôi đang giúp các thiếu nữ không bị mù mà nhìn trúng anh ta đấy! “

Nói đoạn, Tang Phỉ Ái còn tăng thêm lực cánh tay để cạo xe khoảng khắc này càng khiến gương mặt của Cố Tử Tu đã đen còn đen thêm một ít. Hắn hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh lấy ra chìa khóa xe của mình, ấn nút chiếc xe liền sáng đèn, còn kêu hai tiếng “ tít tít “. Tang Phỉ Ái liền giật mình ngước nhìn Cố Tử Tu, bên kia vẫn đều đều vang lên giọng của Quách Điềm Thư:” Alo Tang Phỉ Ái, tao tới rồi nè sao còn không thấy mày? Alo, sao im lặng vậy? “

Tang Phỉ Ái cảm thấy không khí trở nên khó thở, cố giữ cho mình thật bình tĩnh mà đáp lời Điềm Thư:” Tao đang ở bải số B5 “

Điềm Thư im lặng trong năm giây rồi gào lên:” Mày nói cái gì cơ? Tao nói là bải D5 là D5 đó người ơi! “

Gương mặt thanh tú của Phỉ Ái hết xanh rồi lại trắng hết trắng rồi lại xanh. Bề ngoài thì cố thể hiện mình rất bình tĩnh nhưng giọng nói đã bán đứng cô, cô run giọng đáp:” Oh shit! Tao… tao lỡ xử nhầm… nhầm xe rồi. Mày… mày có thể qua… “

Còn chưa kịp nói hết câu thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng tút tút kéo dài... Được lắm Quách Điềm Thư! Nội tâm Tang Phỉ Ái liền gào chửi Quách Điềm Thư là đồ bạn tồi. Cô tắt máy đối diện nhìn chàng trai vẫn im lặng theo dõi tình hình, cô liền cố gắng nặn ra một nụ cười nịnh nọt nhìn hắn, chậm chạp trèo xuống xe:” Hiểu lầm hahaha là hiểu lầm thôi! “

" Lúc nãy cô hung dữ lắm mà? "

Gương mặt hắn liền đen thêm một chút. Hắn dùng đốt tay thon dài của mình chỉ lên một góc tường, giọng đều đều đáp:” Ở đó có gắn camera “

Trán Phỉ Ái liền toát mồ hôi hột, cô mạnh mẽ đưa tay lau mồ hôi trên trán rồi nở một nụ cười gượng gạo, cô cất giọng nịnh nọt:” Đại ca à, thật sự là hiểu lầm thật đấy. Tôi nghe nhầm từ D thành B, anh cũng nghe hai âm này đọc nó na ná nhau, nghe nhầm là chuyện bình thường mà đúng không haha…”

Hắn hất cằm về phía con xe của mình, dứt khoát nói:” Giờ tôi bắt nhầm cô lên đồn thì cô có chấp nhận được không? “

Phỉ Ái cảm thấy không khí ngày càng trở nên khó thở hơn, cô đưa tay lau thêm một tầng mồ hôi hột trên trán đối Cố Tử Tu thương lượng:” Hay tôi bồi… bồi thường cho… cho anh nhé? “

Hắn nhướng mày nhìn cô:” Cô chắc chứ? “

“ Chắc…chắc vậy… dù sao cũng là tôi sai. “

Hắn gật đầu, lấy từ trong túi của mình ra một cây bút đen, hắn vẫy tay cô tới gần hắn, cô cũng nghi hoặc đến gần. Hắn dùng cây bút trong tay ghi lên trán cô dòng chữ “ tôi là đồ ngốc “ thật to và rõ ràng:” Đưa tay nâng con dao của cô lên. “

Phỉ Ái mơ hồ làm theo.

Tách, hắn nhanh chóng chụp ảnh cô lại…

“ Được rồi, tôi sẽ bắt đầu báo cho cô khoảng tiền cô cần đền bù. Cô nên đền bù phí tổn thất xe, phí sửa xe, phí làm mất thời gian của tôi, phụ phí khi có sự cố phát sinh, phí… “ Cố Tử Tu vừa nói ra loạt phí vô lí, vừa nhanh chẹn bấm bấm máy tính trong điện thoại sau đó giơ lên trước mặt Phỉ Ái “ Cuối cùng là phí bù đắp tổn thương tinh thần cho tôi, tổng cộng là gần năm trăm triệu “

Tang Phỉ Ái nhìn con số hiện thị trên điện thoại của hắn, khóe miệng cứ mở ra rồi lại đóng lại:” Anh… ép người quá đáng “

“ Ép người? Nên nhớ là tôi có bằng chứng cô phá nát xe tôi, bây giờ tôi phải dùng nó để về nhà, trên đường đi người ta sẽ nhìn tôi thế nào hử? Còn tự tiện đụng đến tài sản của tôi, cô chê đền số tiền này quá ít hay thật sự cảm thấy nó quá ít hử? Giờ cô muốn chuyển khoảng cho tôi hay trả tiền mặt? “

