Chương 4: Cả cuộc đời nàng cuối cùng cũng biết được cảm giác làm sếp lớn là như thế nào
Chẳng biết qua bao nhiêu thời gian thì một thái giám canh cửa chạy đến thông tri:” Bệ hạ, hoàng hậu nương nương muốn diện thánh hiện đang chờ ở chính điện! “
Tang Phỉ Ái đóng gập cuốn sách mà mình đang nghiên cứu, thầm bất ngờ vì hôm nay Cố Tử Tu ngoan ngoãn đến lạ, hay hắn không quen với cuộc sống hậu cung đấu đá lẫn nhau như trong phim cung đấu nàng hay xem nên đầu óc bức rứt cũng trở nên ngoan ngoãn hơn? Phỉ Ái cảm thấy suy nghĩ này của mình rất thuyết phục, nàng gật đầu sau đó đứng dậy.
“ Dâng trà, trẫm ra gặp nàng. “
Tang Phỉ Ái nhanh chân bước đến chính điện, vừa tới cửa đã thấy một cô nương ăn vận lộng lẫy đang ngồi yên tĩnh uống trà. Tang Phỉ Ái từ từ bước vào, Cố Tử Tu vừa thấy nàng gương mặt liền tươi cười đến trước mặt nàng, hai tay đặt ở đan điền nhún người hành lễ:” Hoàng thượng cát tường “
Nàng nhìn Cố Tử Tu như nhìn một trò hề, nàng có thể thấy tay hắn đang siết chặt nhịn nhục giữ lắm, lòng thầm đắc ý. Ngươi nhìn đi, bình thường ngươi kiêu ngạo với ta làm gì? Chủ nợ thì ngon lắm hả? Bây giờ cuối cùng cũng phải vì sự sống còn trong cung mà hạ mình dưới ta.
“ Hoàng hậu đang mang thai, không cần đa lễ! Trừ hoàng hậu ra, các ngươi lui xuống hết đi. “
Cung nhân trong điện lui ba bước rồi từ từ cùng nhau nối đuôi nhau ra khỏi điện, không quên đóng cửa lại. Cố Tử Tu đứng dậy, thoắt cái thái độ đã thay đổi:” Ngươi cười cái gì? Chẳng qua ta phải làm vậy vì phong kiến cổ hủ quá nhiều lễ nghi thôi. “
Tang Phỉ Ái sải chân bước đến bàn trà, thầm cảm thán, sao người cổ đại lại thích trà thế nhỉ? Ở đâu cũng là trà trà trà và trà, nàng trực tiếp rót cho mình một chén trà rồi phủi mông ngồi ở cái ghế đối diện hắn:” Nhưng mà sao nay ngươi ngoan thế? Ta nhớ lần đầu tới đây ngươi hung dữ lắm mà? “
Cố Tử Tu ngồi lại chiếc ghế ban đầu cũng thuận tện nâng chén trà dùng nắp gạt gạt lá trà:” Hồi đầu mới tới đây ta còn mơ mơ hồ hồ, bây giờ xác nhận được rồi thì phải kĩ càng một chút. “
“ Nực cười, ngươi ở bên Thái hậu sao rồi? Có thu thập thêm được gì chưa? “
Cố Tử Tu vênh mặt, hắn nói:” Ngươi bóp chân cho ta rồi kêu ông ơi lần sau con không dám chọc giận ông nữa đi rồi ta nói ngươi nghe “
Tang Phỉ Ái thật thà ngồi trước mặt hắn đấm bóp chân cho hắn:” Ông ơi lần sau con không dám chọc giận ông nữa! “
Mặt Cố Tử Tu liền nhăn nhó, Phỉ Ái liền cảm thấy tên này thật khó chiều, làm đúng ý hắn cũng không được mà làm sai ý hắn cũng xong, cuối cùng là nàng ăn phải cái phận cức chó gì mà phải cùng một người dở dở ương ương như hắn xuyên đến đây. Phỉ Ái thấy hắn lâu không trả lời bèn giục hắn:” Ngươi trả lời ta đi! “
“ Đại khái là tiên hoàng đột nhiên mất sớm có chiếu chỉ phong Doãn Ngọc Chương làm đế, nhận được sự chấp thuận của Thái hậu mà Doãn Ngọc Chương lên ngôi càng thuận lợi. Thái hậu lấy cớ hắn còn trẻ lại vừa lên ngôi không tỏ việc nước nên buông rèm nhiếp chính đến ngọc tỉ cũng giữ trong tay, Thái hậu muốn hắn theo chính sách cũ của tiên hoàng nhưng Doãn Ngọc Chương lại muốn cải cách thế là hai người mâu thuẫn với nhau. Hoàng đế càng lúc càng mất khống chế nên Thái hậu có ý lật đổ hắn đi, lập đứa con trong bụng An Phù này làm đế. “
Tang Phỉ Ái liết nhìn cái bụng của Tử Tu:” Nó còn chưa ra đời, sao bà ta lập hắn làm đế được? Còn chưa biết có phải là hoàng tử hay không “
