Chương 5: Người chỉ là cô đơn trong hoàng cung rộng lớn này thôi!
Cũng đã gần một tuần lễ kể từ khi Cố Tử Tu hắn xuyên vào thân xác của An Phù. Hắn dùng cả đời cũng không bao giờ nghĩ tới mình sẽ gặp phải chuyện hoang đường như thế này. Đã một tuần rồi nhưng hắn vẫn không thể chấp nhận nổi cái xác yếu ớt này của An Phù đã thế cái xác này còn mang thai... quá là nực cười.
Bây giờ đang ở trong tẩm phòng của Khúc Phượng điện, An Phù trước đây ngây thơ không biết bản thân là một con cờ tốt của Thái Hậu, lại bị thất sủng mọi quyền quản lí lục cung đều ở dưới tay của Ninh Quý phi nên cung nhân cũng chẳng phải dạng trung thành gì. Nhưng mà bây giờ chẳng phải là An Phù nữa mà là Cố Tử Tu, hắn biết bây giờ không thể nào để kẻ khác nghi ngờ nên âm thầm đưa cung nhân có vẽ đáng tin vào tẩm phòng hầu hạ mình còn những kẻ khác nếu không phải đã tới tuổi mà cho xuất cung thì những nơi quan trọng trong điện cũng không cho vào mà chờ cơ hội đuổi đi. Tạm thời Khúc Phượng điện cũng sạch sẽ một chút, bây giờ trong tẩm phòng chỉ có mình hắn và nha đầu Hoài Xuân này.
Hoài Xuân là nha đầu hồi môn của An Phù, là một cái cô nương thích hóng chuyện, năm tám tuổi vì gia cảnh nghèo khó nên bán vào phủ An thừa tướng làm nha đầu. Hoài Xuân lúc mới đầu trong phủ cũng chẳngdễ dàng gì, tiểu cô nương tám tuổi mà phải làm những công việc nặng nhọc như gánh nước chẻ củi khiến người ta thấy mà đau lòng. Hoài Xuân gặp An Phù trong lúc An Phù đang lén ăn vụn bánh, nàng lúc đó mắc lỗi nên mẫu thân phạt không cho nàng ăn cơm tối nên sợ Hoài Xuân sẽ mách lẻo với mẫu thân mình nên chia cho Hoài Xuân nữa cái bánh mình đang ăn để nịnh nọt. Hoài Xuân đói, đói lắm, cả ngày nàng phải làm việc cực nhọc nhưng cũng chỉ được ăn hai cái bánh bao một ngày, nó không đủ để lấp đầy cái bụng đói của tiểu cô nương đang phát triển như nàng. Hoài Xuân đầu óc đơn giản, sao có thể nghĩ đến việc mách lẻo với An phu nhân? Cảm thấy vị An tứ tiểu thư này là người rất tốt, đã chia sẻ cho nàng nữa phần bánh. Hai người từ đây cũng thân thiết hơn, Hoài Xuân được An Phù chơi thân cũng khiến cho mọi người không dám làm khó nàng nữa cuộc sống mới dễ dàng hơn. Cuối cùng, An Phù xin mẫu thân cho Hoài Xuân làm nha đầu bên cạnh. Hoài Xuân này với An Phù coi như cũng là tỷ muội tình thâm, rất trung thành với An Phù.
Trong tẩm phòng chỉ còn lại mình hắn và Hoài Xuân, hắn gác hai chân lên bàn, thoải mái bóc một trái nho đưa vào miệng nghe Hoài Xuân kể vài chuyện bát nháo trong cung, trông chẳng có nữa điểm thục nữ hay khí chất mà hoàng hậu cần có, nhìn qua thấy Hoài Xuân bên cạnh ngồi ngay ngắn đang bóc vỏ quýt cho hắn còn thuận mắt hơn. Hoài Xuân cảm thấy chủ tử của mình dạo này thỉnh thoảng rất không đứng đắng, cảm thấy bây giờ nàng không còn như chủ tử trước đây của mình nữa. Song, nàng nghĩ hẳn vì chủ tử mình đang mang hoàng tự nên tính tình biến đổi, phụ nữ mang thai, tính khí trở nên kì quặc âu cũng là chuyện thường nên nàng cũng chẳng nhiều lời, nhìn một lúc lại dần quen với dáng điệu này của chủ tử.