Phỉ Ái đuối lý, đúng thật là xét về mặt nào thì cô cũng sai thật. Đối với câu hỏi của Cố Tử Tu, cô yếu ớt đáp:” Tôi… tôi đào ra nhanh chóng số tiền này mà đền cho anh đây? Hay hằng tháng tôi trả góp cho anh nhé? “

Hắn nhướng mày, dường như cũng dần mất hết kiên nhẫn mà đáp:” Cũng được, cho tôi số điện thoại, tránh để cô chuồn mất. “

Cô chấp thuận, hắn đạt được thứ mình cần liền khó chịu mở cửa xe bước vào. Phỉ Ái có thể nghe được tiếng cửa xe hơi va đập rất mạnh khiến cô có chút giật mình. Hình ảnh người con trai với vẻ mặt cam chịu ngồi vào chiếc xe có dòng chữ “ trai đểu “ nổi bật như vậy thật sự khiến người ta cảm thấy rất buồn cười. Tang Phỉ Ái biết rằng không nên nhưng nhìn vậy cũng không thể khiến bả vai mình rung rung, Cố Tử Tu ngồi trong xe lườm cô một cái rồi khởi động xe chạy đi. Hắn đi rồi, bây giờ cô chỉ muốn vặn cổ Quách Điềm Thư, giận! Quá là giận.

“ Ha ha ha ha! “

“ Cười thêm cái nữa thì từ ngày mai mày đừng gọi tao là bạn nữa. “

Quách Điềm Thư liền biết thân biết phận ngậm mồm lại, dùng giọng nịnh nọt của mình lấy lòng Phỉ Ái:” Thôi mà… chẳng phải tao đang đền bù cho mày bằng một bửa thịnh soạn đây sao? “

“ Bửa cơm của mày có to bằng năm trăm triệu của tao không? Chắc tới đời con tao mới trả được hết quá huhu “

Tang Phỉ Ái đem sự tiếc tiền hóa thành động lực ăn uống, giờ cô mới có thẻ chiêm nghiệm ra được cái câu “ cơm chan nước mắt “ là gì, quá phù hợp với hoàn cảnh hiện tại của cô. Cô thề bây giờ không ăn lỗ vốn Quách Điềm Thư thì cô không phải con người.

Đương lúc cô đang gồng mình ăn càng nhiều càng tốt thì Quách Điềm Thư liền điên cuồng kéo tay cô:” Phỉ Ái đừng ăn nữa, tao vừa thấy tên khốn cắm cho tao một cặp sừng. Đã cắm cho tao cái sừng còn ngang nhiên như vậy đúng là không thể chấp nhận nỗi, vụ cạo xe thất bại rồi giờ tao muốn trực tiếp đánh hắn te tua. “

Tang Phỉ Ái còn đang nhai đồ ăn trong miệng đáp:” Mày muốn thì tự đi, tao không muốn tham gia nữa. Để yên tao ăn! “

“ Ăn uống gì tầm này, lần sau tao bao mày bửa thịnh soạn hơn! “

Và rồi, dưới sự lôi kéo nhiệt tình hăng hái của Quách Điềm Thư, cuối cùng cô phải theo nhỏ bí mật lái xe theo xe của bạn trai cũ Quách Điềm Thư. Nhỏ điên cuồng lái xe đuổi theo xe của hắn, cái miệng chửi rủa đến tận đời thứ 18 của gã. Cuối cùng bạn trai cũ của nhỏ dừng chân trước một khu chung cư rồi biến đâu mất tích, Quách Điềm Thư nói nhỏ biết khu nhà của bạn trai cũ nhỏ ở đâu hôm nay nhỏ nhất định phải cá chết lưới rách với gã thế là nhiệt tình kéo theo Phỉ Ái lên tới tầng ba. Nhỏ kéo cô tới một căn phòng rồi điềm tĩnh bấm mở khóa mật khẩu trước cửa nhà, mở được khóa, Điềm Thư liền chạy vào trong nhà. Chỉ thấy bạn trai cũ của nhỏ là Thời Chu đang nói gì đó với một gã trai khác. Nghe động tĩnh ở ngoài cửa liền ngạc nhiên nhìn:” Điềm Thư? “

Điềm Thư nhếch mép gào lên:” Đồ khốn, mau nạp mạng đi. “

Nói đoạn nhỏ liền nhào về phái Thời Chu, náo loạn cả nhà hắn. Phỉ Ái thấy bạn mình rất dữ dội, rất hung dữ, nhiệt huyết đó lan truyền cho cô khiến cô máu nóng hừng hực quyết định chạy đến đánh chung với Điềm Thư. Ai ngờ còn chưa chạm tới một sợi tóc của gã đã bị chàng trai nọ kéo lại, hắn dùng giọng khó chịu nói:” Các cô làm gì đấy? “

