Chương 2: Dù sao từ giờ ta và người cũng cùng hội cùng thuyền.
Chả biết đã qua bao lâu thời gian, Tang Phỉ Ái mới tỉnh dậy. Nàng gượng người muốn ngồi dậy thì bên cạnh liền vang lên một giọng nói nghe không ra hỉ nộ ái ố nhưng rất dứt khoát:” Hoàng thượng! Người tỉnh rồi. “
Tang Phỉ Ái giật mình nhìn theo hướng giọng nói phát ra, là một thiếu niên từ trên xuống dưới đều là màu đen ban nãy. Tang Phỉ Ái cho rằng sự việc vừa rồi chỉ là mơ, không ngờ giấc mơ này lại chân thật đến vậy. Nàng nhìn xuống bàn tay to lớn thô ráp của mình lại đưa tay sờ soạn ngực, nó vẫn bằng phẳng có điều cây đao khi nãy đã được nhổ ra, có người đã băng bó cẩn thận miệng vết thương cho nàng. Tang Phỉ Ái ngẩn người, tay run run chỉ về thiếu niên nọ:” Ngươi… ngươi… “
Thiếu niên nọ nãy giờ thấy chủ tử mình rất kì lạ nhưng cũng không dám lên tiếng, vừa thấy Tang Phỉ Ái cư xử như vậy liền quỳ rạp xuống, gã nói:” Trường Lãm có tội, đáng lí ta nên sớm chân hơn một chút hộ giá bệ hạ. Xin bệ hạ trách phạt Trường Lãm “
Tang Phỉ Ái nhìn hắn cư xử như vậy liền lặng thinh năm giây, cô cứ mở miệng rồi lại khép lại, mở rồi khép lại, cuối cùng cũng không mặn không nhạt đáp:” Ngươi đứng lên đi! “
“ Hãy để cho thuộc hạ quỳ, chỉ có quỳ như vậy mới có thể tự phạt bản thân thất trách không cứu giá kịp thời, phụ lòng tin của bệ hạ! “
Tang Phỉ Ái: …
Cổ nhân đều kì quái như vậy ư? Cho ngươi đứng thì ngươi cứ đứng đi, cứ quỳ làm gì? Bây giờ ta cũng không phải là hoàng thượng của ngươi. Ngươi đừng làm Phỉ Ái ta sợ đó, trái tim ta rất mong manh dễ vỡ đấy. Phỉ Ái xoa xoa mũi, lại nhớ tới thiếu nữ vừa rồi còn nằm gần mép giường, nàng làm như vô tình nhắc đến mà hắng giọng:” Vậy, hoàng hậu đâu? “
Nhắc tới đây, Trường Lãm nãy giờ cúi đầu liền ngẩng phất đầu lên:” Bệ hạ không cần phải lo lắng cho ả, ả không những độc Ninh quý phi rồi còn đâm bệ hạ như vậy quả thật độc ác. Bệ hạ không thể dung túng cho hành vi xằng bậy của ả được nữa! Dù cho Triêu Dương hoàng hậu có được thái hậu yêu thích cũng không thể làm càn như vậy được! “
Nghe đến đây, Phỉ Ái liền nghĩ đến mấy chi tiết tình tay ba đầy cẩu huyết trên phim truyền hình. Nghe có vẽ là hoàng hậu yêu hoàng thượng xong hoàng thượng lại yêu quý phi bỏ mặt hoàng hậu, hoàng hậu ghen tức bèn độc quý phi đâm hoàng thượng nhưng mà vì sao hoàng hậu lại bị trúng độc nhỉ? Chết chung với tình lang à?
Cái não của Tang Phỉ Ái liền từ từ phân tích tình hình, cho dù nàng đã véo chân bao nhiêu lần thì sự thật là nàng đã xuyên không rồi. Có điều, nàng thế mà lại xuyên vào một cái xác nam? Không phải là nên để nàng xuyên vào làm hoàng hậu gì đó để làm mưa làm gió hậu cung, có bàn tay vàng, ngược chết độc phi, tìm chân mệnh thiên tử các thứ ư? Mà theo lời thiếu niên nọ đang nói thì hẳn cái xác này là… Hoàng Thượng? Oh shit! Ngay nhân vật chính luôn mới ghê! Thần xuyên không ngươi bị rảnh hơi à? Cho ta xuyên không rồi thì thôi đi, cho xuyên qua cái xác này làm gì?
