Ta là phu nhân Diêm Vương

Chương 4: Nữ nhân trơ trẽn

Hy Nhược sau cơn thinh nộ dứt cuộc cũng tỉnh, y phục lúc nãy bị xé rách cũng được thay cho một bộ mới. Hồng y này rất dễ chịu, không quá kín vẫn có thể che đi những dấu vết mờ ám kia. Có điều y phục này là ai thay cho nàng, bản thân nàng cũng không biết, có lẽ là người hầu đi.

" Hoàng hậu, người tỉnh rồi" nữ nhân kia đặt khay cháo xuống, đi đến chỗ trầm hương đốt thêm một nhang mới rồi đi dọn dẹp lại chỗ ở

" Ngươi là ai?" Hy Nhược thấy có chút lạ bèn hỏi, dù sao tên kia cũng không cho ai vào phòng nàng, thấy xuất hiện ở đây cũng rất lạ đi

"Tiểu nữ là người hầu cho hoàng hậu" Nữ nhân đó cởi mở nói, tiến đến chỗ nàng đưa một chiếc vòng" Đây là vật hộ thân của tiểu nữ, nếu người cần cứ gọi tiểu nữ qua chiếc vòng này, tiểu nữ sẽ xuất hiện ngay"

Nàng nhìn qua chiếc vòng, viên đá hắc diệu nơi đó rất mờ ảo, nhìn kĩ có thể thấy sương trong đó, quả thực rất đẹp

" Nếu hoàng hâu thích một chiếc vòng như vậy, tiểu nữ có thể bảo với Diêm Vương tiên sinh một tiếng" Nữ nhân kia nhìn thấy nàng thích chiếc vòng kia nhanh nhảu bảo một tiếng

"Không cần đâu" Hy Nhược nghe đến hắn có chút không thoải mái cười trừ " Phải rồi, ta không phải hoàng hậu, ngươi đừng gọi ta như vậy"

" Ai nha, không gọi người như vậy là diêm Vương sẽ chém đầu tiểu nữ mất" Nữ nhân đó nói

" Vậy bảo ta không thích gọi như vậy, ngươi sẽ bình an vô sự" Hy Nhược nói

Phòng nàng một lúc sau được thu dọn sạch sẽ bởi nữ nhân kia, trông vẫn có gì đó bí bách nên nàng gọi tiểu nữ kia dẫn nàng ra ngoài, dù sao nơi này nhiều ám khí, chỉ sợ lạc đường lúc nào không hay

" Hoàng hậu, người chưa ăn cháo, không được đi ra ngoài" Nữ hầu nhìn qua bát cháo còn chưa ai động kia nói

" Ta không muốn ăn" Hy Nhược chán ngán lắc đầu

Nàng ở nơi này không biết ăn uống để làm cái gì, dù sao nàng cũng không có tâm trạng

" Hoàng hậu, người không ăn Diêm Vương sẽ không để người ra ngoài"

" Đưa qua đây"

Hy Nhược miễn cưỡng ăn hai ba miếng rồi bảo nữ tử kia dắt mình ra ngoài. Diêm La Điện bao quanh là ám khí, lạnh đến đáng sợ, nếu không có hồn lửa của nữ nhân kia có lẽ nàng đã sớm chết vì lạnh rồi

" Nơi này âm u như vậy...ngươi cũng có thể sống sao?" Hy Nhược quay sang hỏi

" Tiểu nữ là tiên ma của một ma chủ, khí lạnh như vậy tiểu nữ sống quen rồi" Nữ nhân đó nhoẻn miệng cười

" Sao ngươi lại ở đây?"

" Tiểu nữ không thích nhìn thấy tên ma chủ kia, cảm thấy ở nơi đó không thoải mái như nơi đây"

Hy Nhược "Ừm " một tiếng rồi tiếp tục đi

Bản thân nơi này nhàm chán, đi loanh quanh cũng vẫn chỉ có phoàng nàng, ai nha...nơi này quả thực thật chán

Nghĩ đến nơi này lại nhớ ra một loài hoa

Là Hồng Hoa Thạch Toán*

" Ngươi biết Hồng Hoa Thạch Toán mọc ở đâu không?"