“ Bà ta chỉ cần An Phù có thai chứ trong bụng nàng ta dù có là một quái vật thì bà ta cũng biến nó thành hoàng tử được “
Phỉ Ái hiểu những lời hắn nói, nàng cụp mắt:” Bà ta dù gì cũng thấy An Phù ngày ngày lớn lên, vậy mà cũng nỡ sao? “
Cố Tử Tu nhếch mép:” Ngươi quá ngây thơ rồi, sợ là từ khi bà ta biết An Phù này để ý tới Doãn Ngọc Chương đã tính toán kế hoạch này rồi nên dù nàng ta có kiêu ngạo bà ta cũng chống lưng cho nàng cốt là khống chế nàng, tới lúc đó An Phù sinh con, bà ta còn có có ngọc tỉ trong tay, sợ gì không thể đưa một đứa trẻ lên làm đế? “
Phỉ Ái ngẩng đầu nhìn hắn:” Tên hoàng đế này thông minh như vậy nên hẳn đã đoán trúng được ý đồ của Thái hậu nên mới càng ghét bỏ hoàng hậu của mình, sủng ái Ninh Quý phi vì cái thai trong bụng Ninh Quý phi có thể áp chế đứa bé trong bụng An Phù? Ninh Quý phi mất con còn hay là An Phù làm, hắn không thèm điều tra kĩ càng liền chắc chắn là nàng. Hoàng hậu càng có thêm tội thì dù Thái hậu có dùng tay che trời hắn cũng dễ dàng phế nàng đi? Mất đi nàng thì Thái hậu cũng tạm thời không gây hấn gì được hắn? “
Hắn nhấp một ngụm trà:” Có lẽ vậy “
Phỉ Ái cụp mắt, cảm thấy chua xót thay cho An Phù cứ mặc cho người ta đẩy tới đẩy lui, xoay vòng vòng cứ như một con chó thích đẩy nó tới đâu thì đẩy. Lúc trước xem phim thấy người ta mô phỏng đấu tranh hoàng quyền, đấu tới ta chết ngươi sống nàng vẫn không cảm nhận sâu sắc được nó tàn nhẫn tới cở nào, bây giờ tận mắt chứng kiến lại làm người ta thấy lạnh lòng.
“ Vậy sao hoàng hậu lại trúng độc, rồi còn hoàng đế lại bị đâm? “
“ Cái này ta cũng chưa biết rõ, đại khái mới suy đoán được tới đây. “
“ Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì bây giờ? “
“ Ngươi thông báo đã khỏi bệnh rồi mai lên triều đi, ngày mai cứ ngồi yên nghe các quan thần nói chuyện qua lại với nhau được rồi ngươi không cần nói nhiều cho người ta phát hiện sơ hở. Ta đoán ngày mai lúc ngươi tan triều, người của Ninh Quý phi sẽ sang mời ngươi sang đấy, nàng ta vừa sảy thai lại nghe nói dạo này ta và ngươi hay gặp nhau hẳn sẽ có tính toán trong lòng, ngươi sang đấy cứ thể hiện nàng vẫn còn đang được ngươi sủng ái là được! “
Phỉ Ái gật đầu đồng ý đầu của nàng vẫn nghĩ ngợi rất nhiều chuyện. Nàng liếc mắt nhìn bụng của Cố Tử Tu chân thành nói:” Ta nghe ngươi nói, cảm thấy chỉ cần phá đứa bé này thì ngôi đế của Doãn Ngọc Chương sẽ tạm thời an toàn. Ngươi có ý định phá nó đi không? “
Cố Tử Tu không ngờ Phỉ Ái sẽ chân thành hỏi hắn một câu nghiêm túc như vậy, hắn cười cười nhìn nàng:” Ta phá làm gì? Dù sao người yên Doãn Ngọc Chương là An Phù, ta không phải An Phù càng không yêu Doãn Ngọc Chương, nếu muốn bảo đảm cái ghế hoàng đế này ta còn nhiều cách khác, với lại bây giờ ta cũng có làm đế đâu? Chỉ muốn bảo toàn cái mạng mà tìm đường vè nhà mặc dù cái thai này đúng là phiền thật đấy! “
Phỉ Ái có câu nói này của hắn liền cảm thấy cả cơ thể của mình cũng nhẹ nhỏm hơn, nàng cong môi cười nhẹ nhóm người dịu dàng vuốt tóc Cố Tử Tu. Nàng hiện giờ đang trong cơ thể của nam nhân nên hành động này càng khiến người ta cảm thấy cơ thể yểu điệu của nữ nhân bao trọn lấy trong cơ thể của người đàn ông. Cố Tử Tu có chút ngẩn ngơ, hắn chợt nhớ đến hình như cũng từng rất lâu, cũng có một bàn tay dịu dàng xoa lấy đầu hắn như vậy, hắn nghe nàng nói.