“ Hoàng hậu nương nương! Chậm một chút, bây giờ người không thể gặp hoàng thượng đâu! “
“ Hoàng hậu nương nương, người mới vừa khỏi bệnh không thể làm càn như vậy “
“ Hoàng hậu nương! Hoàng hậu nương nương! “
Trường Lãm bên cạnh liền nhíu mà, giọng y đều tràn ngập sự khinh bỉ:” Ả hoàng hậu này thật không biết phép tắc. Hoàng thượng, có cần Trường Lãm ra tống cổ ả về lại Khúc Phượng điện không? “
Phỉ Ái nghĩ hẳn hoàng hậu này không được hoàng thượng để vào mắt, nhìn xem… hoàng hậu mà một tên thuộc hạ nói muốn tống cổ đi là tống cổ đi được à? Còn chưa biết nàng ta có phải là người đâm hoàng thượng thật không... Ngươi chán sống hay là cảm thấy cuộc đời này thật là dài?
Câu hỏi của Trường Lãm làm cắt đứt dòng suy nghĩ của Tang Phỉ Ái, nàng vừa ngẩng đầu còn chưa kịp đáp lời y đã nhìn thấy cánh cửa bị ai đó thô bạo đẩy ra. Chính là thiếu nữ có gương mặt giống nàng tám, chín phần nằm bất động dưới mép giường, gương mặt nàng bây giờ không còn nhợt nhạt như trong trí nhớ của Phỉ Ái nữa nó có vẽ đã hồng hào tươi tắn hơn.
“ Trai đểu? “ Đó là những gì đối phương nói.
Tang Phỉ Ái trợn mắt, lại nghĩ tới Cố Tử Tu bị mình liên lụy kéo ra khỏi ban công nhà Thời Chu. Nàng nghi hoặc xác nhận:” Gần năm trăm triệu? “
Nàng vừa thốt ra một câu, thiếu nữ nọ liền xám mặt, hai đầu lông mày lá liễu liền xô vào nhau. Nhìn phản ứng của thiếu nữ nọ như vậy, nàng liền xác nhận chắc chắn rằng đây là Cố Tử Tu hắn rồi!
Cố Tử Tu là người khôi phục tinh thần lại đầu tiên, hắn nhìn nha đầu bên cạnh còn đang run rẩy quỳ dưới đất rồi liếc nhanh những người trong tẩm phòng kiêu ngạo nói:” Trừ hoàng thượng, tất cả cút xuống hết cho ta “
Tang Phỉ Ái: …
Trường Lãm bên cạnh siết chặt tay:” Triêu Dương hoàng hậu, ngươi… “
Nha đầu tên Hoài Xuân đó hoảng sợ ngẩng nhìn Cố Tử Tu ánh mắt tràn ngập lo lắng, xong lại thấy ánh mắt hắn kiên quyết như vậy nàng cũng tuân lệnh mà lui xuống. Tang Phỉ Ái quan sát tình hình đợi Hoài Xuân hành lễ rồi lui xuống mới liếc nhìn Trường Lãm:” Ngươi cũng dẫn cung nhân trong điện lui xuống đi, không có lệnh của ta thì đừng cho phép ai vào tẩm điện. “
Trường Lãm nãy giờ vẫn chờ chủ tử ra lệnh đuổi hoàng hậu đi, không ngờ y lại ra lệnh như vậy làm hắn thoáng bất ngờ:” Hoàng thượng… nhát đao vừa rồi có thể là do hoàng hậu… “
“ Lui xuống đi ta muốn nói chuyện với nàng một chút. “
Hắn tính nói thêm gì đó nhưng thấy chủ tử mình điềm tĩnh như vậy cũng đành nghiến răng lui xuống, lúc đi ngang qua Cố Tử Tu cũng không nhịn được mà hừ một tiếng rồi dẫn hạ nhân lui ra khỏi tẩm điện.
Cánh cửa khép lại, trong phòng chỉ còn Phỉ Ái và Tử Tu
“ Hoàng thượng? Ra dáng phết đấy! “ Cố Tử Tu cất chất giọng mềm mại của nữ nhân mỉa mai nàng, có vẽ hắn vẫn chưa quen với giọng nói này mà gương mặt có chút vặn vẹo, hắn vừa nói vừa bước lại gần nàng.
