Ta là phu nhân Diêm Vương

Chương 3: Nhược, nàng yêu nam nhân đó thế sao?

“ Ngươi không yêu ta, là khinh dễ ta” Hy Nhược hét lên giận dữ, nước mắt pha lê của nàng vẫn chảy đều trên khuôn mặt xinh đẹp. Nam nhân đó nói yêu mà dùng thủ đoạn bì ổi như vậy, đây là yêu ư?

“ Nàng ngâm miệng cho ta, còn không phải là nàng phản bội trước?” Hắn đau lòng nhìn Hy nhược căm phẫn nhìn hắn, đối với hắn đã mấy trăm vạn năm cô đơn dưới Địa phủ, gặp lại nàng thì nàng sống chết cũng hận hắn, hắn thật sự yêu nàng mà lại chỉ có dằn vặt thôi sao?

“ Ta từ trước tới giờ đều không có mối liên hệ nào với ngươi” Hy Nhược vẫn giữ nguyên thái độ như vậy, một chút cũng không đổi sắc thái

“ không có mối liên hệ?” Hắn nhếch môi “ Nhược của ta, hôm qua nàng còn rên rỉ dưới thân ta rất mãnh liệt đấy” Diêm Vương tà mị nâng cằm nàng lên, giọng nói hắn mang đầy châm chọc giống như vô cùng khinh bỉ

Hy Nhược cắn môi không nói gì, chỉ dùng ánh mắt đầy hận thù nhìn qua hắn. Hắn sau đó cũng rời đi, trước khi ra khỏi phòng còn đe dọa “Nàng dám bỏ trốn, ta lập tức đánh gẫy chân nàng”

Vậy là bị giam lỏng, Hy Nhược ngồi ngây ngốc một chỗ. Bây giờ đến cả quần áo cũng không có, nàng chỉ quấn chăn ngồi im trên giường nhìn xa xăm vào một hướng

Đại Diêm Vương đi đến đài xét xử, thần sắc vô cùng mệt mỏi. Tâm trạng hắn hôm nay rất không thoải mái, nghĩ đến chuyện Hy Nhược của hắn là lại bực. Hắn tuy vậy cũng rất lo lắng cho nàng, dù sao nàng yếu đuối như vậy, sẽ không đến nỗi làm ra chuyện bậy bạ gì đấy chứ? Cả ngày như vậy, hắn đều suy nghĩ không thông

“ Phạm tội ngoại tình, xử…” Hắc Bạch Vô Thường đứng bên cạnh đọc tội của linh hồn kia, ngắt mãi cũng không thấy Diêm Vương lên tiếng. Quay sang bên lại thấy Diêm Vương tiên sinh đang mải nhìn qua quả cầu kia theo dõi phu nhân, thi thoảng cũng có cười một chút

Khoan đã, cười sao? Diêm Vương biết cười?

Tiên sinh vốn dĩ sinh ra đã mang cái mặt liệt ngàn năm, thế nào hôm nay lại biết cười? Đây là Diêm La Điện sập rồi sao? Phu nhân vốn dĩ là phàm nhân, chẳng lẽ lại có sức hút điên đảo tới mức có thể làm cho tên mặt liệt này cười đến ngây ngốc? Ai nha, âm giới sắp sập rồi

“ Diêm Vương, người mau làm việc nghiêm túc” Hai tên mặt đen mặt trắng kia mất kiên nhẫn bất mãn lên tiếng, đã ngừng được nửa nén hương mà vẫn không nói gì chỉ ngắm phu nhân, muốn làm người ta không còn sức nói?

“ Ngươi đọc lại đi, ta đang nghe” Hắn vẫn không rời mắt khỏi quả cầu kia, nhìn tiểu kiều thê của hắn nghĩ thông suất bắt đầu đi lại trong phòng kiếm việc, tâm tình tốt lên không ít. Nàng đang thêu một cái khăn, cũng không biết đang thêu cái gì, lát nữa về hỏi nàng sau đi

“ Phạm tội ngoại tình, xử…”

“ Ba đao” Hắn nói bừa

“ Diêm Vương, tội này không xử ba đao” Mặt trắng cùng mặt đen ngao ngán, còn hàng nghìn linh hồn ở kia, hiên xét xử này định để đến mấy vạn năm sau mới xong sao?

“ Vậy ngươi xử đi” Hắn rời khỏi ngai rồi quay lại nơi tiểu kiều thê nhỏ đang ở

Hy Nhược trong phòng đang thêu một nam nhân, không cần nhìn cũng biết đó là cố phu quân của nàng. Mỗi lần nhấc chỉ là nàng đau một tấc, nhớ kĩ khuôn mặt này của nam nhân đó mà thêu lên sự nhớ nhung, nàng dứt cuộc không thể rời khỏi nơi này rồi

“ Nhược, ta về rồi” Diêm Vương chạy vào ôm lấy nàng, mùi linh lan trên người nàng vô cùng quyến rũ, hắn thật muốn ăn nàng mà. Có điều vừa trải qua cơn thịnh nộ của tiểu thê kia, hắn vẫn là nên tiết chế đi.