"Người nói Hông Hoa Thạch Toán sao? Mọc ở Vong Xuyên đó, cách nơi này rất xa. Nếu Người thích, tiểu nữ bảo với Diêm Vương một tiếng"

" Thôi, trở về đi"

Tại một nơi khác......

" Diêm Vương" Mỹ nữ kia uốn éo giống như một con rắn nước, giọng nói đầy yểu điệu lại quyến rũ. Nhìn qua đã biết nàng là tiểu tình nhân của Diêm Vương tiên sinh, với thân phận thấp kém kia nữ nhân tất nhiên ghen tị với Hy Nhược, lúc nào cũng đầy mưu mô

Diêm Vương không để ý đến xà nữ kia, trong đầu chỉ có hình ảnh của Hy Nhược, nàng bây giờ đang làm gì, tâm trạng tốt không hắn đều muốn biết. Có điều vừa cãi nhau xong hắn cũng không có cách nào quan tâm đến nàng, chỉ có thể dặn dò nữ hầu kia chăm sóc cho nàng cẩn thận một chút

" Ai nha Diêm Vương à, người đang nhìn đi đâu vậy, nhìn vào thiếp nè"

" Ngươi biến đi" Hắn lạnh giọng rồi rời đi, chỉ là xà nữ kia không biết an phận cò tiếp tục bám víu

" Diêm Vương à, người đừng có như vậy mà, hôm nay thần thiếp còn muốn hầu hạ ngài a!" Xà nữ kia ôm lấy thân hình rắn chắc của hắn, cọ bộ ngực căng tròn vào người hắn. Diêm Vương nhíu mày, tiện nhân này thật to gan, dám động vào người hắn đúng là chán sông

" Ta nói ngươi cút" Hắn u ám nhìn qua nữ nhân kia

" Diêm Vương...."

" Ngươi cuốn xéo" Hắn mạnh bạo đẩy xà nữ kia khiến ả đau đớn ngã xuống rồi rời đi

Nữ nhân kia vì thế mà tức giận, sắc mặt mỗi lúc một tệ

Hy Nhược ngồi trong phòng đọc kinh thư, bất quá Địa Phủ cái gì cũng nhầm chán vậy nên lấy tạm để đọc cho qua một ngày. Nàng chưa ngồi được lâu thì ngoài phòng có người ầm ầm đập cửa, đi ra mở cửa thì có một nữ nhân tức tối. Đây là gì, chẳng lã là tiểu tình nhân của tên kia đến đòi mạng nàng?

" Nữ nhân, ngươi đến đây tìm ai?" Hy Nhược bình tĩnh hỏi

" Tiện nhân khốn khiếp" Nữ nhân tát bốp vào mặt Hy Nhược, gương mặt đầy tức tối

Hy Nhược bị nữ nhân kia tát một cái rất mạnh, má bắt đầu trở nên hồng hồng.

" Hôm nay ta giết ngươi" Xà nữ tức giận bóp cổ nàng, lực đạo của ả ta rất mạnh tựa hồ rút hết sức lực của Hy Nhược, trút hết tất cả tức giận lên nàng

" Nữ nhân...mau...khụ khụ ....buông ra" Hy Nhược không cò sức giã dụa

Nhớ đến chiếc vòng mà tiểu nữ nhân sáng nay đưa cho mình bèn cầu cứu qua

" XÀ NỮ KIA...BUÔNG CHỦ TỬ CỦA TA RA" Nữ hầu kia kề dao sát vào cổ nữ xà, lưỡi dao sắc bến kề vào cổ ả khiến cổ ả bị xước ra chút ít

" Ngươi .... lần sau ta tuyệt đối không bỏ qua cho các ngươi" Xà nữ kia rời đi, nữ nhân này có Diêm Vương chống lưng, còn có cả nữ nhân kia bảo vệ, sao mệnh lại có thể tốt như vậy chứ

Mà nhìn qua còn có thể không nhận ra nữ nhân kia là ai sao, chính là bảo bối của ma tôn, động đến nữ nhân đó thì chính là kinh đông tới ma tôn của Hắc Sử, như vậy chẳng khác nào tìm đến cái chết

" Hoàng hậu, không sao rồi"

" Ừm"

Nữ kia thật trơ trẽn, chỉ là tiểu tình nhân cũng với hoàng hậu