“ Nói thừa, sao ngươi biết là ta thế? “
“ Gương mặt ngươi giống ta tới chín phần, ta từ từ phân tích vì sao mình tới đây cũng mơ hồ đoán được. Không ngờ lại thật sự vậy “
“ Nói gì thì nói, bây giờ ta với ngươi cùng mắc kẹt ở chỗ này coi như cũng là cùng hội cùng thuyền rồi, chúng ta hợp tác vượt qua hoạn nạn đi. Nào, giới thiệu một chút nhé? “
Chỉ thấy Cố Tử Tu nay đang trong xác của một nữ nhân lườm nàng một cái cháy mắt. Phỉ Ái cũng biết thân biết phận là do nàng liên lụy kéo hắn tới đây nên chủ động mở lời trước:” Ta tên là Tang Phỉ Ái, vừa học hết đại học nay đang làm một nhân viên nhỏ cần cù, cũng không có ước mơ gì lớn lao lý tưởng lớn nhất là thế giới này được hòa bình… ta là bạn thân của bạn gái cũ của bạn ngươi, còn là con nợ của ngươi...”
Vừa giới thiệu xong, Phỉ Ái liền cảm thán trong lòng, mối quan hệ gượng gạo như vậy cũng bị cô kéo tới đây, thật là có lỗi. Hắn lắng nghe cô nói, khóe môi bất giác giật giật sau đó gật đầu cũng từ từ mở miệng:” Ta tên là Cố Tử Tu là bạn thân của Thời Chu. “ Hắn dừng một chút rồi gằn từng chữ “ Tốt nhất là ngươi nên giải thích cho ta biết rốt cuộc chuyện này là thế nào. “
Phỉ Ái yếu ớt đáp:” Nếu mà ta biết thì cũng thật tốt! “
Hắn hung dữ trừng mắt nhìn nàng:” Ngươi chán sống muốn nhảy lầu thì cứ nhảy lầu đi! Kéo theo ta tới nơi khỉ gió này làm gì? Tuy ngươi có nợ tiền ta thì ta cũng sẽ tốt bụng cầu phúc cho ngươi được siêu thoát. “
“ Nực cười, còn không xem lại mình chơi với loại người gì. Thời Chu nhìn cũng không tồi thế mà cắm lên đầu bạn ta một cặp sừng đấy! “
“ Nói hươu nói vượn, Thời Chu không phải hạng như vậy. Là tụi con gái các cô chưa tra rõ tình hình đã nhào lên đánh người! “
Phỉ Ái phát cáu :” Tốt như vậy mà bạn ta chính mắt thấy hắn dẫn một cô gái vào nhà hàng ăn uống ngày 20 lúc tám giờ tối đấy. Bạn ta điện cho hắn, hắn còn bảo là đang bàn chuyện với khách hàng cơ. “
Tử Tu liền đen mặt:” Cô gái đó là chị gái hắn mới đi du học từ Anh quốc về nước, đêm đó là dẫn người tới để gặp mặt bạn bè cũ của cô ấy trong đó có ta. “
Tang Phỉ Ái:…
Phỉ Ái thề từ giờ sẽ không mù quáng tin vào bất cứ thứ gì mà Quách Điềm Thư kể lể nữa.
Phỉ Ái và Tử Tu tạm thời ngưng cải nhau liền khiến cả căn phòng trở nên im lặng. Cố Tử Tu nghiến răng rồi hừ lạnh một tiếng ngồi xuống bên giường.