Tang Phỉ Ái quay đầu muốn phản bác hắn liền thấy ngay một gương mặt quen thuộc đã để lại cho cô một ấn tượng không mấy tốt đẹp, hắn dường như cũng rất ngạc nhiên cùng đồng thanh hô:” Lại là cô/anh? “

Đang còn bất ngờ thì Quách Điềm Thư đã đuổi đánh Thời Chu tới tận ban công rồi, Phỉ Ái xám mặt, dù gì đây cũng lầu ba nhảy xuống chưa chắc chết nhưng chắc chắn sẽ có án mạng. Có thù hận gì thì cũng không thể đi tới mức đường xấu được. Tang Phỉ Ái liền đẩy Cổ Tử Tu ra, cuống quýt chạy đến ban công kéo Quách Điềm Thư. Cố Tử Tu cũng nhanh chóng chạy đến xem tình hình:” Ê có đánh đạp gì cũng vào nhà đánh, không nên đánh ngoài bang công như vậy nguy hiểm lắm. Lỡ hai người rớt xuống người ta sẽ bảo là hai người chết vì tình đó! “

Ai ngờ Quách Điềm Thư liền đẩy cô ra, còn gào lên:” Cậu để yên cho mình, mình phải đánh cho tên khốn này kêu cha gọi mẹ. “

“ Trời ơi, không nghe tao nói hả mày bình tĩnh chút đi! “

Quách Điềm Thư căn bản không nghe, để thù hận che mù con mắt mà dứt khoát đẩy cô ra một bên. Tang Phỉ Ái bị lực đẩy không hề nhẹ của Điềm Thư làm cho mất đà, chân cô trở nên khẩn trương hẳn lên, thế là cô thành công rơi ra khỏi ban công, trước khi rơi đi cô còn theo bản năng đưa tay tóm lấy một thứ gì đó để làm trụ giữ thăng bằng chỉ không ngờ người đó lại làm cô liên lụy. Cô trợn mắt nhìn Cố Tử Tu, cả đời này cô cũng không thể tin được mình lại bị Quách Điềm Thư hại tới vậy…

Đau!

Sao lại đau như vậy?

Tang Phỉ Ái cô đã chết rồi ư?

Đây là cảm giác khi chết đi ư?

Tang Phỉ Ái mở mắt, trước mắt cô là một cái màn màu vàng, cô khó khăn gượng dậy liền thấy dưới ngực mình cắm một con đao.

Tang Phỉ Ái: ???

Ôi, cái gì đã xảy ra vậy? Cái não chậm chạp của cô bắt đầu hoạt động, không phải là cô vừa rơi xuống từ bang công nhà Thời Chu sao? Con đao cắm trên ngực cô là ý gì đây? Mà bộ ngực đầy đặn đáng tự hào của cô đâu? Sao lại bằng phẳng như vậy? Phỉ Ái kinh ngạc đưa tay mình lên, là một bàn tay to lớn thô ráp khác xa bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của mình.

“ Fuck? Chắc mình mơ? Cái gì vậy? “

Rầm

Cánh cửa bằng gỗ được trạm trỗ hoa văn tinh xảo nãy giờ vẫn tĩnh lặng lại bị ai đó đẩy ra, một thiếu niên cả người là một màu đen hốt hoảng chạy vào, bên cạnh hắn còn có một nha đầu gương mặt trắng bệch chạy theo.

“ Hoàng thượng… “

Thiếu niên áo đen nọ liền rút gươm kề vào cổ nha đầu bên cạnh, gương mặt âm u gằn từng câu:” Ngươi nói xem? “

Nha đầu đó run rẩy cả thân quát lên:” Không phải do hoàng hậu nương nương, ngươi không thấy nương nương cũng đang bất tỉnh nằm bên cạnh sao? Bây giờ phải nhanh chóng cứu nương nương, cứu hoàng thượng! Người đâu? Mau truyền thái y! Mau truyền thái y! “

Tang Phỉ Ái: ???????

Ù ù cạc cạc nghe hai người nọ nói vậy bây giờ nhìn xuống cô mới thấy còn có một thiếu nữ không biết còn sống hay đã chết nằm bất động dưới mép giường. Thiếu nữ đó động đậy một chút rồi mệt mỏi mở mắt, yếu ớt đưa mắt nhìn Phỉ Ái, gương mặt thoáng ngạc nhiên. Phỉ Ái cũng bất ngờ không kém, gương mặt nọ trông nhợt nhạt, khóe miệng có lẽ vừa phun ra một ngụm máu trông có vẽ như vừa trúng độc nhưng gương mặt này lại giống cô tám mươi chín mươi phần trăm. Thiếu nữ nọ nặng nề nhìn một cái rồi lại như không cam tâm tình nguyện mà nhíu mày nhắm mắt, Phỉ Ái bị thanh đao này đâm vào ngực, cũng bị mất máu kha khá dần dần cũng thấy mí mắt mình nặng nề hơn.