Hy Nhược không nói gì, chỉ cất khăn đi rồi đi vào phòng tắm

“ Nhược, ta đem cho nàng y phục” Hắn chỉ để bên cạnh bồn nước rồi đi ra ngoài, tiểu thê của hắn sức hút lớn như vậy, ở trong đó sẽ không kiềm chế được mất

Lại nghĩ đến chiếc khăn thêu vừa nãy, hắn tò mò muốn thử xem nàng thêu cái gì. Nghĩ đến lúc nàng thêu tập trung như vậy, quả thực hắn muốn xem thứ gì làm Nhược của hắn tập trung như vậy

Có điều…vừa nhìn qua khăn thêu, hắn liền u ám

Đây còn không phải tên nam nhân chết tiệt trên phàm giới sao? Hắn ta có gì khiến nàng nhung nhớ nhiều như thế? Đây là muốn làm Diêm Vương hắn tức điên lên sao? Uổng công hắn yêu nàng nhiều như vậy cũng không đổi được một góc trong tim nàng, nàng đúng là nhẫn tâm

Hy Nhược vừa tắm xong đi ra ngoài, nhìn hắn u ám cũng không để ý. Nhưng mà chiếc khăn thêu kia đang ở trên tay hắn, Hy Nhược liền tức giận xông đến giành lại

“ Ai cho ngươi động vào đồ của ta?”

“ Nhược, đây là nàng muốn cho cho ta phát điên?” Hắn lạnh giọng

“ Chẳng ai muốn chọc ngươi, là ngươi tự xem” Hy Nhược cất chiếc khăn vào tủ, chỉ là chưa đầy một giây sau đã bị hắn dùng sức mạnh lấy trở về “ Ngươi mau trả ta” Hy Nhược với lấy cái khăn

Tên Diêm Vương kia chỉ đốt lửa rồi thả chiếc khăn vào đó, chiếc khăn theo đó mà cháy rụi…

“Ngươi đang làm gì, trả cho ta” Hy Nhược nhìn vào chiếc khăn kia hét lên một tiếng, chiếc khăn kia nàng tự tay thêu nên, bây giwof đã bị thiêu rụi trước mắt

“ Nàng dám phạm tội khi quân?” Hắn siết cổ tay nàng, bắt nàng đối diện với mình

“ Ngươi đồ chết tiệt, buông ra” Nàng vùng vẫy, cổ tay bị hắn giữ chặt đến bầm tím “ Ngươi mau buông, ta đau”

“Ta hỏi lại, nàng dám phạm tội khi quân?” Hắn càng dùng lực mạnh hơn, trong mắt u ám đến đáng sợ. Nàng ba lần bảy lượt muốn khiêu khích hắn, nhất định phải dùng cái tình cảm chết tiệt vói nam nhân kia sao, hắn cũng biết đau lòng mà

“ Ta vĩnh viễn cũng không coi ngươi là chồng, phu quân ta chỉ có một” Hy Nhược nghiến răng nói ra từng chữ một, lần này thành công chọc giận Diêm Vương rồi

Hắn mất kiểm soát điên loạn chế trụ nàng bằng nụ hôn, lần này vô cùng thô bạo, không dịu dàng, nương từ như lần đầu tiên. Hy Nhược đau đớn bị hắn cắn môi đến sưng đỏ, giãy dụa muốn trốn đi nhưng cơ bản nàng không đấu lại hắn, để mặc hắn càn rỡ trong đau đớn

“ Nhược, vì sao nàng tàn nhẫn như vậy?”Hắn đau đớn chế trụ nàng ở dưới thân hôn nàng một cách tàn bạo, hắn vĩnh viễn không muốn mất Hy Nhược, nàng chỉ được là thê quân của hắn, bất luân là kẻ nào cũng không có tư cách lấy nàng

“ Quân khốn nạn….mau buông ta ra….hức hức…”

“ Nàng muốn trỏ về với hắn ta sao, hắn không có tư cách ở gần nàng” Diêm Vương không nhân từ một đường đâm thẳng vào nàng, mạnh bạo bóp nắn nhũ hoa đã sưng đỏ kia. Hắn muốn nàng nhớ kĩ ai là người đàn ông của nàng, vĩnh viễn chỉ có mìn hắn

“ Ngươi rút ra…đau quá…. Ta hận ngươi…hận ngươi” Hy Nhược bị hắn luân bạo bên trong đau đớn, giống như bị chém mấy đao đau chết đi sống lại

“ Nhược của ta, nàng vĩnh viễn đừng hi vong ta buông tha cho nàng, nàng vĩnh viễn là của mình ta” Hắn càng luân chuyển mạnh mẽ trong nàng, tra tấn nàng một cách đau đớn. Tình yêu của hắn, vĩnh viễn giành cho nàng, mà nàng…cũng chỉ có thể là của hắn

Sau một hồi hoan ái, Hy Nhược đau đến mức ngất đi, nàng lúc này nằm ngủ ngoan ngoãn giống một con mèo con, không náo lại trầm tư. Diêm Vương vuốt ve khuôn mặt nàng đầy cưng chiều, có điều hắn trong lòng đầy đau đớn, mỗi lần như vậy đều là hắn làm nàng đau, nhưng hắn thật không biêt phải làm gì để áp đảo nàng nữa

“ Nhược, nàng yêu nam nhân đó thế sao?”