Phỉ Ái vốn không muốn để ý tới hắn nhưng vừa nhìn thấy hắn đang trong xác của một cô nương trang nhã như vậy lại dạng hai chân ngồi cạnh trông rất khôi hài. Phỉ Ái nhìn xuống khuôn ngực vừa rộng vừa phẳng như vậy bất giác liền thở dài, Cố Tử Tu cũng thở dài theo. Sau khi liên tiếp thở dài, nàng liền ngước đầu lên trần nhà cảm thán:” Ta đọc tiểu thuyết xuyên không bao nhiêu năm trời, không phải là có đãi ngộ tốt như có bàn tay vàng thì cũng không phải gặp tình huống rối ren như vậy. Bây giờ xuyên không rồi thì thôi đi còn xuyên vào cái xác nam này, nửa ông nữa con như vầy còn không cho ta thời gian thích ứng kịp. Khốn nạn thật mà! Đã thế vừa xuyên tới còn bị đâm một phát “
Cố Tử Tu mệt mỏi đáp:” Ta cũng không khá khẩm hơn đâu, hình như cái xác này trúng độc. Thái y phải tới sục ruột cho ta. Bây giờ vẫn còn thấy khó chịu muốn nôn ra đây “
Hắn dừng lại một chút rồi nói:” Bây giờ trước tiên phải phân tích tình hình đã, trước hết phải sống sót được ở đây thì mới tìm đường về nhà được. Đợi chúng ta xác định rõ ràng rồi từ từ bàn tiếp. “
Phỉ Ái gật đầu đồng ý:” Nhưng mà ngươi muốn biết rõ tình hình xung quanh không phải chỉ cần gọi người tới hỏi một chút là xong ư? “
“ Ngốc, hiện tại chúng ta đang đội lốt hoàng thượng và hoàng hậu, hai cái thân phận này rất thu hút cho người ta cài tai mắt vào để trông ngống tình hình. Phải cẩn thận một chút, hỏi thẳng ra có khác gì bị người ta xem là bị yêu ma nhập rồi đem đi thiêu sống, như vậy có khác gì nộp mạng cho cọp đâu? “
“ Đúng nhỉ. Vậy trước hết chúng ta phải biết thông tin cơ bản về hai thân phận này đã! “ Phỉ Ái liền cao giọng gọi “ Người đâu? “
Trường Lãm liền đẩy cửa bước vào, hắn dè chừng Cố Tử Tu một chút rồi mới quỳ xuống hành lễ với Phỉ Ái:” Bệ hạ “
“ Nàng ấy thật chẳng biết điều. Ngươi nói cho nàng biết, ta là ai? “
Trường Lãm cung kính:” Bẩm! Người là Minh Nguyên hoàng đế do chính tay tiên hoàng nuôi nấng cùng dạy dỗ. Mẫu phi không phải là thái hậu hiện tại nhưng đối với người tốt vô cùng. Bệ hạ văn vỏ song toàn, lúc mười tuổi đã hiến kế giết địch, lật đổ tội thần trừ hại cho dân, năm mười lăm tuổi đã chỉ huy một tiểu đội đặt bẫy công lượt trại địch làm chúng run sợ. Năm hai mươi tuổi đã lấy được thủ cấp của vương tử Đại Liêu khiến chúng nội trong năm mươi năm không được động đến biên giới Đại An ta. Sau đó về nước được hoàng thượng tấn phong làm hoàng đế lấy hiệu là Minh Nguyên. “
Phỉ Ái gật đầu, tên hoàng đế này cũng không tồi:” Tốt! Ngươi nói cho nàng biết, nàng là ai? “
Trường Lãm liếc Tử Tu một cái rồi gằn giọng, thoắt cái thái độ đã thay đổi:” Là đích nữ của Thừa Tướng phủ An thị, được Thái hậu nuôi dưỡng bên mình từ nhỏ. Lúc người còn là trữ quân đã ban nương nương cho người sau khi người xưng đế nương nương cũng theo quy củ thành hoàng hậu ban hào là Triêu Dương “
Phỉ Ái xoa xoa mũi, xem ra mối hôn sự này rất môn đăng hộ đối nam thanh nữ tú nhưng mà đâm nhau rồi độc nhau là sao nhỉ?