“ Nương nương, bây giờ người có thai tính tình liền trở nên không đứng đắng. Trước đây người khác bây giờ nhiều. “
Cố Tử Tu dùng nụ cười mê đắm lòng người tặng cho Hoài Xuân:” Thế trước đây ta đứng đắn lắm ư? “
Hoài Xuân trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi thật thà đáp:” Trước đây tính tình người rất thất thường, hễ không vừa ý ai sẽ dùng roi đánh người đó tới máu thịt lẫn lộn mới chịu thả đi “
“ Không phải ta không được sủng ái ư? “
“ Dù người không được bệ hạ chú ý nhưng người cũng là mẫu nghi thiên hạ cũng còn có An gia chống lưng, Thái hậu nâng đỡ chứ. “
Cố Tử Tu gật đầu, An Phù hành xử như vậy hèn gì Ninh quý phi mới cho họ vài đồng bạc liền ngoan ngoãn cụp đuôi đứng về phe cô ả:” Thế sao em vẫn còn theo ta? Không sợ sau này ta xuống nước sẽ liên lụy em à? “
“ Nương nương vốn dĩ không phải là người xấu, chỉ là người gả cho Hoàng thượng, Hoàng thượng là người trên cao tất nhiên trái tim cũng bao la vô cùng nên người cảm thấy cô đơn. Người chỉ là cô đơn trong hoàng cung rộng lớn này thôi! “
Cố Tử Tu bật cười, nha đầu Hoài Xuân này nom có vẽ ngốc nghếch như thế lại có thể thấu hiểu chủ tử mình đến vậy:” Em chăm chú bóc vỏ quýt cho ta đi, nói cứ như mình hiểu nhân tình thế thái lắm vậy “
Hoài Xuân ngượng ngùng cuối đầu chuyên tâm bóc vỏ, như vừa nhớ đến chuyện gì cô nàng liền thuận miệng nói:“ Nương nương, nô tì nghe nói hoàng thượng vừa thiết triều xong đã sang chỗ của Ninh quý phi rồi “
Cố Tử Tu làm sao lại không biết chuyện này? Hắn im lặng bóc thêm một trái nho nghe Hoài Xuân nói tiếp.
“ Nô tì còn nghĩ hoàng thượng biết tin nương nương mang thai sẽ lui tới với người nhiều hơn ai mà ngờ Ninh quý phi vẫn chen chân vào “
Cố Tử Tu cong môi cười:” Em nói xem, Hoàng thượng đã sang gặp Ninh quý phi bao lâu rồi? “
Hoài Xuân nhẩm tính thời gian rồi cho nàng một đáp án:” Cũng nữa canh giờ rồi! “
Cố Tử Tu gật đầu:” Em mau cho người đến hoán phục vấn tóc cho bản cung, nàng ta vừa hư thai, ta là chính thê… cũng nên sang chăm sóc nàng ta một chút. “
Hoài Xuân nhận lệnh lùi ba bước rồi đi ra ngoài, một mình Cố Tử Tu trong phòng trong đầu nhảy số tính kế Giai Cát Liễu.
…
…
Tang Phỉ Ái đã ở trong Niên Hoa điện của Ninh quý phi cũng gần nữa canh giờ rồi. Nàng dù không muốn nhưng cũng đành phải thể hiện bản thân một là một phu quân tốt, không những an ủi nàng còn tốt bụng cho nàng dựa vào lòng mà khóc lóc. Cô nương trong lòng hắn khóc lóc tựa như hoa lê đái vũ, cả cơ thể yếu ớt rung rung làm cho mọi người đàn ông đều muốn đưa tay bảo vệ nhưng vấn đề là nàng không phải tên nam nhân đó. Phỉ Ái thầm cảm thán trong lòng, Giai Cát Liễu kinh diễm như vậy hèn gì Minh Nguyên hoàng đế sủng ái nàng, dù cho có không muốn để ý tới cũng bị nhan sắc này ép cho người ta phải nhìn một cái.