“ Cố Tử Tu, trông ngươi độc địa như vậy mà không bỏ đứa bé này đi. Ta đúng là đã hiểu nhầm ngươi rồi! “
Cố Tử Tu:” Ngươi nói vậy là có ý gì hả? “
…
…
Thời gian nhanh như chó chạy ngoài đồng, thoắt một cái Phỉ Ái đã tới hôm sau, là ngày nàng phải lên triều. Trước đây xem mấy phim cổ trang thấy hoàng đế lên triều thì quan lại dưới triều đấu đá tới cá chết lưới rách, hoàng đế thì nghi hoặc các thứ làm cả người nàng bất giác cứng lên, thật ra nàng đã tìm hiểu hệ thống quan lại ở đây rồi, cũng nhớ được kha khá người nhưng lần đầu như vậy thật khiến người ta cảm thấy hoang mang. Nàng biết thừa mình chẳng thông minh như Cố Tử Tu nên bây giờ trong miệng cứ tự độc thoại an ủi bản thân là qua bao nhiêu ngày nói chuyện với hắn thì mình cũng thông minh lên đôi chút, thế mà đối diện với sự thật vẫn làm nàng thật đáng thất vọng.
Phỉ Ái siết đôi tay đang run rẩy của mình lại rồi trong chiếc long bào nặng trịch ngồi lên ngai vàng ở đại điện trước mặt nàng là bàn làm việc được sắp xếp gọn gàng, nàng cảm thấy vị trí này thật quá chói lóa, có thể nhìn thấy được cái gì mà nhân tình thế thái, cuối cùng thì suốt hai mươi hai năm nàng cuối cùng cũng biết làm sếp lớn là cảm giác gì, cảm thấy cha mẹ sinh nàng ra trên đời thật không uổng công. Cha mẹ nhìn đi! Con đang là cửu ngũ chí tôn một người trên vạn người đấy. Nàng đột nhiên trở thành hoàng đế... chuyện này còn vẻ vang hơn cả học sinh giỏi khu nhà nàng đi thi đại học đạt điểm tuyệt đối rồi vênh mặt về nhà vậy...
Tiếng thái giám eo éo mời các đại nhân vào triều, ngay sau đó là đoàn người ăn vận quan phục nối đuôi nhau di chuyển vào điện. Phỉ Ái vốn nghỉ chuyện thiết triều này sẽ là một khó khăn lớn đối với nàng, nàng mà diễn không tốt thì cả nàng và Tử Tu đi tong. Thế mà tới lúc các quan lên bẩm tấu, nàng chỉ vừa nhấc chén trà lên một chút vì có chút khô họng thì họ đã gấp rút không bẩm báo nữa mà luôn miệng hô “ Bản tấu này chưa hoàn chỉnh, vi thần sẽ lập tức về sửa nó lại “
Nàng ngơ ngác đáp:” Tôn đại nhân sao vậy? Trẫm thấy không tồi? “
“ Vi thần không dám! Vi thần sẽ về sửa chữa cho hoàn chỉnh rồi dâng lên bệ hạ “
Phỉ Ái chưa kịp nói thêm gì thì ông ta đã nhanh chân chui vào hàng của mình, cổ nhân đều kì quái thế ư? Phỉ Ái thật sự là thấy không tồi!
Thế rồi đến lượt các đại nhân khác bẩm tấu, nàng cũng nhấc chén trà lên vì cảm thấy khát nước lắm rồi, để nước trên bàn làm gì mà không được uống? Thế rồi đám đại thần đó lại ríu rít chui về chỗ của mình, nàng cũng chẳng dám động tay vào chén trà nữa giống như nó có ma lực chỉ cần chạm vào có thể khiến đại thần trong điện không buồn hó hé một lời vậy, thế thì nàng sẽ chẳng nắm được bao nhiêu thông tin cứ vậy chẳng thà đóng cửa Ngạo Long điện rồi an nhàn như trước kia như thế có vẽ khỏe hơn. Rốt cuộc, sau buổi chầu đầu tiên trong cuộc đời nàng, cuối cùng nàng cũng rút ra được một bài học kinh nghiệm, khi các đại thần đang bẩm tấu thì nàng không nên đụng vào chén trà!
Buổi chầu nhanh chóng kết thúc, nàng vươn vai một cái thì một thái giám chạy vào bẩm báo:” Hoàng thượng! Ninh Quý phi muốn gặp người! “
Phỉ Ái thầm cảm thán Cố Tử Tu đoán quá đỉnh, hắn không đi làm thầy bói thật là phí của trời. Phỉ Ái gật đầu:” Chuẩn bị kiệu đến Nghi Phòng điện cho trẫm. Trẫm hoán phục, sau đó sẽ đến gặp nàng. “