“ Ngươi nói xem, bình thường ta đối xử với nàng có tốt không? “
Hắn đối với câu hỏi này có chút khó hiểu nhìn Phỉ Ái nhưng thấy nàng nghiêm túc hắn cũng đáp lời:” Bệ hạ đối nương nương... tựa đôi uyên ương…”
Chậc, xem ra vị hoàng đế này không đối xử tốt với hoàng hậu của mình lắm:” Còn hoàng hậu? “
Trường Lãm đột nhiên nín thinh. Tới đây đột nhiên nha hoàn Hoài Xuân ban nãy liền hốt hoảng chạy vào. Nó quỳ xuống đất mà khóc lóc:” Hoàng thượng! Nô tỳ biết mình không có thân phận lên tiếng ở đây nhưng những gì người hỏi nương nương làm sao chịu nổi? Tình cảm của người đối với người như thế nào có cao xanh chứng giám, nương nương đối với người rất tốt. Nếu bây giờ nô tì không bạo gan nói ra e là nương nương sẽ uất ức, oan uổng cả đời! “
Hoài Xuân yên lặng ngước nhìn Phỉ Ái, mắt thấy không ai ngăn cản liền nói tiếp:” Nương nương thầm thương trộm nhớ người từ khi người còn học chung với nương nương một lớp ở phủ thừa tướng. Những chuyện như độc chết dòng máu của người sao nương nương nỡ ra tay chứ? Hoàng thượng sủng ái Ninh Quý phi chỉ biết quý phi nương nương có thai còn là thai nhi đầu tiên người làm hoàng đế nên người thương tiếc cũng đành nhưng người đâu có biết Hoàng hậu nương nương cũng đang mang dòng máu của người mà? “
Nghe tới đây, đầu của Phỉ Ái lẫn Tử Tu liền như bị một cột thu lôi đánh cho nứt toát cả ra. Cả thân thể Tử Tu run rẩy, như không thể tin được mà hỏi lại một lần nữa:” Ngươi… ngươi nói… cái gì? “
“ Nương nương, không thể giấu hoàng thượng như vậy được nữa. Cả ngày người trong Khúc Phượng Điện u u sầu sầu nhớ thương ai làm nô tì không cách nào chịu nổi. Nô tì hiểu nổi khổ của người nhưng có ai hiểu cho người không? Phải nói cho hoàng thượng còn gánh vác cùng người. Hiện giờ còn không biết chất độc có ảnh hưởng tới hoàng tự không. Nương nương! Người không nghỉ cho mình thì phải nghỉ cho đứa bé trong bụng chứ! “
Tang Phỉ Ái và Cố Tử Tu cảm thấy thế giới này hoang đường tới nực cười. Ánh mắt Phỉ Ái dừng lại ở trên bụng của Cố Tử Tu, vậy là hắn đang mang giọt máu của “ nàng “ ?
Chuyện này vốn dĩ rất buồn nhưng khi biết đối tượng của nàng là chủ nợ Cố Tử Tu liền không nén được cảm xúc hả hê trong lòng, Phỉ Ái cảm thấy bây giờ có đền cho hắn một tỉ thì nàng cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Phỉ Ái nén cảm xúc hả hê trong lòng nói:” Nàng mang thai bao lâu rồi? “
“ Nô tì không biết chắc chừng ba bốn tháng rồi…”
“ Sao không cho người báo ta hay? “
“ Sau khi biết tin hoành hậu cũng định sai người đi báo cho bệ hạ rồi nhưng người cứ ở bên Ninh Quý Phi mãi, hoàng hậu lại là người kiêu ngạo… “
Mấy chữ “ mang thai “ hay “ giọt máu của hoàng thượng “ như mấy lưỡi dao sắt bén cứa vào màng nhĩ Cố Tử Tu. “ Ta… ta mang thai… “ Cố Tử Tu tái mặt, ánh mắt ngơ ngác, Phỉ Ái đoán hẳn hắn đang shock lắm, lần đầu mang thai mà lại… chắc giờ hắn hoang mang lắm nhìn kìa, tới đứng lên cũng không vững vàng. Hắn đứng dậy day trán, từ từ bước đi như đang ép bản thân phải bình tĩnh lại “ Phải bình tĩnh… nhất định phải giữ bình tĩnh “ Hoài Xuân thấy hắn biểu hiện như vậy liền đuổi theo Tử Tu “ Nương nương! Người sao rồi? “
Chẹp, Phỉ Ái cụp mắt, ngẫm nghĩ lại câu chuyện Hoàng đế và Hoàng hậu này. Câu chuyện này cũng có chút bi thương đấy. Có lẽ đến cuối cùng Triêu Dương hoàng hậu cũng không nói cho Minh Nguyên hoàng đế biết mình đã mang thai, mà Minh Nguyên hoàng đế cả đời cũng không biết được hắn thật ra cũng còn một đứa con.