Phỉ Ái ôm Giai Cát Liễu trong lòng đang khóc lóc cũng hơn một chén trà rồi, cứ như vậy hoài nàng cũng chẳng thấy thoải mái gì. Phỉ Ái vỗ vỗ tay lên vai nàng như một người chị em cùng an ủi nổi buồn mất con với nàng:” Nàng đừng khóc nữa! Chúng ta rồi sẽ lại có con thôi mà! “
“ Hoàng thượng… là… là Triêu Dương hoàng hậu đã hại thiếp, hại con của thiếp… người phải làm chủ cho thần thiếp! “
Chủ cái gì mà chủ? Bây giờ người trong xác An Phù là Cố Tử Tu kiêu ngạo thích vênh váo đó.Ta ngu ngốc như vậy… bây giờ mà ta giết hắn thì còn ai hiến kế cho ta đỡ ngu hơn chứ?
Tuy trong lòng gào thét như vậy nhưng bên ngoài Phỉ Ái vẫn vờ như bí ẩn, hết mực sủng nịnh Ninh quý phi:” Nàng yên tâm, ta sẽ làm chủ chuyện này cho nàng. Có điều bây giờ An thừa tướng vẫn là một tay chân đắc lực của trẫm, nàng ấy cũng đang mang long mạch, trẫm muốn làm lớn chuyện này cũng phải đợi thời cơ. “
Vừa dứt lời, nàng ta liền gào lên:” Vậy con của thần thiếp… con của thần thiếp… “
“ Hoàng hậu nương nương giá đáo! “
Giai Cát Liễu con chưa kịp thút thít hết câu thì thái giám canh cổng ngoài kia đã hô lớn một tiếng, tiếp theo đó Cố Tử Tu ăn vận tranh y xinh đẹp chậm rãi vịn tay Hoài Xuân bước vào. Đôi môi anh đào của hắn cong nhẹ, hắn nhún người hành lễ, Hoài Xuân cũng theo quy củ nhún người theo chủ tử.“ Không ngờ Hoàng thượng cũng ở đây, Hoàng thượng kim an”
Tang Phỉ Ái mừng muốn khóc, cuối cùng thì Cố Tử Tu hắn cũng tới, nàng sắp thoát rồi:” Nàng đứng lên đi, Hoàng hậu đang mang thai, cần ở tẩm cung tĩnh dưỡng saolại qua đây? “
“Thiếp nghe nói Ninh quý phi vừa hôn mê tỉnh dậy nên qua đây, Ninh quý phi ngươi sao rồi? Ngươi mất thai cần mấy ngày tĩnh dưỡng nên bổn cung không tiện sang thăm ngươi, vừa nghe ngươi đã tỉnh liền lật đật sang đây quan tâm ngươi một chút, nào đã thấy khá hơn chưa? “
Cố Tử Tu vừa dứt lời thì cả người của Giai Cát Liễu như một động vật không xương tựa hẳn vào lòng Tang Phỉ Ái, nàng ta hờ hững đáp:” Ta hiện tại như thế nào không phải nương nương là người rõ nhất sao? “
“ Thì bổn cung không biết ngươi đang làm sao nên mới sang đây hỏi đấy, bổn cung mà biết hiện giờ ngươi thế nào thì thà ở Khúc Phượng điện ăn bánh uống trà còn hơn “
Tang Phỉ Ái cảm thấy lúc nãy thấy Cố Tử Tu bước vào Niên Hoa điện liền mừng rở vậy rốt cuộc thì mình mừng rở vì cái gì vậy?